Thương Tuyệt Lệ trở lại khu vườn riêng ở ngoại ô, để vị tân nương tử ngồi chờ ngoài đại sảnh. “Cô nương, bây giờ ta vào trong bẩm báo với Vương chuyện của cô nương, cô cứ yên tâm ngồi đây chờ một lát. “Ừ.” Tân nương tử trông có vẻ lo lắng đứng ngồi không yên, nhưng cũng mềm mại nhẹ gật đầu. Thương Tuyệt Lệ gọi một tỳ nữ dâng trà cho vị tân nương tử mới yên tâm đi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng của Thương Tuyệt Lệ, tân nương tử se se vạt áo màu đỏ thẫm, nhẹ cắn đôi môi mềm, đôi mắt đẹp thoáng ánh lên tia bất an. ……………… Rất nhanh bước đến trước cửa phòng của Cô Ngự Hàn, Thương Tuyệt Lệ nghe được bên trong truyền đến âm thanh vui cười, là tiếng của Bối Bối tiểu thư, Thương Tuyệt Lệ cảm thấy nhẹ lòng, hắn âm thầm thở dài một hơi. Bối Bối tiểu thư cần phải thoát khỏi kí ức đáng sợ kia. Hắn thật sâu hít một hơi, nhấc tay gõ cửa: “Khấu khấu khấu… Khấu khấu khấu…” Bên trong, Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối ngừng vui đùa ầm ĩ, đôi môi đang ở trên người nàng trêu chọc ngừng lại, bàn tay đang để ở nách ra sức cù nàng cũng hạ xuống dừng lại. “Uy, còn không đi mở cửa.” Bối Bối đẩy nam nhân trên người ra, khóe mắt cười đến rơi lệ. Cô Ngự Hàn nhún nhún vai, tà tà cười một tiếng sau đó mạnh mẽ hôn lên môi của nàng thật sâu, hồi lâu mới chịu buông nàng ra. Bối Bối thở hồng hộc lại tiếp tục đẩy hắn: “Nhanh đi mở cửa.” “Chiều nay chúng ta tiếp tục chơi.” Hắn ở bên tai nàng thổi khí, sau đó mới không tình nguyện đưa tay sửa sang quần áo đang xộc xệch, thuận tiện xoay qua giúp cho nàng chỉnh trang lại. Bối Bối thúc giục hắn: “Nhanh đi nhanh đi.” Thấy hắn rốt cục đi tới mở cửa, nàng vỗ vỗ lên mặt mình, cố gắng làm cho hơi nóng trên mặt tan đi, sau đó bước theo Cô Ngự Hàn. Cửa vừa mở ra, đã thấy Thương Tuyệt Lệ cúi đầu đứng ở ngoài cửa. “Tuyệt Lệ, thế nào? Tra được rồi sao?” Cô Ngự Hàn tiếng nói đã lại khôi phục vẻ nghiêm túc. “Vương, đã tra được rồi, thuộc hạ mang về đây một người, thuộc hạ tin tưởng người kia sẽ cho Vương biết mọi chuyện một cách tỉ mỉ hơn.” Thương Tuyệt Lệ cung kính đáp. Bối Bối lúc này cũng đi tới, nàng kéo kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, các ngươi đang nói về chuyện gì?” “Chuyện Điền gia.” Cô Ngự Hàn cũng không giấu giếm nàng, chỉ là đưa tay kéo nàng ôm sát vào người, thân thể kề sát, để nàng tuyệt đối dựa vào hắn. Dựa vào hắn, Bối Bối cảm giác được chuyện xảy ra tại Điền gia đã không còn khiến nàng cảm thấy hoảng loạn nữa, nàng cúi đầu lên tiếng: “Ừ.” Cô Ngự Hàn nắm thật chặt tay nàng, sau đó mới chuyển hướng sang Thương Tuyệt Lệ nghi hoặc hỏi: “Tuyệt lệ, ngươi có nói đã mang về một người, là ai?” “Là tân nương tử của Điền gia.” Bối Bối lập tức hốt hoảng lên tiếng: “Thương Tuyệt Lệ, ngươi đi cướp cô dâu?” “…” Thương Tuyệt Lệ lông mày giật giật, cấm khẩu. “A… Chúng ta đi ra ngoài xem mặt vị tân nương tử kia, rồi tiếp tục nói.” Cô Ngự Hàn ôm Bối Bối bước ra ngoài. …………. Khi bọn vừa mới đi đến trước cửa phòng, thanh âm của Bối Bối truyền vọng vào trong phòng trước tiên. “Thương Tuyệt Lệ, ngươi cứ nói thử đi, có phải là ngươi thích con dâu của Điền Gia cho nên ra tay cướp về, nếu không làm sao ngươi tra án đến mức đem luôn con dâu của người ta trở về đây, ta muốn biết lý do, lý do…” Thanh âm Bối Bối lộ vẻ hăng hái bừng bừng, nhưng không có ai đáp lại nàng. Rất nhanh, ba người bọn đã đi vào cửa, bên trong tân nương tử đồng thời đứng lên, ngoái đầu nhìn lại… Bối Bối cùng