Vào thời Đại Tống, có phi tinh chợt giáng xuống, thiên động địa diêu (trời đất lay chuyển), Tỏa Yêu Tháp (tháp nhốt yêu) đột nhiên bị hủy, trăm yêu chạy thoát, tàn sát nhân gian.
Chứng kiến thiên địa dị biến, thiên đế hạ chỉ sai thất huyền giải ách tinh quân (bảy vị tinh quân giải trừ tai ách) tới nhân gian tìm bảo châu trấn tháp, xây lại Tỏa Yêu Tháp. Nhưng chi bảo có thể trấn ngụ trăm yêu há có thể dễ dàng tìm được?
Diêm La Điện âm u, quỷ ảnh lay động, nơi đây chính là Hoàng Tuyền chi địa, chỉ có người đã chết mới có thể đến được.
Hồn phách ẩn hiện, không quản ngươi khi còn sống là hào phú xa xỉ hay chí tôn đỉnh cao, ở trước mặt Diêm Vương bất quá cũng chỉ là một mạt khinh hồn, vừa chuyển mắt, phán quan đã hạ bút, phán nhập luân hồi.
Địa ngục không có ngày đêm, chỉ có trùng trùng mây đen, hồn phách như ảnh, quỷ sai dùng thiết liên xích thân mang tới trước điện.
Diêm Vương râu tóc ngang tàng, khuôn mặt dữ tợn đến quỷ chúng cũng sợ hãi, lại còn nắm đại quyền sinh tử, quỷ hồn trên điện nghe phán đều lập cập run rẩy, từng trận gió âm u thổi qua, nếu không nhờ thiết liên xích lại chỉ sợ quỷ hồn đã bị thổi bay tứ tán.
Chính vào lúc này, tinh mang từ ngoài điện xuyên vào, Diêm Vương kinh ngạc nhìn, người tới đúng là tinh quân trên trời.
Ở nơi lạnh lẽo diêm hắc này đột nhiên hiện tinh hoa lấp lánh, chẳng những làm quỷ chúng kinh hoàng thất thố, mà ngay cả quỷ sai cũng không nhịn được rụt vào đằng sau cột điện.
Tinh quân tựa hồ nhận ra quỷ chúng rối loạn, thu lại tinh mang, hiện ra hình dáng.
Tinh vốn không có tướng mạo, lại vì vướng đôi mắt thế nhân nên cũng chỉ có thể hóa hình, vị tinh quân này một thân quý khí dáng vẻ bất phàm, khuôn mặt phong thần tuấn tú, càng thấy như có quang hoa giấu ở bên trong, tựa như mỹ ngọc.
“Kiến quá Diêm Quân.”
Nghe thấy hắn cao giọng chào hỏi, Diêm Vương lúc này mới tỉnh lại, từng ở trên thiên điện báo cáo vài lần, đương nhiên cũng đã gặp qua vị tinh quân này vài lần, liền nói: “Hóa ra là Lộc Tồn tinh quân, không biết đại giá quang lâm Diêm La Điện có gì chỉ giáo?”
Lộc Tồn tinh quân này đúng là nằm trong Bắc Đẩu thất tinh, vị trí thứ ba trong Khôi Đẩu (bốn ngôi sao tạo thành hình cái gáo trong chòm Bắc Đẩu), Thiên Ki.
Trong Khôi Đẩu, lấy Xu làm thiên, Tuyền làm địa, Ki làm nhân, Quyền làm thời (thời gian), Thiên Ki cung, Lộc Tồn tinh quân, chủ nhân quý tước, chưởng nhân thọ cơ (chưởng quản tuổi thọ), có năng lực hóa sát giải ách, gặp may mắn thì càng tăng thêm, gặp xui xẻo thì lại giảm bớt. Ngay cả khi thân trong địa ngục, cả người tràn đầy tinh tủy quang hoa cứ thế đem điện âm ti âm trầm đáng sợ chiếu đến có vài phần cảm giác bồng tất sinh huy (dùng cỏ bồng bện thành cánh cửa, dùng mận gai tre trúc bện thành hàng rào, “bồng tất” chỉ người nghèo khổ, câu này ý chỉ đem lại quang huy cho nhà tranh).
“Không dám,” Lộc Tồn tinh quân cười, “Thiên đế ngự chỉ, lệnh tinh quân tôi hạ phàm ban sai (là việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ, đây là chỉ đi làm việc cho thiên đế), để tránh thế gian xáo động phải tạm thời bỏ chân thân, cho nên tôi cố tình đến Diêm Quân Điện, muốn mượn thân thể phàm nhân dùng một chút.”
Diêm Vương liên tục gật đầu: “Việc này bổn tọa cũng có nghe.” Liền gọi phán quan tới, mở ra một quyển sổ sinh tử, tinh tế tra xét, một lát sau ngẩng đầu nhìn tinh quân, “Trong thất nguyên tinh quân, chỉ có Lộc Tồn tinh quân đến bản điện cầu nhập luân hồi, mượn thân thể.”
