When he was wicked
Chương 35 : - Phần 01
Epilogue
Cháu yêu quý của bác,
Mặc dù Helen khăng khăng rằng bà ấy không ngạc nhiên trước thông báo của cháu về lễ cưới với Francesca, bác sẽ phải thừa nhận rằng mình không có được khả năng tưởng tượng thông minh đến thế, và cũng thú thật rằng với bác, tin đó đến hoàn toàn giống như một cú choáng váng.
Tuy nhiên, bác xin cháu đừng có nhầm giữa choáng váng với việc không đồng ý. Thực sự không cần tốn quá nhiều thời gian và suy nghĩ để nhận ra rằng cháu và Francesca là một cặp lý tưởng. Bác không biết tại sao mình lại không nhận ra điều đó trước đây. Bác chẳng có khả năng hiểu được tâm lý siêu hình, và thực tế, bác hiếm khi có đủ kiên nhẫn với những người tuyên bố họ có khả năng đó, nhưng thực sự giữa các cháu có một sự cảm thông thấu hiểu lẫn nhau, một sự gặp gỡ của hai lý trí và hai linh hồn chỉ tồn tại ở một thế giới cao hơn.
Các cháu, thật rõ ràng, sinh ra là vì nhau.
Đó là những từ ngữ thật không dễ dàng để cho bác viết ra. John vẫn đang sống trong tim bác, và bác cảm thấy sự có mặt của nó mỗi ngày. Bác khóc thương con trai bác, và bác sẽ luôn như vậy. Bác không thể nào nói ra hết được rằng bác cảm thấy dễ chịu biết bao khi biết rằng cháu và Francesca cũng cảm thấy như thế.
Bác hy vọng cháu sẽ không nghĩ bác quá đề cao bản thân khi bác gửi đến cháu lời chúc phúc của mình.
Và bác hy vọng cháu sẽ không nghĩ bác ngốc nghếch khi bác cũng gửi đến cháu lời cảm ơn.
Cảm ơn cháu, Michael, vì đã để con trai bác yêu cô ấy trước.
— của Janet Stirling, bà quả phụ Nữ bá tước Kilmartin, gửi Michael Stirling, Bá tước Kilmartin,
Tháng Sáu 1824
Epilogue II
Cô lại đếm.
Đếm, lúc nào cũng đếm.
Bảy ngày từ lần tới tháng cuối cùng.
Còn sáu ngày cho đến khi cô có thể có con.
Hai mươi bốn cho đến ba mươi mốt, cho đến khi cô có thể ước đoán mình sẽ chảy máu lần nữa, nếu như cô không có thai.
Mà có thể là cô không có.
Đã ba năm kể từ ngày cô lấy Michael. Ba năm. Cô đã chịu đựng chu kỳ của mình ba mươi ba lần. Cô đã đếm chúng, đương nhiên; gạch những vết đánh dấu buồn bã lên một miếng giấy mà cô cất kỹ trong ngăn bàn, trong cái góc sâu nhất của ngăn kéo thứ hai, nơi Michael không thể nhìn thấy.
Nó sẽ làm anh đau đớn. Không phải vì anh muốn một đứa con, mặc dù thực sự anh muốn, nhưng là vì cô khao khát có một đứa con.
Và anh muốn nó cho cô. Có thể còn hơn cả anh muốn cho chính mình.
Cô cố giấu sự buồn phiền của mình. Cô cố mỉm cười tại bàn ăn sáng và giả vờ rằng chuyện cô có một mảnh vải tại đó cũng chẳng quan trọng, nhưng Michael luôn có thể thấy điều đó trong đôi mắt cô, và dường như anh ôm cô chặt hơn ngày hôm đó, hôn lên trán cô nhiều hơn.
Cô cố tự bảo mình rằng cô nên nhẩm đếm những sự may mắn của mình. Và cô đã làm. Ôi, cô đã làm không biết bao nhiêu lần. Mỗi ngày. Cô là Francesca Bridgerton Stirling, Nữ bá tước Kilmartin, được trời ban cho hai gia đình đầy yêu thương—gia đình nơi cô sinh ra và gia đình cô đã có được—hai lần—bằng hôn nhân.