tân nương tử đồng thời ngây người, nhìn chăm chăm vào đối phương. Cô Ngự Hàn nhạy cảm lập tức phát hiện có điểm không đúng, hắn liếc mắt sang tân nương sau đó lại quay sang nhìn Bối Bối, hắn lôi kéo nàng đang thất thần vào sát mình, kề bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bối Bối, ngươi làm sao vậy?” Ai ngờ, Bối Bối không chú ý đến hắn, chỉ là nhìn chằm chằm vào tân nương tử, hồi lâu, nàng đột nhiên hất tay Cô Ngự Hàn ra, vọt đến trước mặt tân nương tử, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó ngữ điệu trào dâng: “Khả Y? Ngươi là Hà Khả Y, thật sự là Khả Y sao?” “Ngươi là… Bối Bối?” Tân nương tử cũng rất kinh ngạc, thanh âm mặc dù thoáng có chút kích động, nhưng cũng thật ôn nhu mềm nhẹ run run. “Đúng, ta chính là Bối Bối – Tô Bối Bối!” Bối Bối nhìn tân nương tử gật đầu khẳng định, ánh mắt rất là kích động, tha hương gặp bạn cố tri a! Nhưng lại còn là ân nhân của nàng! Nếu không có Khả Y, nàng đã sớm chết đói chết rét rồi! “Ngươi thật là Bối Bối, ta… Ta là Khả Y.” Tân nương tử trong hốc mắt đỏ lên, lấp lánh nước, không nghĩ sẽ còn có thể gặp lại lần nữa cô bé khả ái dễ thương, nàng cho là bản thân khi còn sống cứ như vậy chìm trong tha hương. Đúng rồi, nhất định là thanh âm này, thanh thúy nhu hòa, nghe tới cảm thấy thoải mái cực kỳ! Bối Bối tự gật đầu với chính mình, sau đó thình lình lại chú ý tới bộ lễ phục đỏ thẫm trên người Khả Y: “Khả Y, ngươi chắc chắn sẽ không phải là… con dâu của Điền gia đấy chứ?” Khả Y ngây ngốc, mắt đầy ngấn lệ, cúi xuống: “Ta… Phải” “A? Ngươi tại sao lại gả vào Điền gia, vậy còn Thượng Vinh biểu ca của ngươi đâu?” Bối Bối theo bản năng liền thốt ra. Hốc mắt Khả Y đột nhiên đỏ lên, nước mắt bắt đầu tràn mi, nàng u oán cười một tiếng, cười đến thê lương, phảng phất như không có hồn: “Biểu ca… Đã đem ta bán cho Điền gia làm con dâu.” Nàng cười, nụ cười tràn ngập vẻ tang thương, hoang vu, bao nhiêu vẻ u sầu, bao nhiêu khổ sáp, bao nhiêu thê lương đều toát ra từ nụ cười ấy. Cười một tiếng, như khuynh thành thoát tục, sắc đẹp tuyệt luân. Nhìn nụ cười của nàng, Bối Bối cảm thấy sống mũi cay cay, cơn tức đồng thời trỗi dậy: “Cái tên Thượng Vinh chết tiệt kia, ta cũng biết tên hắn vốn là cái thứ đồ ái mộ vinh hoa phú quý mà, hắn thế nhưng còn dám đem ngươi bán đi, hắn dựa vào cái gì!” Khả Y lắc đầu, nước mắt cứ như vậy lăn xuống mãi, nàng vội vàng lau đi, giả vờ ra vẻ kiên cường: “Ta trốn theo biểu ca thành thân, ta đã là người của hắn, hắn muốn đem ta bán đi, ta có thể làm gì được.” “Coi như thành thân thì đã sao, ngươi là ngươi, hắn là hắn, ngươi là một cá thể độc lập, hắn thế nào không có tư cách bán ngươi đi!” Bối Bối tức giận đến muốn thổ huyết, cổ nhân nhất định như vậy, cho là nữ nhân một khi gả cho người liền nhất định phụ thuộc hoàn toàn vào nam nhân, thật tức chết mà! “…” Khả Y chỉ là nhìn chăm chăm Bối Bối, không biết nên trả lời như thế nào. Bên kia, Cô Ngự Hàn lúc nghe Bối Bối gọi tên tân nương tử, chỉ là nhíu mày, sau đó ngồi vào một bên, nhàn nhã thong dong pha trà uống. Trái ngược, ánh mắt Thương Tuyệt Lệ một mực dừng lại trên người các nàng, tự lúc biết sự tao ngộ của tân nương tử và Bối Bối tiểu thư, hắn chỉ nhíu mày một cái, sau đó không lên tiếng đứng ở bên cạnh Cô Ngự Hàn. Ôn chuyện, Cô Ngự Hàn chậm rãi uống xong một chén trà, sau đó đặt chén trà xuống, miễn cưỡng nhìn vẻ mặt Tiểu Bối Bối khả ái đầy kích động: “Tiểu Bối Bối, ngươi cũng nên ôn chuyện xong rồi chứ?”