When he was wicked
Chương 24 : - Phần 01
Chương 18
… tất nhiên rồi.
—của Michael Stirling gửi mẹ anh, Helen, ba năm sau khi anh đi Ấn Độ
Buổi sáng sau đó, theo như Francesca nhớ lại, gần như là tệ nhất trong trí nhớ gần đây.
Tất cả những gì cô muốn làm là khóc, nhưng ngay cả cái đó cũng quá khó với cô. Nước mắt là dành cho những cô gái ngây thơ, và đó là một tính từ cô không bao giờ còn có thể dùng để nói về mình.
Cô ghét bản thân mình sáng nay, ghét vì cô đã phản bội trái tim, tất cả những nguyên tắc của cô, tất cả vì một thoáng đam mê quái quỷ.
Cô ghét khi cô cảm thấy thèm khát một người đàn ông khác ngoài John, và thực sự ghét khi sự thèm khát ấy vượt xa bất cứ cái gì cô từng cảm thấy với chồng mình. Cuộc hôn nhân của cô từng đầy ắp tiếng cười và sự say mê, nhưng không có gì, không có gì có thể khiến cô lường trước được sự kích thích quái ác cô cảm thấy với Michael khi anh đặt môi lên tai cô và nói với cô những điều nghịch ngợm anh muốn làm với cô.
Hay về sự bùng nổ theo sau đó, khi anh làm đúng như anh hứa.
Cô ghét khi tất cả những chuyện này xảy ra, và cô ghét vì nó đã xảy ra với Michael, bởi vì đơn giản điều đó làm cho tất cả dường như trở nên sai trái gấp ba lần.
Và trên hết, cô ghét anh vì anh đã xin phép cô, bởi vì trong mỗi bước, ngay khi những ngón tay anh đang khiêu khích cô một cách không hề khoan dung, anh đã đảm bảo cô tự nguyện, và bây giờ cô sẽ không thể nói rằng cô đã bị mất tự chủ, rằng cô đã không có chút sức lực nào trước sức mạnh của sự đam mê của chính mình.
Và giờ đã là buổi sáng hôm sau, Francesca nhận ra cô sẽ không còn có thể phân biệt giữa kẻ nhát gan và kẻ ngốc nghếch nữa, ít nhất theo những cách mà cô đã tự đặt ra cho bản thân mình.
Cô rõ ràng là cả hai, và còn có thể thêm cả cái từ non nớt vào nữa cho đủ bộ.
Bởi vì cô chỉ muốn chạy.
Cô có thể đối mặt với những hậu quả của hành động của mình.
Đúng vậy, đó là điều cô nên làm.
Nhưng thay vào đó, giống như lần trước, cô chuồn.
Cô không thể thực sự rời Kilmartin; cô vừa mới tới đây, dù sao đi nữa, và trừ phi cô có thể chuẩn bị cho chuyến di cư lên phương bắc của mình thẳng qua quần đảo Orkney tới Na Uy, cô đã kẹt tại chỗ.
Nhưng cô có thể rời khỏi nhà, và đó chính xác là việc cô làm ngay khi tia nắng bình minh đầu tiên hé ra, sau những hành động thảm hại của cô đêm hôm qua, khi cô ngã dúi ngã dụi ra khỏi phòng khách hoa hồng đâu đó mười phút sau cuộc thân mật với Michael, lảm nhảm những câu vô nghĩa và xin lỗi, chỉ để rồi nhốt mình trong phòng ngủ suốt phần còn lại của buổi tối.
Cô chưa muốn đối diện với anh.
Có Chúa ở trên cao, cô không nghĩ cô có thể.
Cô, người luôn tự hào với sự lạnh lùng và bình tĩnh của mình, đã biến thành một con ngốc lắp bắp, tự lẩm bẩm với mình như thể người điên, sợ chết khiếp khi phải đối mặt với một người đàn ông mà rõ ràng cô không thể tránh mặt mãi được.
Nhưng nếu cô có thể tránh được anh một ngày, cô tự bảo, thì cũng còn hơn không. Và cho ngày mai—Ừm, cô có thể lo về nó vào một lúc khác. Ngày mai, có lẽ thế. Bây giờ thì tất cả những gì cô muốn làm là chạy trốn khỏi những vấn đề của mình.
