Edit: Trang Bubble Beta: Nhan Uyển Huyên "Lộ Nhi, ngươi làm cái gì vậy?" Mới bị lôi khỏi cửa tiệm, Kim Bảo Nhi phục hồi lại tinh thần, chợt rút cổ tay mình về, "Đừng chơi đùa, nếu là thật sự bẩm báo quan phủ, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì! Cùng lắm thì nhóm hàng này coi như mua một cái dạy dỗ, ta nhận, lại đi mua chút vải vóc cho bọn hắn, ta cũng đồng ý!" Chỉ vào hai đệ đệ không hăng hái tranh giành kia, giọng điệu của nàng thấp xuống, cũng không thể thật sự đuổi bọn hắn ra Kim gia chứ? Dù sao sau này Kim gia vẫn phải do bọn họ trông coi, cho dù là bỏ ra giá cao hơn nữa, cũng phải cố gắng mà dạy cho bọn họ phải kiếm sống như thế nào. Đienan l equ ydon TrangBuBble Mà Kim Quáng và Kim Chuyên cũng ngẩn ra, trong đôi mắt mơ hồ lóe từng chút nước mắt, không ngờ vào lúc quan trọng nhất, đại ca lại không nói muốn đuổi bọn họ ra khỏi Kim gia, là bọn họ sai lầm rồi! Không thể không thừa nhận những năm gần đây bọn họ đều luôn cảm thấy đại ca không có lòng giao sản nghiệp Kim gia cho mình, nhưng bây giờ, xem ra quả thật là kinh nghiệm của bọn họn chưa đủ! Con ngươi màu đen chợt lóe, có chút không vui vì một nữ nhân hô to gọi nhỏ với mình, hắn nhếch nhếch môi, mình là đang giúp bọn họ, còn muốn nổi nóng với mình. "Ca ca, ngươi cúi đầu xuống." Vẫy vẫy tay nhỏ bé, mặt nho nhỏ nâng lên một nụ cười tà. Kim Bảo Nhi cảnh giác theo dõi hắn, nhưng thấy bộ dáng hắn không cúi đầu thì không nói câu nào, chỉ đành phải cẩn thận từng li từng tí cúi xuống, chỉ sợ hắn sẽ làm ra hành động kỳ quái gì đó, nhất là ở trước mặt hai người đệ đệ, nếu không mình thật đúng là cả đời cũng không thoát khỏi được cái tiếng luyến đồng rồi. Ngược lại, Lộ Nhi liếc mắt nhìn thấu ý nghĩ của nàng, một tay kéo lỗ tai mềm mại xinh xắn của nàng qua, tiếng tới thì thầm. Hai người Kim Quáng và Kim Chuyên kéo dài lỗ tai, liều mạng muốn nghe bọn họ nói những gì, đáng tiếc, Lộ Nhi cố ý nhỏ giọng, bọn họ cũng không nghe được gì. "Cái gì! Những con chuột kia là hắn làm!" Kim Bảo Nhi nghe xong mặt liền biến sắc, cặp mắt lập tức cháy đến đỏ bừng, cũng chỉ trong thời gian nháy mắt, lại yên lặng, cho dù là hắn làm, mình lại có thể nhịn hắn sao? Hệt như mới vừa rồi vậy, không có chứng cớ, còn có thể trả đũa. "Con chuột? Đại ca, người nói là những con chuột hôm qua?"Kim Quáng đã cuộn chặt nắm tay, bộ dáng như muốn xông vào liều mạng. Nghe đến mấy cái này, thái độ Kim Chuyên lại khác thường, hắn trầm mặc, đôi tay lo lắng nắm chặt lại thả lỏng, lâu lâu liếc trộm về phía Lộ Nhi, chẳng lẽ hắn nói ra hết chuyện của mình và Mạc lão bản rồi? "Không ngờ hắn chỉ vì kiếm tiền, chuyện gì cũng làm ra được!" Kim Bảo Nhi hơi nhếch môi, khắc chế xúc động muốn đánh người của mình, "Thôi, về nhà lại nói." Thấy đại ca không có bất kỳ khác thường gì, Kim Chuyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra, Lộ Nhi cũng không nói sự kiện kia cho đại ca, nếu không, đại ca đã sớm vung vung quyền tới đánh hắn. Nhưng Kim Bảo Nhi còn chưa đi lên một bước, sau lưng lại bị ai đó nhẹ nhàng kéo một cái, không khỏi kỳ quái quay đầu lại. Không phải Lộ Nhi là ai?Chỉ có hắn mới có thói quen lôi kéo quần áo của mình, nàng không vui nhíu lông mày. Mặc dù Lộ Nhi lớn hơn mình một nghìn tuổi, nhưng mà, trong mắt người ở bên ngoài, hắn cũng chỉ là một đứa bé, một chút quy củ cũng không hiểu, sẽ bị người khác chê cười Kim gia không có lễ nghi. "Lộ Nhi, về sau không cho kéo quần áo của ta." Nàng không nhịn được dùng sức nhéo khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm của hắn, nhưng sau khi thu tay lại, liền hối hận. Kim Quáng và Kim Chuyên cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm hành động của nàng, từ nhỏ đến lớn, đại ca cũng chưa bao giờ thân mật với bọn họ như vậy. Trước nay, Lộ Nhi luôn là người nghiêm mặt, còn có thể được chăm sóc như thế, vốn là vượt qua ngoài dự đoán của bọn hắn. Hiện tại, họ càng thêm cảm thấy đại ca có sở thích luyến đồng nghiêm trọng rồi, chỉ có như thế mới có