Lộc Tồn tinh bất đắc dĩ nhún vai: “Bọn họ đều có duyên pháp (pháp thuật tính toán số mệnh), bản quân không có ý định phá vỡ luân hồi, nên cố tình đi cầu Diêm Vương.” Ở mặt ngoài nói đến đường đường chính chính, nhưng vừa cúi đầu khóe miệng không khỏi hơi giựt, thật sự không phải hắn không muốn như mấy vị tinh quân khác chọn đường tắt, mà là… Ai, nói tiếp lại tức đến chết người, hắn mặc dù vị trí ở trong Khôi Đẩu, lại còn điều khiển thiên vận chi tài (tiền tài vận hành theo ý trời), nhưng nói đến tiên gia pháp thuật lại tương đối không có, càng khỏi bàn đến chuyện so với sát tinh Tham Lang, Phá Quân. May mà mỗi ngôi sao chuyển động đều có nhiệm vụ riêng, hắn không cần giống như Tham Lang chịu thiên đế sai phái hạ phàm hàng yêu, mấy vạn năm trôi qua hắn đều thái bình tự tại, nhưng lần này thiên đế lại sai hạ thất nguyên tinh quân hạ phàm tìm ngọc, đem một tinh quân không có pháp thuật gì như hắn ném xuống trần, rơi vào đường cùng, hắn đành phải tuân theo quy điều luân hồi, đến Diêm La Điện báo danh.
Diêm Vương cũng không làm khó dễ hắn, đại bút vung lên, ở trên sổ sinh tử hạ nhân danh: “Nếu là thiên đế ngự chỉ, tự nhiên sẽ tuân theo. Bổn tọa vì tinh quân tuyển chọn thân thể, có mệnh đại phúc đại quý, thiên mệnh tám mươi, sinh ở phủ Hàng Châu.”
Lộc Tồn tinh quân cũng không bắt bẻ, cười chắp tay cảm tạ Diêm Quân, liền được phán quan đích thân dẫn vào luân hồi.
Qua cầu Nại Hà, ở tiểu quán cũ nát gặp phụ nhân già yếu đang đưa tới một chén canh đục, tinh quân triển mi cười: “Mạnh bà bà, không cần phí sức, canh này vô dụng với tôi.”
Phụ nhân già yếu mở ra đôi mắt đã mờ, hé ra miệng không còn răng cửa, cười: “Hóa ra là tinh quân giá lâm, lão phụ thất lễ! Xin đừng trách.”
“Không sao.”
Đang muốn cùng phán quan nói lời từ biệt bước qua cầu Nại Hà thì chợt nghe phía sau có oán khí của oan hồn, tinh quân không khỏi quay đầu nhìn lại, thì thấy đó là một luồng hồn phách vừa bị quỷ sai cưỡng ép uống xuống chén canh vong tình.
Tinh quân thấy hồn phách này đau khổ, không khỏi hỏi phán quan.
Phán quan thở dài: “Linh hồn này bảy kiếp trước vì vợ con bị ác nhân hành hạ đến chết mà khởi binh tác loạn, đến mức làm nhân thế sinh linh đồ thán, nên Diêm Vương phán hắn bảy kiếp thê tuyệt (thê lương cùng đường), vô ái vô y (không yêu không nơi dựa vào), cô độc sống hết quãng đời còn lại, hiện giờ đã là kiếp cuối cùng.”
Tinh quân nghe vậy, không khỏi than nhẹ: “Người này cũng không phải mất hết nhân tính.” Lại thấy hồn phách kia xác thật thê lương đáng buồn, tâm niệm vừa động, bèn nói với phán quan: “Bản quân có một yêu cầu quá đáng, mong phán quan thành toàn.”
Phán quan ngạc nhiên, vừa rồi hắn ở trên Diêm Vương Điện không đòi hỏi gì, sao đến trước cầu Nại Hà lại ra một yêu cầu quá đáng?
Ngại vì đối phương là tinh quân trên trời, chỉ có thể nói: “Tinh quân cứ nói đừng ngại, nếu trong khả năng cho phép, bản phán quan tự nhiên sẽ tương trợ.”
Tinh quân nở nụ cười, liền chỉ vào cô hồn bảy kiếp kia nói: “Bản quân muốn đổi vị trí với hắn, thay hắn đi hết kiếp cuối cùng.”
Phán quan nghe vậy đại chấn, vội vàng lắc đầu: “Không thể, không thể! Tinh quân cũng biết hắn kiếp này phụ mẫu đều mất, một đời vô tử vô thừa, ba mươi tuổi đột ngột chết! Tinh quân phụng thiên hành lệnh, sao có thể chịu đau khổ này?”
“Kỳ thật lần này hạ phàm chỉ là vì tìm ngọc, bôn ba lao lực không thể tránh được, nếu có cao thân tại đường ngược lại còn có chút vướng bận, nói không chừng tinh quân khác hoàn thành sứ mệnh, bản quân không cần đợi đến vài thập niên đã trở về thiên đình, như vậy không phải đã làm cho cha mẹ của thân thể này đau buồn? Chẳng thà hoán đổi với người này, lấy một thân cô độc nhập thế lại hợp ý bản quân hơn.”
“Này…” Phán quan cũng là khó xử, muốn đổi thân phận cũng không phải không thể, nhưng Diêm Vương đã tự phán quyết đại phú chi thân, rõ ràng là cho vị tinh quân này hảo sai sử, nhưng hắn lại tình nguyện chịu một thân cô mệnh, tuy nói tinh quân nhập mệnh, mệnh bàn đã chuyển, nhưng cách làm này thật sự làm cho người ta không thể lý giải.
“Cứ thế quyết định đi! Làm phiền phán quan hồi bẩm Diêm Quân, nói Thiên Ki tạ ơn hảo ý của ngài, vậy đi.”
Nói xong, hắn kéo mạt hồn phách kia qua, đầu tiên đẩy xuống luân hồi đạo của mình, sau đó quay lại hướng phán quan thi lễ, cất bước bước qua cầu Nại Hà.
Không thể tưởng được tinh quân nhìn qua hoa quý ôn nhược lại làm việc cường thế như vậy, phán quan bất đắc dĩ đành phải thở dài, quay về Diêm La Điện bẩm báo Diêm Quân.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
20 chương
501 chương
15 chương
131 chương
8 chương
29 chương