“Hừ, lần này còn chưa biết là ai dâng đến miệng ai, mặc kệ Tô Bối Bối nói Hắc Tinh ngọc bội đang ở trên người ai đều tốt, chỉ cần giết ngươi, Hắc tinh ngọc bội đều lọt về tay Hắc Phong quốc chúng ta!” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ lóe ra sát ý thị huyết. Đưa tay lôi đệ đệ một cái: “Phong đệ, chúng ta kết hợp giúp giáo huấn cái tên Xích Diễm Vương cuồng vọng này, thuận tiện giúp đại ca ta báo thù một lần!” “A? Đúng vậy, đại ca.” Hắc Khi Phong bức tầm mắt của bản thân đang hướng trên người Bối Bối thu hồi lai, chuyên tâm chống lại Cô Ngự Hàn. Nhìn bộ dáng Cô Ngự Hàn thư thái thoải mái, hắn cảm thấy trong lòng dâng lên toan ý, nếu như … cái tên nam nhân này không tồn tại Tiểu Bối có phải sẽ dần dần quên … hắn hay không? Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn lợi hại bắt được đố kị trong mắt Hắc Khi Phong, hắn giương môi cười, trong lúc vẻ mặt phong khinh vân đạm, hắn đích thực âm thầm dấy lên lo sợ, chuẩn bị tùy thời ứng chiến. Hắc Khi Dạ đầu tiên công kích về hướng Cô Ngự Hàn, toàn phong hắc sắc (cơn gió khổng lồ màu đen) mang theo mũi nhọn sắc bén đánh về phía Cô Ngự Hàn, lực đạo to lớn khiến tùng thụ chung quanh bay ra tán loạn không ít lá khô. Cô Ngự Hàn toàn thân bay lên, lòng bàn tay hồng quang chợt lóe, làm phép hóa giải công kích của Hắc Khi Dạ. Lúc này, Hắc Khi Phong cũng đột ngột từ mặt đất bay dựng lên, từ phía sau giáp công Cô Ngự Hàn. …………………… Thương Tuyệt Lệ ở một bên thấy vậy kinh hồn táng đảm, hắn có thể nhìn thấy trước được, đối với trận chiến này Vương phần nắm chắc không cao, ở giữa công kích của Hắc Khi huynh đệ, hắn tinh tường nhìn ra pháp lực Hắc Khi Phong phi thường cao hơn xa đại ca Hắc Khi Dạ của hắn. Cúi đầu nhìn Bối Bối vẫn đang hôn mê, hắn rất khẩn cấp, hắn rất muốn đi tới trợ giúp Vương đối phó địch nhân, nhưng là Bối Bối tiểu thư phải làm sao bây giờ? Hắn mở to mắt nhìn khắp mọi nơi, hy vọng có thể tìm được một địa phương ẩn thân, Vương lệnh hắn chiếu cố Bối Bối tiểu thư cho tốt, nhưng là, hắn không thể bỏ mặc Vương, nếu như Vương xảy ra chuyện gì, như vậy Bối Bối tiểu thư cùng hắn không có khả năng tham sống sợ chết. Sau khi nghĩ như vậy, hắn cắn răng, quyết định cãi lời lệnh vua một lần. Ôm lấy Bối Bối, hắn tìm một gốc cây đại thụ lớn, đem nàng đặt tựa vào một bên, hắn cởi một chiếc áo ngoài trên người đắp lên mình nàng: “Bối Bối tiểu thư, ngươi tạm thời ở chỗ này ngủ một chút.” Nói xong, hắn liền lo lắng xoay người, làm phép phi vào chiến trường. Cô Ngự Hàn thấy Thương Tuyệt Lệ đã chạy tới, hắn vừa tức vừa giận: “Tuyệt Lệ, ta không phải bảo ngươi chiếu cố Bối Bối sao? Ngươi tới làm chi, lui về.” “Vương, xin thứ cho thuộc hạ vô phương tuân mệnh.” Thương Tuyệt Lệ rất kiên quyết. Vì vậy, chiến cuộc rất nhanh biến thành hỗn chiến bốn người, đối thủ cũng không ngừng trao đổi, có đôi khi là Thương Tuyệt Lệ đấu với Hắc Khi Phong, có đôi khi là Cô Ngự Hàn đối đầu với Hắc Khi Phong. Chiến đấu duy trì hồi lâu, Thương Tuyệt Lệ dần dần đuối sức, nhưng vẫn như trước duy trì sức chiến đấu phi thường ương ngạnh, luôn thế Cô Ngự Hàn trao đổi đối thủ, giúp Cô Ngự Hàn không đến mức cố hết sức. Đánh qua đánh lại, ánh mắt Hắc Khi Dạ dần dần hướng về Bối Bối đang ngủ say tại cây đại thụ hướng cách đó không xa, mắt của hắn xẹt qua một tia âm ngoan, trong lúc mấy người đang đấu, hắn quay Thương Tuyệt Lệ tung ra một hư chiêu, sau đó liền quay người bay về phía Bối Bối bên kia. Thương Tuyệt Lệ không còn kịp phản ứng nữa, chỉ có thể hổn hển đuổi theo phía sau, nhưng đuổi không kịp cước bộ của Hắc Khi Dạ. Cô Ngự Hàn đang lúc triền đấu với Hắc Khi