Cô có một người chồng hầu hết phụ nữ chỉ có thể mơ thấy. Đẹp trai, vui tính, thông minh, và yêu cô say đắm cũng như cô yêu anh. Michael làm cô cười. Anh làm cho những ngày của cô là một niềm vui và những đêm là một cuộc khám phá. Cô thích được nói chuyện với anh, được đi dạo với anh, được chỉ đơn giản là ngồi trong cùng một căn phòng với anh và liếc trộm nhau trong khi mỗi người đều giả vờ đang đọc quyển sách của mình.
Cô hạnh phúc. Đúng thế, cô hạnh phúc. Và nếu cô không bao giờ có một đứa con, ít nhất cô cũng có người đàn ông này—người đàn ông tuyệt vời, kỳ diệu, có phép màu này, người hiểu cô theo một cách làm cô muốn ngưng thở.
Anh hiểu cô. Anh hiểu cô đến từng chút một, thế mà, anh vẫn không bao giờ thôi làm cô ngạc nhiên và thử thách cô.
Cô yêu anh. Với từng hơi thở trong cơ thể cô, cô yêu anh.
Và trong phần lớn thời gian, như vậy là đủ. Phần lớn thời gian, như vậy còn hơn cả đủ.
Nhưng đêm muộn, sau khi anh đã ngủ, và cô vẫn nằm thao thức, cuộn tròn trong lòng anh, cô cảm thấy một sự trống trải mà cô e rằng sẽ chẳng ai trong bọn họ có thể lấp đầy. Cô sẽ chạm vào bụng mình, và nó đó, vẫn phẳng như mọi khi, giễu cợt cô với việc từ chối điều duy nhất mà cô muốn hơn bất cứ thứ gì khác.
Và đó là lúc cô khóc.
Phải có một cái tên cho nó, Michael nghĩ khi anh đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn Francesca biến mất sau sườn đồi tới khu đất gia đình Kilmartin. Phải có một cái tên cho cái cảm giác đau đớn đặc biệt này, cảm giác tra tấn, thực tình là vậy. Tất cả những gì anh muốn trên đời này là làm cô hạnh phúc. Ồ, tất nhiên còn những chuyện khác—hòa bình, sức khỏe, sự sung túc cho những tá điền của anh, những người đầu óc bình thường ngồi trên ghế Thủ tướng trong vòng một trăm năm nữa. Nhưng cuối cùng, điều anh muốn vẫn là hạnh phúc của Francesca.
Anh yêu cô. Anh đã luôn như vậy. Đó là, hay ít nhất đó nên là, điều kém phức tạp nhất trên đời này. Anh yêu cô. Chấm hết. Và anh sẽ dịch chuyển cả thiên đường và mặt đất, nếu chúng nằm trong khả năng của anh, để làm cô hạnh phúc.
Ngoại trừ có một điều duy nhất mà cô muốn hơn tất cả mọi thứ, điều duy nhất cô khát khao ao ước và đấu tranh tuyệt vọng để giấu đi nỗi đau của mình về nó, anh dường như không thể cho cô.
Một đứa con.
Và điều lạ lùng là, anh cũng bắt đầu cảm thấy nỗi đau đó.
Đầu tiên, anh chỉ cảm thấy nó vì cô. Cô muốn một đứa con, và bởi thế anh cũng muốn một đứa con. Cô muốn được làm mẹ, và bởi thế anh muốn cô được làm mẹ. Anh muốn được nhìn cô bế một đứa trẻ, không phải bởi vì đó sẽ là con anh, mà bởi vì đó sẽ là con cô.
Anh muốn cô có được cái cô khao khát. Và ích kỷ thay, anh muốn là người đàn ông mang nó đến cho cô.
Nhưng gần đây, anh tự mình cảm thấy những cái đau nhói. Họ sẽ đến thăm một trong nhiều anh chị em của cô và ngay lập tức được vây quanh bởi cái thế hệ tiếp theo. Chúng sẽ kéo chân anh, gào to “Chú Michael!” và cười phá lên khi anh tung chúng lên cao, và luôn xin thêm một phút nữa, một cú xoay nữa, hoặc một chiếc kẹo bạc hà bí mật nữa.
Gia đình Bridgerton sinh nhiều con đến mức kỳ lạ. Họ dường như đều có thể sinh ra chính xác số con mà họ muốn. Và rồi có thể thêm một đứa nữa, cho chắc.
Ngoại trừ Francesca.