Lòng can đảm, giờ cô đã khá chắc chắn, là một đức tính được đánh giá cao quá mức.
Cô không biết chắc mình muốn đi đâu; bất cứ nơi nào có thể gọi là ngoài có thể đều được, bất cứ chỗ nào cô có thể tự bảo mình rằng khả năng đụng phải Michael là rất nhỏ.
Và rồi, bởi vì cô cũng tin rằng chẳng có quyền lực ở trên cao nào còn muốn cho thấy lòng nhân từ nữa, trời bắt đầu mưa, một tiếng sau khi cô bắt đầu chuyến đi bộ, lúc đầu thì chỉ hơi lâm thâm nhưng rồi nhanh chóng biến thành một cơn mưa xối xả thực sự. Francesca co ro dưới một gốc cây có tán xòe rộng để làm chỗ trú, quyết định chờ cho hết mưa, và cuối cùng, sau hai mươi phút đứng, đổi hết chân nọ sang chân kia, cô ngồi phệt mông xuống mặt đất ẩm, kệ xác sự sạch sẽ.
Cô sẽ còn ở đây kha khá nữa; cô thà tự cho phép mình thoải mái còn hơn, bởi vì cô sẽ chẳng được ấm hay là khô.
Và tất nhiên, đó là cách Michael tìm thấy cô, chỉ khoảng hai tiếng sau đó.
Chúa ơi, hóa ra anh sẽ tìm cô. Một người đàn ông chẳng thể ra vẻ một kẻ đểu cáng vào những lúc thực sự cần thiết sao?
“Còn chỗ dưới đó cho anh không?” anh gọi cô qua cơn mưa.
“Không còn cho anh và con ngựa của anh,” cô gầm gừ.
“Gì thế?”
“Không!” cô gào.
Anh không nghe cô, tất nhiên, và thúc ngựa đến dưới cái cây, buộc lỏng con ngựa vào một cành cây thấp sau khi anh nhảy xuống.
“Chúa ơi, Francesca,” anh nói mà chẳng cần mào đầu. “Em đang làm cái quỷ gì ngoài này thế?”
“Và tôi cũng chúc anh một ngày vui vẻ,” cô lẩm bẩm.
“Em có biết anh đã tìm em bao lâu rồi không?”
“Cũng lâu cỡ như tôi đã co ro dưới cái cây này, tôi đoán thế,” cô đáp trả. Cô biết lẽ ra cô nên thấy mừng vì anh đã đến giải cứu cô, đôi chân run rẩy của cô đang ngứa ngáy muốn được leo phắt lên con ngựa của anh và phóng đi, nhưng phần còn lại của cô vẫn đang trong tâm trạng tồi tệ và rất sẵn sàng phản kháng chỉ để tỏ vẻ, ừm, phản kháng.
Chẳng có gì có thể mang lại cho một phụ nữ cảm giác tệ hại hơn là một mớ những điều làm họ xấu hổ.
Mặc dù, cô nghĩ một cách giận dỗi, anh cũng chẳng hoàn toàn vô tội trong sự sụp đổ là cái đêm hôm qua. Và nếu anh cho rằng cái loạt câu Tôi xin lỗi của cô, được nói ra trong sự hoảng loạn, và sau khi chuyện đã xảy ra, đồng nghĩa với việc cô đã miễn tội cho anh, thì anh hơi nhầm.
“Ừm, vậy thì đi thôi,” anh nói nhanh, hất đầu về phía con ngựa.
Cô dán chặt hướng nhìn vào vai anh. “Mưa sắp tạnh rồi.”
“Ở Trung Quốc, có thể.”
“Tôi vẫn khá ổn,” cô nói dối.
“Ôi, vì Chúa, Francesca,” anh nói ngắt quãng, “cứ ghét anh tùy thích, nhưng đừng có làm một đứa ngốc.”
“Đã quá muộn rồi,” cô nói khẽ dưới hơi thở.
“Có thể vậy,” anh đồng ý, cho thấy khả năng nghe cực thính của mình. “nhưng anh lạnh chết được, và anh muốn về nhà. Em muốn tin sao cũng được, nhưng ngay bây giờ, anh thèm khát một tách trà hơn cả anh thèm em.”
