Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 168
Bối Bối đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Khả Y, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Khả Y, ngươi không phải là cũng có pháp thuật a?”
“Ta… Không có a.” Khả Y ánh mắt đăm chiêu, hồi lâu mới trả lời.
Nàng đích xác không có pháp thuật cũng không có võ công, chính là… lúc nàng tránh thoát dây thừng, nàng cảm giác bản thân hình như có thể khống chế một ít đồ vật, nàng nhớ kỹ lúc Điền lão dẫn người tới bắt nàng, nàng cuống quít quơ tay quơ đảo không ít chướng ngại vật lớn, khi đó, nàng rõ ràng cảm giác được trong cơ thể bản thân có một cỗ năng lượng có thể tùy ý di chuyển số đồ vật này.
Chính là, lúc nàng chạy ra khỏi Điền gia sau đó không lâu, năng lượng trong cơ thể nàng đột nhiên liền biến mất.
“Di? Ngươi không có pháp thuật, vậy thì…” Bối Bối nghi hoặc không thôi đưa mắt nhìn Khả Y từ trên xuống dưới, Khả Y nhu nhược như vậy, lại không có pháp lực như thế nào bứt sợi dây?
“Bối Bối, đừng chen vô như thế, hãy để Hà cô nương đem chuyện tình ở Điền gia nói xong trước đã.” Cô Ngự Hàn vung tay lên, hồng quang chợt lóe, Bối Bối đã bị nhẹ nhàng cuốn trở lại vị trí, dùng hồng quang trấn nàng ngồi yên ổn tại ghế.
Nàng giãy dụa thân thể một chút, phát hiện không thể động đậy, nàng tức giận trợn tròn ánh mắt, tên nam nhân này lại dùng định thân pháp với nàng!
Khả Y thấy Bối Bối bị định trụ, nhát gan liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn, không dám lên tiếng.
“Hà cô nương, theo Bổn Vương biết, người bái đường cùng ngươi không phải là tân lang thật sự, chuyện này là thế nào?” Cô Ngự Hàn lại lần nữa đặt câu hỏi.
Nghe đến câu hỏi này, thân thể Khả Y lập tức run lên, đôi mắt yếu ớt của nàng âm thầm đỏ lên, trên đôi môi đỏ mọng như son run rẩy nói: “Trưởng tử của Điền gia kỳ thật là người điên yêu thích nữ sắc, không có khuê nữ nhà ai dám gả vào, Điền gia vì nối dõi tông đường, bỏ ra số tiền lớn mua con dâu, mà Điền gia vì mặt mũi, để cháu họ Điền gia đứng ra cưới, như vậy mới có thể che giấu tai mắt người. Lại vừa lúc, Biểu ca của dân nữ do không chịu nổi cảnh đói nghèo túng quẫn của cuộc sống, nên đã đem dân nữ đi bán cho Điền gia.”
Nói xong lời cuối cùng, nàng đau lòng sắc mặt trở nên trắng bệch, cái đau này, lan đến đầu ngón tay bấm chặt móng tay vào da thịt, chết lặng…
Nàng toàn tâm toàn ý dâng tình cảm chân thành cho biểu ca, nhưng không ngờ hắn lại là tên nam nhân xem trọng tiền tài vinh hoa phú quý như thế, nàng làm sao chịu đựng nổi.
“Tên Thượng Vinh chết tiệt kia, tốt nhất sau này đừng bao giờ để ta gặp được hắn, nếu không ta sẽ làm cho hắn… Ngô…” Bối Bối tức giận bất bình hét lớn lên hai câu, miệng liền bị một đạo hồng quang che lại, không thể tái ríu ra ríu rít chen vào nói, chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng giận dữ của nàng quay sang Cô Ngự Hàn kháng nghị.
“Ân ân ân…” Bối Bối mím miệng ô ngô gọi, khó chịu trơ mắt nhìn Cô Ngự Hàn, hắn ung dung nhàn nhã đưa mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục đối mặt Khả Y.
“Hà cô nương, đối với cảnh ngộ của ngươi, Bổn Vương cảm giác sâu sắc đồng tình, nhưng mà ngươi phải trở lại Điền gia, bởi vì giấy bán mình ngươi đang nằm trong tay Điền gia, ngươi hiện tại là thuộc về người của Điền gia.” Cô Ngự Hàn đột nhiên trở nên có điểm lãnh đạm, đối với vô số ánh mắt bất mãn của Bối Bối đang bắn về phía hắn, làm như nhìn không thấy.
Bối Bối giận điên lên, Cô Ngự Hàn đang làm cái quỷ gì vậy, rõ ràng Khả Y là người bị hại, lại còn đem nàng trở lại hố lửa đó!
Khả Y nắm thật chặc nắm tay, cắn môi cơ hồ muốn chảy máu, nhưng nàng không lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu yên lặng rơi lệ.
Thương Tuyệt Lệ thần sắc thay đổi, ánh mắt giãy giụa đang tại nhìn Khả Y, lại đưa mắt nhìn Cô Ngự Hàn, hắn đột nhiên quỳ xuống đất: “Vương, van cầu ngài cứu giúp Hà cô nương.”
