“Cha!mẹ!” Vũ Lâm vươn tay muốn giữ chặt bóng người song thân đi xa, nhưng khi nàng mở to con ngươi lại nhìn thấy Từ Chấn cầm tay nàng, hai tròng mắt tối sầm đang nhìn chằm chằm nàng. “Tỉnh mộng.” Hắn nói. “Tỉnh mộng?” Vũ Lâm vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi trong lòng không khỏi nổi lên mâu thuẫn cảm xúc xen lẫn một chút chua xót cùng một chút ấm áp, tóm lại nàng có thể kết thúc tâm sự này tất cả đều phải cám ơn hắn. “Nàng sao vậy?” Hắn vuốt mái tóc đen mềm mại hỏi. “Ta...... Cám ơn ngài!” Nàng nhất thời xúc động ôm hắn, khuôn mặt kề sát cổ hắn, hơi thở ngay tại bên tai hắn. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn, Từ Chấn rung động một chút im lặng một lát mới hỏi:“Đây là quà cám ơn của nàng?” Chẳng lẽ hắn không vui sao? Hắn thấy ghét sao? Vũ Lâm bị hắn hỏi có chút xấu hổ, vội vàng lại thu lại hai tay, ngập ngừng nói:“Dù sao...... Dù sao cũng...... Cám ơn ngài!” Hắn nâng lên khuôn mặt của nàng, ngón tay của hắn thật nóng“Với ta mà nói như vậy không đủ.” “Hả?” Vũ Lâm mới mở miệng hỏi đã bị hắn che lại đôi môi. Đây là một nụ hôn bao hàm chờ mong cùng đè nén, hắn muốn nhanh lập tức nhấm nháp hương thơm ngọt ngào của nàng, không để cho nàng có cơ hội lùi bước hoặc tránh né, trực tiếp mà sắc bén tấn công vào trong miệng nàng, qua lại mút đầu lưỡi của nàng, trằn trọc liếm láp cánh môi của nàng, nói rõ muốn một ngụm ăn luôn nàng. Khi hắn thuận thế hôn xuống mặt cùng cổ nàng, nàng mới có cơ hội mở miệng hỏi:“Ngài...... Ngài muốn làm gì?” Nàng tựa hồ hiểu được ý đồ của hắn rồi lại không dám khẳng định lại càng không đồng ý thừa nhận tất cả. Từ Chấn đẩy ngã nàng xuống đám mây, cả người đè lên thân thể nàng, giọng khàn khàn nói:“Nàng không biết, chẳng lẽ nàng đã quên chuyện đêm qua?” “Đêm qua......” Nàng chỉ vừa thất thần hắn đã lột lớp lụa mỏng trên người nàng, lộ ra làn da trắng noản trước ngực. “Cho ta, đem bản thân thành quà tạ lễ cho ta!” Hắn thở ồ ồ mỗi hơi thở nóng bỏng đều phun lên ngực nàng, thật nóng. “Nào có chuyện vậy? Ngài không nói đạo lý......” Nàng không phải lễ vật! Nàng có lẽ là nữ nô, là tế phẩm, nhưng không phải có thể tùy tiện cho người ta! Lần này hắn không dùng pháp thuật ngăn sức mạnh trong người nàng, nàng có thể đưa tay đẩy hắn nhưng khi tay nàng đụng vào thân thể hắn, ngược lại bị nhiệt độ trên cơ thể hắn dọa. “Không cần đạo lý, nàng vốn là của ta!” Bàn tay to xoa hai vú của nàng, dùng lòng bàn tay bừa bãi vuốt ve, trêu chọc nàng nhịn không được thấp giọng rên rỉ. “Không, ta không muốn ngài như vậy......” Nàng cảm thấy trong cơ thể dâng lên một cỗ xôn xao rồi lại không biết làm sao khắc chế nó. “Ta liền muốn, nàng chỉ có thể chấp nhận!” Hắn thậm chí lấy môi thay tay, càn rỡ mút lên vú nàng, trên da thịt non mị lưu lại rất nhiều vết hồng. Vũ Lâm biết bản thân rõ ràng có sức nhưng trời mới biết nàng lại mềm nhũn không