Năm trăm tám mươi bốn ngày sau chu kỳ thứ ba mươi ba của cô, Francesca bước ra khỏi cỗ xe nhà Kilmartin và hít vào một hơi làn không khí tươi mát, sạch sẽ của vùng đồng quê Kent. Mùa xuân đã đến, và mặt trời đang sưởi ấm hai má cô, nhưng khi gió thổi, nó vẫn mang theo chút dấu hiệu cuối cùng của mùa đông. Francesca chẳng để tâm, dù vậy. Cô đã luôn thích sự nhột nhạt của một cơn gió lạnh trên làn da. Nó sẽ làm Michael phát điên—anh luôn than phiền rằng anh vẫn không thể thích nghi trở lại với cuộc sống trong khí hậu lạnh sau từng ấy năm ở Ấn Độ.
Cô tiếc vì anh không thể đi cùng cô trong chuyến đi dài từ Scotland xuống đây cho buổi lễ rửa tội bé gái Isabella, con của Hyacinth. Anh sẽ có mặt, đương nhiên; cô và Michael không bao giờ bỏ lỡ buổi lễ rửa tội của bất cứ đứa cháu trai hay cháu gái nào của họ. Nhưng những công việc ở Edinburgh đã làm trễ chuyến đi của anh. Francesca cũng có thể dời chuyến đi của mình lại, nhưng đã nhiều tháng nay cô mới được gặp gia đình, và cô nhớ họ.
Thật buồn cười. Khi cô còn trẻ hơn, cô đã luôn muốn được tách xa, được gây dựng gia đình của riêng mình, bản ngã của riêng mình. Nhưng giờ, khi cô nhìn những cháu gái và cháu trai của cô lớn lên, cô nhận ra mình đến thăm thường xuyên hơn. Cô không muốn bỏ lỡ những cột mốc đáng nhớ. Cô thực ra vừa mới đến thăm khi Agatha con gái Colin bước đi những bước đầu tiên. Thật tuyệt vời. Và mặc dù cô đã lặng lẽ quệt nước mắt trong giường mình đêm đó, những giọt nước mắt khi cô nhìn Aggie lảo đảo tiến tới phía trước và cười khanh khách là những giọt nước mắt của niềm vui.
Nếu cô sẽ không được làm mẹ, thì vì Chúa, ít nhất cô cũng có những khoảnh khắc đó. Cô không thể chịu đựng nổi khi nghĩ đến một cuộc đời không có chúng.
Francesca mỉm cười khi cô đưa cái áo khoác cho một người chạy việc và bước theo những hành lang quen thuộc của Aubrey Hall. Cô đã giành phần lớn thời thơ ấu ở đây, và ở Ngôi nhà Bridgerton tại London. Anthony và vợ anh ấy đã thay đổi một số thứ, nhưng hầu như tất cả vẫn như chúng vốn thế. Các bức tường vẫn được sơn màu trắng kem, với chỉ một chút ánh hồng. Và bức tranh của Fragonard cha cô mua tặng mẹ cô trong dịp sinh nhật thứ ba mươi của bà vẫn đang treo ngay trên cái bàn ngoài cánh cửa vào phòng khách hoa hồng.
“Francesca!”
Cô xoay người. Đó là mẹ cô, đừng dậy khỏi chỗ ngồi trong phòng khách.
“Con đứng ở đây bao lâu rồi?” Violet hỏi, đi tới để đón cô.
Francesca ôm mẹ. “Không lâu lắm. Con đang ngắm bức tranh.”
Violet đứng bên cạnh cô và họ cùng nhau ngắm bức Fragonard. “Trông thật tuyệt, phải không nào?” bà lẩm bẩm, một nụ cười nhẹ nhàng, bâng khuâng hiện ra trên gương mặt.
“Con thích lắm,” Francesca nói. “Con luôn thích nó. Nó làm con nhớ đến cha.”
Violet xoay người nhìn cô ngạc nhiên. “Thật sao?”
Francesca có thể hiểu được phản ứng của bà. Bức tranh vẽ một cô gái trẻ đang cầm một bó hoa với một tấm thiếp đính kèm. Không phải một đề tài có vẻ thực sự đàn ông. Nhưng cô ta đang ngoái nhìn qua vai mình, và vẻ mặt cô ta có đôi chút láu lỉnh, như thể, nếu được chọc đúng chỗ, cô ta sẽ cười phá lên. Francesca không thể nhớ nhiều lắm về quan hệ giữa cha mẹ cô; cô mới chỉ sáu tuổi khi cha cô mất. Nhưng cô nhớ tiếng cười. Tiếng cười sâu và giòn của cha cô—nó sống trong cô.