thể giải thích nguyên nhân đại ca đối xử tốt với Lộ Nhi. "Ừ, không kéo,"Hắn nhàn nhạt lên tiếng, vẫn là giọng điệu qua loa, "Nhưng ta có chứng cứ hắn làm chuyện xấu, như vậy các ngươi cũng muốn trở về?" Chứng cớ? Nàng khắc chế kích động muốn bóp mặt hắn của mình. Đây rõ ràng chính là đang đùa bỡn nàng, biết rất rõ Mạc lão bản thả chuột còn không tự nói với mình, rõ ràng có chứng cớ, còn muốn kéo mình lao ra...... "Lộ Nhi," Sắc mặt Kim Chuyên hơi thay đổi, một tay kéo qua hắn, "Đừng nói mò, trẻ con không thể nói lung tung." Cặp mắt trợn to, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ sợ sẽ nói ra lời gì không thay đổi từ trong miệng. Không phải hắn sẽ đổi ý chứ? "Ta nào có nói lung tung, Tam cữu tử, ta chính là tìm được nông phu bán cho hắn con chuột kia, bởi vì người này chính là thôn trưởng của Liễu thôn. Khi hắn biết là Mạc lão bản lấy nó để hại Kim gia, thật sự đã gấp vô cùng, ngày hôm sau tìm tới cửa, nhưng lúc đó các ngươi đều có chuyện, chỉ có ta đi tiếp đãi đấy." Bắt chứơc hình dáng đại nhân vỗ vỗ bả vai Kim Chuyên, bộ dáng để cho hắn an tâm, Lộ Nhi liếc một bóng dáng lén lút núp ở trong cửa, nhếch môi khinh thường cười khẽ. Thôn trưởng Liễu thôn? Khó trách những con chuột kia mập như vậy, từ sau khi uống nước lần trước, hoa mầu và thu hoạch của Liễu thôn đều được mùa, ngay cả con chuột cũng nuôi mập hết mức như vậy, nàng là nên khen thôn trưởng biết động não, hay là...... Nhức đầu xoa xoa ấn đường, Kim Bảo Nhi dở khóc dở cười, có điều, cũng may mà thôn trưởng Liễu thôn, bằng lòng làm nhân chứng cho mình. Thì ra là thôn trưởng Liễu thôn...... Trái tim Kim Chuyên treo lên lại để xuống, không ngờ Lộ Nhi nói khí phách như thế, ngược lại mình trách lầm hắn. "Đi, chúng ta trở về tìm Mạc lão bản đi, chúng ta đã giữ được nhược điểm của hắn ở trong tay, hắn còn dám chối cãi!"Kim Quáng lập tức lấy lại tinh thần rồi, muốn dẫn đầu vọt vào. "Không cần lãng phí hơi sức đi vào, hắn đã đi ra rồi." Mắt thấy mặt trời sắp lặn, trong con ngươi màu đen lay động sáng rọi khác thường, tròng mắt màu xanh thẳm chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Kim Bảo Nhi đang nhìn chăm chú vào cửa. Mặc dù nàng buộc bộ ngực đẫy đà lại, thế nhưng vạt áo bao bọc ở dưới cổ mảnh khảnh đẹp đẽ vẫn là trắng nuột óng ánh, so với mặt suốt ngày phơi nắng tất nhiên trắng nõn hơn nhiều, có thể coi là như thế, ngũ quan tinh xảo của nàng giống như bức tranh phối hợp tương xứng, phối hợp chung lại liền hết sức hài hòa, càng nhìn kỹ, càng thấy được trong lúc mơ hồ lộ ra bóng dáng xinh đẹp của nữ tử. Nàng tất nhiên không có phát giác ánh mắt hắn đang nhìn mình chăm chú, chỉ cau mày nhìn về phía Mạc lão bản đang tươi cười nịnh hót chạy tới. Vào lúc bước qua ngưỡng cửa, thân thể tròn thiếu chút nữa lăn xuống đất, may mắn được người làm sau lưng vịn, lại lảo đảo chạy vội tới. "Kim đại công tử, có chuyện dễ thương lượng, có chuyện dễ thương lượng." Trên mặt một khối thịt chen chúc, gần như ngay cả đôi mắt ti hí cũng sắp không nhìn thấy rồi. "Thương lượng? Không phải là ngươi muốn báo quan? Chúng ta về nhà chờ là đựơc," Vung tay áo một cái, nàng lại mặt không thay đổi xoay người cất bước, nhưng quần áo lại bị ai đó mãnh mẽ kéo một cái, nàng không khỏi tức giận quay đầu lại, "Lộ Nhi, ta bảo ngươi không được kéo quần áo ta." Nhưng vào lúc quay đầu lại, chỉ thấy một quả cầu tròn vo đưa ra một đôi bàn tay tròn hệt như heo, đang lôi kéo ống tay áo của mình, trên mặt chẳng biết lúc nào hiện lên hai hàng nước mắt trong veo. "Kim đại công tử, ta sai rồi, Mạc mỗ ta là người có mắt như mù, ta trả tất cả vải vóc kia lại cho ngươi, trả hết cho ngươi được không?" Mạc lão bản cuống quít nghiêng đầu dặn dò người làm, "Nhanh, tìm chiếc xe tới chở toàn bộ vải vóc y nguyên về Kim gia, một cái cũng không được thiếu." Lúc liếc thấy vẻ mặt Lộ Nhi cười như không cười ôm ngực đứng ở một bên xem kịch vui, trong lòng của hắn đột nhiên chợt đấu tranh, làm sao đứa bé này càng nhìn càng tà môn!