chút sức, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc hắn làm bậy. Hắn kéo bàn tay nhỏ bé tới trước ngực hắn“Cởi áo cho ta!” “Cái gì!” Nàng làm sao có thể làm chuyện này? Nàng dùng lực lắc đầu. “Nghe lời!” Hắn cầm tay nàng dẫn dắt nàng cởi bỏ áo hắn, mặc dù ngón tay nàng run rẩy không thôi, hắn vẫn cứng rắn ép nàng hoàn thành công việc, rốt cục cả người hắn trần trụi, mà tay nàng cũng chạm lên làn da nóng bỏng của hắn. “Cảm giác được không?” Giọng hắn thô như đá sỏi. “Cảm giác được......gì?” Nàng chỉ cảm thấy ngón tay sắp bị phỏng bởi vì người hắn quá nóng. “Tim có phải đập rất nhanh?” “Ừm...... Thật nhanh.” Nàng không tự chủ được thành thật trả lời. “Tất cả đều lỗi của nàng.” Hắn tựa vào cổ nàng thấp giọng lẩm bẩm khiến nàng thật sự khó thở. “Lỗi của ta?!” Nàng vẫn không hiểu lắm, tại sao có thể như vậy? “Đúng vậy, nàng phải chịu trách nhiệm với ta!” Hắn đem lòng bàn tay của nàng tiếp tục dời xuống, chạm hắn lồng ngực cường tráng cùng cơ bụng, non mềm cùng cứng rắn ma xát làm cho dục vọng trong người hắn dâng cao. Mười năm chờ đợi, chờ đợi, tất cả cô đều phải chịu trách nhiệm! “Ngài nhất định bắt ta làm vậy...... mới xem như chịu trách nhiệm sao?” Nàng thật sự mơ hồ, tại sao xà quốc lại có quy định này? “Còn chưa đủ, còn muốn nhiều hơn......” Hắn ôm mặt nàng dán lên vai mình “Ngoan ngoãn hôn ta, liếm ta, cắn ta, bằng không ta sẽ ăn nàng!” Hắn bá đạo nói. “Nhưng...... Ta thật sự không làm được!” Ánh mắt nàng lóe lên tia vô tội, luôn bị hắn uy hiếp nhưng nàng thật không thể. “Nàng làm được, nàng sẽ làm ta thỏa mãn !” Hắn nhẹ vỗ về cánh môi của nàng nói nhỏ“Hay dùng môi nàng chịu trách nhiệm đi!” Dưới sự thúc dục hai mắt hắn, Vũ Lâm rốt cục cố lấy dũng khí nhẹ nhàng hôn đầu vai hắn một chút, cảm xúc thật kỳ diệu tựa như có một cỗ xôn xao từ người hắn len lỏi sang người nàng. “Tốt lắm, tiếp tục......” Hắn nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn mềm mại của cô. Vũ Lâm vẫn không có lòng tin chỉ có thể hôn từng chút qua tay rồi đến ngực hắn, bàn tay nhỏ bé dao động trên lưng hắn, nàng cũng không hiểu được nàng đang làm gì, thẳng đến hắn đột nhiên thật hít một hơi. “Ngài sao vậy?” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi. “Đủ rồi!” Hai tay của hắn ôm lấy khuôn mặt cô, thở dồn dập, “Nàng đã làm nhiều rồi nhưng chưa đến lúc đó, lần sau ta sẽ để nàng hoàn thành tất cả!” Hoàn thành tất cả? Vũ Lâm chớp chớp đôi mắt to mơ màng, vẫn cảm thấy không hiểu xảy ra chuyện gì. “Nhắm mắt lại đừng nhìn ta như vậy, nếu không ta sẽ khắc chế không được chính mình !” Hắn cau mày đè nén đến cực hạn. “Cái gì? Ngài không thích ta nhìn ngài sao?” Nàng thật sự tò mò, dáng vẻ bất lực của hắn làm cho nàng cảm thấy rất mới mẻ. “Không phải chán ghét mà thích muốn chết!” Hắn ôm chặt nàng, bàn tay to xoa nắn mông phấn đè ép cọ sát cứng rắn của mình, trong lòng muốn tiến