“Con nghĩ cuộc hôn nhân của cha mẹ hẳn đã giống như vậy,” Francesa nói, đưa tay về phía bức tranh.
Violet bước lui ra sau một chút và nghiêng đầu về một bên. “Mẹ nghĩ là con nói đúng,” bà nói, trông có vẻ khá vui thích vì vừa nhận ra điều đó. “Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến nó theo cách như vậy.”
“Mẹ nên mang bức tranh về London,” Francesca nói. “Nó là của mẹ mà, phải không?”
Violet đỏ mặt, và trong một thoáng, Francesca trông thấy cô gái trẻ như vừa sáng lên trong đôi mắt bà. “Đúng,” bà nói, “nhưng nó thuộc về nơi này. Đây là nơi ông ấy tặng nó cho mẹ. Và đây” —bà đưa tay về vị trí trang trọng của nó trên tường—“là nơi cha mẹ đã cùng treo nó.”
“Mẹ đã rất hạnh phúc,” Francesca nói. Đó không phải là một câu hỏi, chỉ là một lời nhận xét.
“Cũng như con bây giờ.”
Francesca gật đầu.
Violet đưa tay ra và nắm lấy tay cô, vỗ nó nhẹ nhẹ khi họ cùng tiếp tục ngắm nghía bức tranh. Francesca biết chính xác mẹ cô đang nghĩ gì—sự muộn con của cô, và cái thực tế rằng họ dường như có một sự thỏa thuận bất thành văn rằng sẽ không bao giờ nói về chuyện đó, và thực tình, sao họ phải nói chứ? Violet có thể nói gì để có thể làm chuyện đó trở nên khá hơn?
Francesca chẳng thể nói gì, bởi vì điều đó sẽ làm mẹ cô cảm thấy còn tệ hơn, và vậy là thay vào đó họ đứng đó như họ vẫn vậy, nghĩ cùng về một chuyện nhưng không bao giờ nói ra, tự hỏi ai trong hai người cảm thấy đau đớn hơn.
Francesca nghĩ có thể đó là cô—cái bụng cô là cái bụng cằn cỗi, dù sao đi nữa. Nhưng có thể nỗi đau của mẹ cô sâu sắc hơn. Violet là... mẹ cô, và bà đang đau đớn cho ước mơ đã mất của con bà. Chẳng phải điều đó sẽ thật đau đớn sao? Và mỉa mai thay, Francesca sẽ không bao giờ biết được. Cô sẽ không bao giờ biết thế nào là cảm giác đau đớn vì một đứa con bởi vì cô sẽ không bao giờ biết được thế nào là cảm giác được làm mẹ.
Cô đã gần ba mươi hai. Cô không biết một quý bà có chồng nào đạt đến độ tuổi đó mà chưa có con. Dường như tụi trẻ con hoặc là tới ngay, hoặc là chẳng bao giờ tới.
“Hyacinth đã đến chưa?” Francesca hỏi, vẫn đang nhìn bức tranh, vẫn đang nhìn chằm chằm vào điểm sáng trong mắt cô gái.
“Chưa. Nhưng Eloise sẽ tới đây vào lúc chiều muộn. Nó—“
Nhưng Francesca nghe thấy sự ngập ngừng trong giọng mẹ cô trước khi bà tự dừng lời. “Chị ấy có mang rồi, phải không?” cô hỏi.
Có một khoảng im lặng, và rồi: “Đúng thế.”
“Thật tuyệt.” Và cô thực sự nghĩ vậy. Cô thực sự nghĩ vậy, với tất cả con người mình. Cô chỉ không biết làm thế nào để lời cô nói ra nghe có vẻ đúng như thế.
Cô không muốn nhìn vào gương mặt mẹ. Bởi vì lúc đó cô sẽ khóc.
Francesca hắng giọng, nghiêng đầu một bên như thể còn có chỗ nào trên bức tranh cô vẫn chưa săm soi thật kỹ. “Còn ai nữa không?” cô hỏi.
Cô cảm thấy mẹ cô hơi căng ra phía sau, và cô tự hỏi liệu có phải Violet đang nghĩ xem có đáng để giả vờ rằng bà không hiểu cô định hỏi gì hay không.
“Lucy,” mẹ cô nói khẽ.