“Sao? Ngươi cầu ta?” Cô Ngự Hàn nhướng nhướng đôi mày kiếm, ngón tay thon dài để ở giữa mi gian không chút dao động, thần sắc không thể đoán được.
Bối Bối rất muốn vỗ tay khen ngợi nhân tâm anh hùng của Thương Tuyệt Lệ, càng nghĩ càng thêm khinh bỉ cái tên Cô Ngự Hàn vô tâm, tàn nhẫn, thấy chết mà không cứu, nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ của bản thân.
“Thương công tử…” Khả Y giống như đường cùng lại không ngờ nhận được sự giúp đỡ này, rất nhanh cũng quỳ xuống, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Bên trong phòng, chỉ có Cô Ngự Hàn và Bối Bối vẫn còn ngồi, một người nhàn nhã thản nhiên, làm cho người ta không biết được hiện tại hắn đang nghĩ gì, người còn lại thì trợn trừng ánh mắt cơ hồ muốn rớt ra, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết nàng đang tức giận đến muốn bốc khói.
Không gian trở nên yên tĩnh đáng sợ.
“Tuyệt Lệ, ngươi còn vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi là đang giúp Hà cô nương cầu Bổn Vương?” Cô Ngự Hàn chậm rãi giọng nói mạnh mẽ hỏi lại lần nữa.
Ánh mắt củaVương, cho dù là không ngẩng đầu, Thương Tuyệt Lệ cũng cảm giác da đầu tê dại, nhưng hắn cũng kiên trì cứng rắn trả lời: “Đúng vậy, thuộc hạ thỉnh cầu Vương cứu giúp Hà cô nương, nàng chỉ là một người bị hại vô tội.”
“Từ lúc nào ngươi trở nên nhiệt tâm như vậy?” Cô Ngự Hàn không đáp hỏi ngược lại, con ngươi đen thoáng chút dao động, lóe ra tia sáng tà tà, nhìn thần thái của hắn, hiển nhiên là đối với phản ứng của Tuyệt Lệ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bối Bối trợn mắt nhìn hồi lâu sau, rốt cục phát hiện một ít manh mối, nàng quay tròn chuyển động con mắt, quay sang nhìn Thương Tuyệt Lệ, rồi nhìn lại Khả Y, sau đó thẳng tắp nhìn Cô Ngự Hàn, thấy trong mắt hắn lóe lên ánh nhìn quen thuộc, nàng đột nhiên cảm thấy đã hiểu cái gì.
Lấy tính tình của Thương Tuyệt Lệ – Mộc đầu mà nói, hình như rất ít chú ý đến những người không liên quan đến hắn, chẳng lẽ tên đầu gỗ này đã bắt đầu thông suốt?
A… Hảo chơi …
“Vương, thuộc hạ thỉnh cầu…” Thương Tuyệt Lệ không để ý tới những chuyện khác, chỉ có thể tiếp tục chấp nhất cúi đầu tiếp tục thỉnh cầu hắn, cũng không nhượng Cô Ngự Hàn nói sang chuyện khác.
“Nếu như ngươi có thể lấy được bán mình khế của Hà cô nương trở về đây, ta mới có thể giúp ngươi giải quyết chuyện này, dù sao đây cũng là quy định luật lệ của quốc gia, nếu không có khế ước bán mình, Bổn Vương cũng không có thể làm gì giúp cô ta được.” Cô Ngự Hàn khoát khoát tay, làm ra vẻ bất đắc dĩ.
“Thuộc hạ nhất định sẽ đem giấy bán mình của Hà cô nương cầm về đây, chỉ là trong khoảng thời gian này… Vương có thể … tạm thời cho Hà cô nương ở lại đây hay không, nếu như Hà cô nương trở về Điền gia, người của Điền gia nhất định sẽ đem nàng chôn cùng tên bại hoại kia.”
Thương Tuyệt Lệ mắt nhìn thẳng Cô Ngự Hàn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
“Tiểu Bối Bối, ngươi có muốn lưu Hà cô nương lại đây không?” Cô Ngự Hàn không đáp, đột nhiên chuyển hướng sang Bối Bối, cười híp mắt hỏi ý kiến của nàng.
“Ngô ngô ngô…” Bối Bối muốn nói một vạn lần chữ muốn, nhưng là chỉ có thể ú ớ phát ra một âm như thế.
“A, ta đã quên, tiểu Bối Bối, thật xin lỗi a, định trụ ngươi lâu như vậy, ngươi nhất định rất khó chịu a.” Cô Ngự Hàn bước chân đi tới bên người nàng, tay nâng nhẹ cằm nàng, đồng thời cũng giúp nàng giải khai định thân chú, giả vờ làm ra vẻ xin lỗi hai tay xoa bóp bả vai của nàng.
“Ngô ngô ngô…” Bối Bối giãy dụa tránh thoát hai tay của hắn, tức giận chỉ chỉ vào miệng mình, ánh mắt sắp phun phát hỏa.
Cái tên nam nhân này nhất định là cố ý! Pháp lực giải một nửa lưu một nửa!
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
50 chương
715 chương
75 chương
317 chương
13 chương