Phong cũng nhìn thấy, hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Hắc Khi Dạ!” Hắn vừa sợ vừa giận, không còn chút nào… ham chiến nữa bạt thân bay qua, làm phép khiến gia tốc phi hành, lo lắng đuổi theo cước bộ của Hắc Khi Dạ. Mà Hắc Khi Phong thấy đại ca đang chuẩn bị công kích Bối Bối không hề có sức phản kháng, vừa sợ vừa vội, cũng làm phép bay qua. Hắc Khi Dạ mắt lạnh nhìn Cô Ngự Hàn truy lại đây, hơn nữa càng ép càng gần, hắn cười lạnh, ngưng tụ thực khí toàn thân, lực đạo mạnh mẻ tụ tập tại lòng bàn tay, đợi tới lúc chỉ còn một khắc là Cô Ngự Hàn đuổi kịp và vượt qua bản thân, hắn đem chân khí không chút lưu tình cách không đánh thẳng về hướng Bối Bối. Thấy thế, Cô Ngự Hàn sợ hãi rống, không chút nghĩ ngợi cấp tốc rớt xuống, đem Bối Bối ôm chặt lấy, lấy toàn thân của bản thân ngạnh sanh sanh tiếp nhận một chưởng kia của Hắc Khi Dạ. “Phốc…” Một búng máu từ trong miệng hắn phun ra, vẩy ra trên mặt Bối Bối. Trong lúc đang ngủ, Bối Bối cảm giác được trên mặt bị một chất lỏng ấm áp mang theo mùi rơi vào, mùi máu tươi nhàn nhạt kích thích hô hấp của nàng, nàng cảm thấy tâm thần không yên chấn động mí mắt. Tim đập, tại trong kích thích của mùi máu tươi càng ngày càng loạn, phút chốc, nàng đột nhiên mở mắt, nhìn thấy khóe miệng Cô Ngự Hàn mang huyết, sắc mặt trắng bệch đang ôm nàng. “Cô Ngự Hàn! Ngươi… Ngươi bị thương!” Bối Bối kinh hô, nhìn vết máu ở khóe môi hắn, hốc mắt nàng đột nhiên đỏ lên, đưa tay lên giúp hắn lau khóe môi, nức nở khóc. “Đừng khóc, ta không sao.” Cô Ngự Hàn trấn an nàng, thanh âm nghe có chút nhược. Bối Bối nước mắt giàn giụa thành một mảng sương mù nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, đều là ta không tốt, ta không nên đi theo Hắc Khi Phong tới chỗ này, ta không nên để ý đến hắn, đều là ta hại ngươi, ngươi… bị thương ở nơi nào? Có phải rất đau hay không? Cho ta xem…” Bối Bối tại trên người hắn lục lọi khắp nơi. Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng đè lại tay nàng, lau sạch nước mắt cho nàng: “Tiểu Bối Bối, nếu như hôm nay chúng ta đều không thể rời đi, ngươi có sợ hay không?” “Không sợ!” Bối Bối kiên định trả lời. Lúc này, Thương Tuyệt Lệ chạy tới, thấy Cô Ngự Hàn nôn ra máu, hắn lo lắng kêu gọi: “Vương, ngươi…” Hắc Khi Dạ thoải mái mà hạ xuống trên mặt đất, cười đến đắc ý: “Cô Ngự Hàn, thế nào, tư vị Hắc phong chưởng của ta dễ chịu a!” “Tiểu Bối, ngươi… có bị thương không?” Hắc Khi Phong cũng đồng thời hạ xuống trên mặt đất, vừa vội lại không tự nhiên mở miệng gọi nàng, trong đôi mắt tràn đầy xin lỗi cùng lo lắng. Bối Bối tựa vào trong lòng Cô Ngự Hàn, quật cường lau sạch sương mù trên mắt, nàng khóc thì chỉ có một mình Cô Ngự Hàn được nhìn thôi. Lạnh lùng nhìn Hắc Khi Phong, nàng hờ hững bất chấp nói: “Không cần giả mù sa mưa, Hắc Khi Phong, hôm nay ta Tô Bối Bối không may rơi vào trong tay huynh đệ các ngươi, muốn chém muốn giết tùy các ngươi.” Vừa nói, nàng đưa tay, dùng sức rút…ra chiếc vòng trên cổ tay, quay hướng Hắc Khi Phong vứt bỏ qua: “Trả lại cho ngươi, Bổn tiểu thư không hiếm lạ đồ của tên xấu xa ngươi!” Hắc Khi Phong nhanh tay lẹ mắt tiếp được chiếc vòng tay, không để cho chiếc vòng rớt xuống mặt đất, hắn cầm thật chặt vòng tay, trên đó còn vương lại độ ấm của nàng, ánh mắt của hắn thống khổ nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Bối Bối, tâm, rất đau, rất đau. Hắn biết hắn lừa nàng, cũng biết nàng hận hắn, bây giờ cái gì cũng không thể làm, cảm giác vô lực thật sâu nhiếp trụ hắn, khiến tim hắn đau thắt cơ hồ không thở nổi, hắn một mực cũng không muốn thương tổn nàng, một mực cũng không hề muốn …