Cuối cùng Francesca cũng quay người và nhìn Violet, rút tay ra khỏi bàn tay của mẹ cô. “Lại nữa?” cô hỏi. Lucy và Gregory mới cưới nhau chưa được hai năm, nhưng đây đã là em bé thứ hai của họ.
Violet gật đầu. “Mẹ xin lỗi.”
“Mẹ đừng nói vậy,” Francesca nói, phát sợ khi thấy giọng mình đặc sệt. “Đừng nói mẹ xin lỗi. Đó không phải là một chuyện để cảm thấy tiếc.”
“Không,” mẹ cô nói thật nhanh. “Đó không phải là ý mẹ.”
“Mẹ nên thấy vui mừng cho tụi nó.”
“Mẹ có!”
“Vui mừng hơn là mẹ thấy tiếc cho con,” Francesca nghẹn lại.
“Francesca…”
Violet với tay cô, nhưng Francesca lui lại. “Hứa với con,” cô nói. “Mẹ phải hứa rằng mẹ sẽ luôn hạnh phúc hơn là mẹ thấy tiếc.”
Violet nhìn cô bất lực, và Francesca nhận ra rằng mẹ cô không biết phải nói gì. Suốt cả đời bà, Violet Bridgerton đã là một người mẹ nhạy cảm và tuyệt vời nhất trong các bà mẹ. Bà dường như luôn biết các con bà cần gì, đúng khi họ cần nó nhất—dù cho đó là một lời nói nhẹ nhàng hay một cú hích dịu dàng, hay thậm chí một cú đá tưởng tượng thật lực vào mông.
Nhưng giờ, trong khoảnh khắc này, Violet hoàn toàn bối rối. Và Francesca là người đã làm cho bà ra như vậy.
“Con xin lỗi, mẹ,” cô nói, lời nói như trào ra. “Con xin lỗi, con rất xin lỗi.”
“Không.” Violet bước vội tới để ôm lấy cô, và lần này Francesca không lui ra. “Không, con yêu,” Violet lại nói, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. “Đừng nói vậy, đừng nói như vậy.”
Bà suỵt suỵt và khẽ ru, và Francesca để mẹ cô ôm cô. Và khi những giọt nước mắt nóng hổi, âm thầm của Francesca rơi trên vai mẹ, chẳng ai trong bọn họ nói một lời nào.
Khi Michael tới hai ngày sau đó, Francesca đã lao mình vào việc chuẩn bị cho lễ rửa tội cho Isabella bé bỏng, và cuộc nói chuyện của cô với mẹ cô, nếu chưa bị quên hẳn, thì ít nhất cũng không luôn ở trong đầu cô. Cũng chẳng phải là có gì mới trong tất cả những chuyện này, dù sao đi nữa. Francesca vẫn cứ muộn con như cô vẫn vậy mỗi khi cô tới Anh để thăm gia đình. Sự khác biệt duy nhất là lần này cô đã thực sự nói chuyện với ai đó về điều này. Một chút.
Hết mức cô có thể.
Vậy nhưng, bằng cách nào đó, có cái gì đó như đã được nhấc khỏi người cô. Khi cô đứng đó trong hành lang, vòng tay mẹ ôm quanh cô, cái gì đó đã tuôn ra cùng với nước mắt của cô.
Và trong khi cô vẫn nuối tiếc những em bé cô sẽ không bao giờ có, lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc, không phải e dè.
Nó thật lạ lùng và tuyệt vời, và cô chắc chắn sẽ không đặt câu hỏi về chuyện đó.
“Cô Francesca! Cô Francesca!”
Francesca mỉm cười khi cô vòng tay mình quanh cánh tay cô cháu gái. Charlotte là con út của Anthony, sẽ tròn tám tuổi trong một tháng nữa. “Gì vậy, cưng yêu?”
“Cô đã thấy cái váy của em bé chưa? Nó thật là dài.”
“Cô biết.”
“Và nhiều diềm.”
“Váy cho lễ rửa tội phải diêm dúa chứ. Ngay cả các chú bé cũng được bọc đầy đăng ten cơ mà.”
“Thật là phí,” Charlotte nói và nhún vai. “Isabella sẽ chẳng biết em ấy đang mặc một thứ đẹp đến vậy.”
“À, nhưng mà chúng ta biết.”
Charlotte ngẫm nghĩ về điều đó một lúc. “Nhưng cháu chẳng quan tâm, cô có không?”