vào nơi ấm áp của nàng. “Người ngài tại sao cứng như vậy? Ngài đang bệnh sao?” Nàng đơn thuần hỏi. Nàng hồn nhiên làm hắn muốn ngất, chỉ có thể thở dài trả lời:“Đừng nói nữa!Nha đầu ngốc này!” Nàng còn muốn đặt câu hỏi nhưng hắn đã hôn lên đôi môi anh đào, trong lúc hai người trôi nổi trong tình dục, mây trắng mềm mại thành giường cho bọn họ, đong đưa ra một cảnh triền miên trong đêm. Sáng sớm, hôm nay là ngày thứ ba Vũ Lâm đến xà quốc. Nàng vẫn một mình nằm trong giường lớn, quần áo trên người đã sớm biến mất vô dạng làm cho nàng đỏ mặt. Trời ơi! Nàng vẫn chưa hỏi hắn rốt cuộc xem nàng là gì!Haizzz! Nàng vẫn mềm mại vô lực mặc hắn “muốn làm gì thì làm”, biến thành “Tế phẩm” mặc hắn sử dụng. Không biết hắn lại đi đâu? Tại sao luôn để lại một mình nàng trên giường lớn? Chẳng lẽ qua một đêm hắn không muốn gặp nàng nữa? Hiazzz! Nàng cảm thấy bản thân thật vô dụng, thật xuẩn ngốc...... Người ta bất quá xem nàng trở thành nha đầu, nàng thì si ngốc địa ảo tưởng, có ý nghĩa gì đâu? Mau tỉnh lại đi! Nàng ở trong lòng tự nói với chính mình. Vội vàng tắm rửa thay quần áo, sau đó nàng quét dọn phòng ngủ, lặng lẽ đi vào phòng làm việc, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người nàng cúi đầu dệt vải. Tiểu kim xà quấn quanh nàng, không chỉ làm nàng có bạn, lại có thể giúp cô học cách dệt vải. Thời gian thấm thoát trôi qua, Vũ Lâm đã quên các việc vặt chuyên tâm dệt vải, có lẽ động tác này có thể cho nàng cảm thấy an tâm quen thuộc, có thể khiến nàng hoàn toàn đắm chìm trong đó. Hơn nữa có thể ít nghĩ đến chuyện Từ Chấn ...... đến hoàng hôn nàng buông thoi, cầm lấy gấm hô nhỏ một tiếng:“Hoàn thành !” Lúc này tất cả ánh mắt kinh ngạc đều nhìn sang nàng, mọi người đều không dám tin trong vòng ba ngày ngắn ngủn, cô nương này thế nhưng có thể hoàn thành “Hành động vĩ đại”! Cảm nhận được tầm mắt mọi người, Vũ Lâm ngượng ngùng cúi đầu. Kha Hân Khởi cực kỳ khiếp sợ, nàng đi đến trước mặt Vũ Lâm, tay run rẩy cầm mảnh vải lên, “Cô...... cô dệt xong rồi! Cho tới bây giờ...... Chưa từng có người làm được ......” Vũ Lâm không rõ phản ứng mọi người, chỉ xoay hai tay hỏi:“Ta dệt xong rồi, hiện tại ta nên làm gì?” Kha Hân Khởi cuối cùng tìm lại được hô hấp bình thường, nói:“Cô chuyện gì cũng không cần làm, trước ngồi ở đây, ta đi thỉnh Nhan trưởng lão cùng Lâm phó tướng lại đây.” “Ừm, được.” Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống. Qua một hồi lâu có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Nhan Thán Sinh cùng Lâm phó tướng bước nhanh tới, tất cả ánh mắt đều tập trung tại mảnh vải thêu hình rắn. “Xà vương gấm!” Lâm Minh Hiên không dám tin mở to hai mắt nhìn. “Thật sự hoàn thành !” Nhan Thán Sinh sờ sờ mặt vải xinh đẹp, “Hoàn mỹ như thế, loá mắt như thế !” Vũ Lâm chỉ nghe ra tấm vải này gọi là xà vương gấm, ngoài ra không hiểu bọn họ tại sao kích động như thế.