Edit: Hiên Viên Linh Beta: Nhạn Mở hai tay, bày tỏ lần này không phải là hắn làm, Lộ Nhi nhếch môi nhìn vẻ mặt Kim Bảo Nhi đang lúng túng, Kim Bảo Nhi trợn mắt nhìn mình một cái, trong lòng hồi hộp, ai bảo những chuyện xấu nàng đều đổ lỗi lên đầu mình? Lần này nhận sai người rồi. “Vải vóc? Trước tiên đừng vội mang về.” Đưa tay ngăn cản những người đang ôm vải vóc, nàng đưa ánh mắt nhìn Kim Khoáng và Kim Chuyên, nói: “Đi, lấy giấy bút tới đây.” Tuy rằng hai người ngờ vực, nhưng cũng hiểu thủ đoạn buôn bán của đại ca mình rất mạnh mẽ, vì thế vẫn đi tìm ông chủ Mạc lấy giấy bút đến, không quên nhét vào trong tay ông chủ Mạc. “Kim đại công tử, đây là?” Dùng ánh mắt hèn mọn quan sát những thứ ở trong tay, ông chủ Mạc cũng không hiểu gì, không có việc gì hắn ta đưa giấy bút cho mình làm gì, chẳng lẽ là để mình viết hết tội trạng ra sao? Nghĩ đến điều này, sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng dùng vẻ mặt lấy lòng cười nói: “Kim đại công tử, chuyện gì cũng từ từ, mọi người đều là người làm ăn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đều là người đồng hương, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, công tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta lần này, ta bảo đảm, ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa!” Không bao giờ tái phạm? Người như vậy nói được nhưng chưa chắc đã làm được. Kim Bảo Nhi hừ lạnh, vì bị run sợ mà mực bắn tung tóe. Mà Kim Khoáng và Kim Chuyên đã ngầm cười trộm không dứt, lão gia hỏa này, cuối cùng cho hắn một bài học, chọc người nào không chọc, lại càng muốn chọc đại ca, bình thường không tức giận, nhưng lúc tức giận, chính là bọn họ, cũng muốn trốn đi thật xa, đương nhiên, lúc tranh gia sản cũng rất kiên trì. “Lời này của ngươi ta cũng thích nghe, nếu ông chủ Mạc đã yêu cầu, như vậy đi, những vải vóc này ta cũng không thu hồi…” Nàng rất dịu dàng nâng khóe miệng lên. “Đại ca!” Hai huynh đệ gấp gáp hô, có phải đại ca bị chọc tức đến nỗi ngay cả mình nói gì cũng không biết phải không? Người nào đó cũng mệt mỏi ngáp một cái, liếc nhìn Kim Bảo Nhi chẳng biết đã học được chiêu này từ khi nào, nhìn thế nào cũng thấy giống như là trộm, xem ra, trừ thu hồi ‘ tiền vốn’, ‘lợi tức’ của mình cũng phải tăng gấp bội. “Kim đại công tử, đa tạ! Đa tạ! Không nghĩ tới ngươi không chỉ không so đo, còn tặng những vải vóc này cho ta, thật sự là ngươi có tấm lòng rộng lượng, tể tướng có thể chèo chống, ngay cả Quan Thế Âm Bồ Tát cũng không tốt bằng ngươi, không không, nàng là nữ nhân, làm sao có thể so sánh với ngươi.” Nói rắm thúi hồi lâu, cặp mắt đang cười của ông chủ Mạc híp thành một đường thẳng. Không phải là Kim gia đại công tử này bị lừa đá trúng đầu chứ, những món hàng này cũng cho mình, đây chính là một miếng bánh lớn rớt từ trên trời xuống, không chiến thì phí mất cơ hội. Lời ninh nọt nàng đã nghe không ít, nàng vẫn mỉm cười, một tay chỉ vào giấy. “Vậy thì phiền toái ông chủ Mạc viết giấy biên nhận, mua vải vóc quần áo của Kim gia, thiếu Kim gia một ngàn lượng ngân phiếu, bảy ngày sau nhất định sẽ hoàn trả, làm theu quy định!” “Được, đươc, được...” vừa nói bút vừa hạ xuống, đột nhiên toàn thân ông chủ Mạc cứng đờ, sửng sờ ngẩng đầu lên, nói: “Cái..cái gì? Có phải là ta nghe lầm hay không? Cái này…” “Ngươi không nghe lầm.” Lộ Nhi lành lạnh cười nói, đôi mắt to ngập nước nháy nháy, lộ ra bộ dáng ngây thơ đơn thuần, nói: “Ngươi hoàn toàn không nghe lầm, ta cảm thấy ca ca nói sai rồi, nên đổi số tiền thành hai ngàn hai mới đúng, một ngàn lượng còn quá ít, những thứ vải vóc này đều là từ phương xa đưa tới, trong vòng trăm dặm quanh Phương Viên cũng không mua được loại tơ lụa mềm mại như vậy.” Cầm bút thiếu chút nữa rớt xuống, vẻ mặt đau khổ nhìn Kim Bảo Nhi đang trầm măc mỉm cười, ông chủ Mạc cắn răng, cân nhắc hơn thiệt một chút, chỉ đành phải hạ quyết tâm cúi xuống viết chứng từ. Đợi đến khi viết xong, Lộ nhi