Francesca bật cười. “Không, cô không nghĩ là cô có. Cô sẽ yêu em bé mà chẳng quan tâm đến chuyện bé mặc cái gì.”
Hai người tiếp tục dạo qua khu vườn, hái những bông hoa thường xuân để trang trí nhà thờ. Họ gần như đã hái đầy giỏ khi nghe thấy âm thanh không lẫn vào đâu được của một cỗ xe đang đi trên con đường dẫn vào nhà.
“Cháu không biết là ai đây nhỉ,” Charlotte nói, nhón chân lên như thể làm vậy cô bé sẽ nhìn cỗ xe được rõ hơn.
“Cô không chắc,” Francesca trả lời. Khá nhiều họ hàng dự kiến sẽ đến chiều hôm đó.
“Chú Michael, có lẽ vậy.”
Francesca mỉm cười. “Cô hy vọng thế.”
“Cháu yêu chú Michael,” Charlotte nói và thở dài, và Francesca suýt nữa cười phá lên, bởi vì ánh mắt trong đôi mắt cháu gái cô là ánh mắt cô đã thấy hàng ngàn lần trước đây.
Phụ nữ yêu Michael. Dường như cả những cô bé bảy tuổi cũng không miễn nhiễm với sức hút của anh.
“Ừm, chú ấy rất đẹp trai,” Francesca ngập ngừng.
Charlotte nhún vai. “Cháu đoán vậy.”
“Cháu đoán?” Francesca trả lời, rất cố gắng để không mỉm cười.
“Cháu thích chú ấy bởi vì chú ấy tung cháu lên không khi Ba không nhìn.”
“Chú ấy đúng là thích phá lệ.”
Charlotte nhe răng cười. “Cháu biết. Đấy là lý do cháu không nói với Ba.”
Francesca chưa bao giờ nghĩ Anthony quá nghiêm khắc, nhưng anh ấy đã là trưởng gia đình hơn hai mươi năm nay, và cô nghĩ việc đó đã làm cho anh thấy thích sự trật tự và ngăn nắp.
Và cũng phải nói—anh ấy có thích được làm chủ.
“Đó sẽ là bí mật của chúng ta,” Francesca nói, cúi xuống để thì thầm vào tai cô cháu gái. “Và bất cứ khi nào cháu muốn đến thăm cô chú ở Scotland, cháu có thể. Cô chú phá lệ suốt.”
Đôi mắt Charlotte mở thật lớn. “Thật sao?”
“Đôi khi bọn cô ăn sáng thay cho bữa tối.”
“Tuyệt.”
“Và bọn cô đi dạo trong mưa.”
Charlotte nhún vai. “Mọi người đều đi dạo trong mưa.”
“Phải, cô đoán thế, nhưng đôi khi bọn cô còn nhảy.”
Charlotte bước lui lại. “Cháu về với cô ngay được không?”
“Cái đó còn tùy vào ba mẹ cháu, cưng à.” Francesca cười và với lấy tay Charlotte. “Nhưng chúng ta có thể nhảy ngay bây giờ.”
“Ở đây?”
Francesca gật đầu.
“Nơi mọi người đều có thể thấy?”
Francesca nhìn quanh. “Cô chẳng thấy ai đang nhìn cả. Và ngay cả nếu có, ai thèm quan tâm chứ?”
Môi Charlotte cong lên, và Francesca thực sự có thể thấy cô bé đang suy nghĩ. “Không phải cháu!” cô bé thông báo, và vòng cánh tay qua tay Francesca. Cùng nhau họ nhún nhảy, rồi theo đó là xoay vòng kiểu Scotland, uốn éo và quay mòng cho đến khi cả hai thở không ra hơi.
“Ôi, cháu ước gì trời mưa!” Charlotte cười khanh khách.
“Cái đó thì có gì vui chứ nhỉ?”
“Chú Michael!” Charlotte ré lên, lao về phía anh.
“Và thế là tôi bị quên ngay tắp lự,” Francesca nói với một nụ cười láu lỉnh.
Michael nhìn về phía cô trìu mến qua đầu Charlotte. “Không phải anh quên,” anh lẩm bẩm.
“Cô Francesca và cháu vừa mới nhảy,” Charlotte bảo anh.
“Chú biết. Chú thấy hai người từ trong nhà. Chú đặc biệt thích cái điệu mới.”
“Điệu mới nào?”
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
20 chương
6 chương
196 chương
12 chương
34 chương
62 chương