Cái đó lẽ ra phải làm cô yên tâm, nhưng thay vào đó cô chỉ muốn quăng một hòn đá vào đầu anh.
Nhưng rồi, có thể chỉ để chứng minh rằng linh hồn cô cũng chưa đến nỗi cần phải xuống ngay một nơi lửa đỏ rừng rực, cơn mưa có ngớt đi, không tạnh hẳn, nhưng đủ để lời nói dối của cô có đôi chút sự thật.
“Mặt trời sẽ lộ ra ngay thôi,” cô nói, đưa tay về phía mưa lâm thâm. “Tôi ổn.”
“Và em định nằm giữa đồng sáu tiếng cho đến khi váy áo em khô hẳn?” anh dài giọng. “Hay là em thích một cơn viêm phổi thật chậm chạp, và dai dẳng?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh lần đầu tiên. “Anh là một người đàn ông kinh khủng,” cô nói.
Anh cười phá. “Nào giờ thì đó mới là lời nói thật đầu tiên em nói suốt cả sáng.”
“Liệu anh có thể nào hiểu là tôi muốn ở một mình không?” cô ném trả.
“Liệu em có thể nào không hiểu là anh muốn em không chết vì viêm phổi không? Lên ngựa đi, Francesca,” anh ra lệnh, bằng đúng cái giọng mà cô nghĩ anh đã dùng với đội lính của anh tại Pháp. “Khi chúng ta về nhà em có thể tự do khóa mình ở trong phòng—cả hai tuần, nếu điều đó làm em hài lòng—nhưng bây giờ, chúng ta có thể thoát khỏi cái cơn mưa chết tiệt này không?”
Điều đó hấp dẫn, đương nhiên, nhưng còn hơn thế, thật đáng bực mình vì anh đang nói toàn những điều hợp lý, và thứ cuối cùng cô muốn ngay lúc này là anh, nói đúng về bất cứ cái gì. Đặc biệt bởi vì cô có một cảm giác chìm sâu bên trong rằng cô cần nhiều hơn hai tuần để vượt qua chuyện xảy ra tối hôm trước.
Cô sẽ cần cả một đời.
“Michael,” cô thì thầm, hy vọng có thể lôi kéo bất cứ mặt nào của anh còn chịu thương xót những phụ nữ thảm hại, run rẩy, “tôi không thể ở bên anh lúc này.”
“Cho hai mươi phút cưỡi ngựa?” anh gắt. Và rồi, trước khi đầu óc cô kịp phản ứng và há miệng vì bực tức, anh lôi cô đứng dậy, và rồi nhấc bổng cô lên, và lên trên con ngựa của anh.
“Michael!” cô kêu chói tai.
“Thật buồn,” anh nói giọng tỉnh khô, “không phải là bằng cái giọng anh nghe em nói đêm qua.”
Cô tát anh.
“Anh đáng bị cái đó,” anh nói, lên ngựa ngồi sau lưng cô, và rồi ngọ ngoạy một cách tinh quái cho đến khi cô bị hình dáng cái yên ngựa làm cho buộc phải ngồi một phần lên đùi anh, “nhưng cũng không bằng em xứng đáng bị lấy roi quất vì sự ngốc nghếch.”
Cô thở hắt ra.
“Nếu em muốn anh quỳ xuống dưới chân em, cầu xin được tha thứ,” anh nói, đôi môi anh gần tai cô một cách đáng xấu hổ, “thì em không nên cư xử như một đứa ngốc và chạy ra ngoài khi trời mưa.”
“Trời không mưa khi tôi đi,” cô cãi bướng, thở ra một câu “Ồ!” nhỏ vì ngạc nhiên khi anh thúc ngựa bước đi.
Rồi, tất nhiên, cô ước có gì đó khác để bám lấy và giữ thăng bằng chứ không phải hai đùi anh.
Hay là cái cánh tay của anh không vòng quanh cô quá chặt như vậy, hay quá cao trên sườn cô như thế. Chúa ơi, ngực cô đúng là đang ngồi chễm chệ trên cánh tay anh.