ngồi xuống nhặt lên, thổi thổi vết mực trên giấy, đưa lưng về phía ánh sáng, chậc chậc lắc đầu một cái, lão này cũng thật cơ trí, thấy Bảo Nhi không lên tiếng, vẫn viết trên chứng từ là một ngàn hai. Đưa chứng từ cho Kim Bảo Nhi, hắn nheo mắt lại, bỗng nhiên chú ý tới chỗ rẽ quái dị ở ngã tư đường trước mặt, khóe môi nhếch lên, tại sao hai lão đạo sĩ này lại nhìn bên này, hơn nữa hành tung quái dị. “Kim đại công tử, như vậy là huề nhau rồi phải không?” Thở dài, không ngờ rằng ăn trộm gà không đươc còn mất nắm gạo, Mạc lão bản cảm thấy mình đã già đi hơn mười tuổi rồi. “Được, nếu lần sau để cho ta biết được ngươi lừa gạt người trong nghề, ông chủ Mạc, vậy cũng cũng đừng trách Kim gia không giữ mồm giữ miệng, hậu quả do chính ngươi gánh vác.” Xoay người, một tay nắm tay nhỏ bé của Lộ Nhi, sau đó không biết ai kéo y phục, nàng liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt cười trộm của hắn, kéo kéo khóe miệng: “Ông chủ Mạc, đừng quên trong vòng bảy ngày mang ngân phiếu đến Kim gia.” “Đó là đương nhiên.” Liếc nhìn cửa hàng chuẩn bị khai trương, cùng với vải vóc trong điếm (cửa hàng, cửa tiệm), ông chủ Mạc chau mày ủ mặt gật gật đầu một cái, cuống quít quay vào trong điếm xem lại sổ sách, nhìn xem phải làm cách nào mới có thể gom đủ một ngàn lượng trong vòng bảy ngày. Trên đường về nhà. “Lộ Nhi, đã làm phiền ngươi, nếu không chúng ta sẽ tốn rất nhiều ngân lượng.” Kim Khoáng tiến lên muốn học theo Kim Bảo Nhi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, nhưng vừa mới đưa tay, lại liếc thấy hắn nheo mi mắt tỏ vẻ không vui, lập tức phẫn nộ rút tay về, trái lại chính mình đã quên, nhược điểm của mình còn ở trong tay của hắn, hiện tại là phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc. “Vấn đề ở đây không phải là làm phiền người nào, nếu như lần này các ngươi còn không học khôn, vậy thì phải bắt đầu từ kẻ sai vặt mà học lên.” Lộ Nhi rãnh rỗi vừa đi vừa nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bóng dáng lén lút sau lưng, không khỏi nhíu đôi mi đẹp lại. “Không, mới vừa rồi ta có nói với Tam đệ, hai người chúng ta muốn học từ đầu, làm kẻ sai vặt cũng không sao, bắt đầu từ bây giờ, đại ca, chúng ta chính là kẻ làm thuê, cũng muốn học cho tốt, trước kia là chúng ta sai lầm rồi, mới có thể không biết trời cao đất rộng, thiếu chút nữa ngay cả tài sản Kim gia cũng mất, kể từ khi cha mẹ qua đời, Kim gia có thể phát triển đến ngày hôm nay, đều do một tay huynh cực khổ làm ra, chúng ta không thể để cho cha mẹ dưới đất không vui được, mặc dù chúng ta không cùng mẫu thân, nhưng đại ca vẫn phí hết tâm tư giúp hai huynh đệ chúng ta, vậy mà chúng ta, vẫn luôn trách lầm ngươi, đại ca, mong huynh tha thứ cho chúng ta!” Không còn trưng ra gương mặt tươi cười nữa, hốc mắt đỏ lên, Kim Khoáng khàn khàn giọng, nói. Mà một bên Kim Chuyên khuỵu chân xuống, hắn quỳ trên mặt đất, nín một hồi lâu, một câu nói cũng nói không ra. Kim Bảo Nhi kinh ngạc nhìn một màn này, bọn họ trở nên hiểu chuyện như thế từ khi nào, mình vẫn luôn cho là bọn đệ đệ chưa trưởng thành, trừ bỏ ăn chơi đàng điếm cùng tranh đoạt gia sản, chuyện tốt nhất mà bọn họ làm được đó chính là rất nghe lời em dâu, không nghĩ tới, hiện tại cũng biết phân biệt thị phi như mình. Giật giật khóe miệng, nàng vỗ vỗ bả vai của Kim Chuyên và Kim Khoáng, lần đầu, khuôn mặt tươi cười như hoa. “Về nhà đi, dư thừa, không cần phải nói.” Nói xong, dắt tay Lộ Nhi đi trước. Mà Kim Khoáng và Kim Chuyên hai người nín khóc mỉm cười xoa xoa nước mắt, ngay sau đó đuổi theo. Sắc chiều buông xuống, bốn bóng người kéo dài trên đất, ánh sáng dịu dàng rơi xuống cả vùng đất, khắp nơi đều nhuồm màu hồng cam, nhưng quái dị là, ba bóng dáng đều kéo dài như nhau, chỉ duy nhất có một bóng lại thấp bé cũng rất đơn bạc. “Đồ đệ, chính là hắn không sai, rốt cục ta đã tìm thấy được...” Nhìn chằm chằm bóng dáng kia, hai bóng người nhanh chóng rời đi.