Và chưa nói đến chuyện cô đang ngồi gọn lỏn giữa hai chân anh, với cái mông đụng vào ngay—
Ừm, cô nghĩ mưa ít ra cũng hay vì một điều. Anh hẳn phải nhũn ra và lạnh ngắt, và điều đó cũng giúp khá nhiều cho cái trí tưởng tượng của cô, để có thể kiểm soát cái cơ thể hay phản bội của mình.
Trừ việc cô đã nhìn thấy anh đêm trước, nhìn Michael theo cách cô không bao giờ tưởng mình sẽ nhìn anh, trong tất cả mọi người, với cái đàn ông hoành tráng tuyệt vời của anh.
Và đó là phần tệ nhất. Một câu như kiểu như đàn ông hoành tráng tuyệt vời đáng lẽ là một câu đùa, nói ra với vẻ chế nhạo và một nụ cười ranh mãnh xấu xa.
Nhưng với Michael, nó hoàn toàn phù hợp.
Anh đã hoàn toàn phù hợp với nó.
Và cô đã đánh mất sạch chút tỉnh táo còn lại.
Họ cưỡi ngựa đi trong im lặng, hoặc nếu không phải yên lặng hoàn toàn, họ ít ra cũng chẳng nói gì. Nhưng có những âm thanh khác, còn nguy hiểm và làm cho người ta lo lắng hơn nhiều. Francesca nhận biết rõ rệt mỗi hơi thở của anh, thật thấp và lướt qua tai cô, và cô có thể thề cô có thể nghe tim anh đang đập sau lưng cô. Và rồi—
“Chết tiệt.”
“Gì thế?” cô hỏi, cố xoay lại để nhìn mặt anh.
“Felix khập khiễng rồi,” anh lẩm bẩm, nhảy xuống khỏi yên.
“Nó có sao không?” cô hỏi, chấp nhận cử chỉ yêu cầu được giúp cô xuống ngựa của anh.
“Nó sẽ ổn thôi,” Michael nói, quỳ xuống trong mưa để kiểm tra chân trước con ngựa. Hai đầu gối anh ngập vào đất bùn, làm hỏng hẳn cái quần cưỡi ngựa. “Tuy thế, nó không thể chở cả hai chúng ta. Thậm chí có thể không chở nổi em, anh e vậy.” Anh đứng dậy, liếc mắt một lượt về đường chân trời, cố xác định xem họ đang ở đâu trên khu đất. “Chúng ta sẽ phải đến được căn nhà của người làm vườn,” anh nói, gạt mớ tóc ướt sũng ra khỏi mắt, vẻ nóng nảy. Nó lại tuột ngay xuống trước trán anh.
“Căn nhà của người làm vườn?” Francesca nhắc lại, mặc dù cô thừa biết anh đang nói về cái gì. Đó là một căn nhà nhỏ, một phòng, không người ở từ khi người làm vườn hiện tại, mà vợ ông ta mới đẻ sinh đôi, đã chuyển đến một chỗ ở rộng hơn ở phía bên kia Kilmartin. “Chúng ta không về nhà được sao?” cô hỏi, có vẻ hơi tuyệt vọng. Cô không cần phải ở một mình với anh, mắc kẹt trong một căn nhà nhỏ, nếu cô nhớ không nhầm thì với một cái giường khá lớn.
“Chúng ta sẽ phải mất hơn một giờ đi bộ,” anh nói vẻ u ám, “và cơn bão đang càng ngày càng tệ hơn.”
Anh nói đúng, khỉ thật. Bầu trời đã chuyển sang màu xanh đáng ngờ, hơi có màu lục, những đám mây được phủ một thứ ánh sáng lạ lùng báo hiệu một cơn bão với sự dữ dội cực kỳ. “Được rồi,” cô nói, cố nuốt trôi sự sợ hãi của mình. Cô không biết cái gì làm cô hoảng sợ hơn—ý nghĩ bị mắc kẹt ở bên ngoài trong cơn bão hay bị nhốt trong một căn nhà nhỏ với Michael.
“Nếu chúng ta chạy, chúng ta có thể đến đó trong vài phút,” Michael nói. “Hoặc đúng hơn là, em có thể chạy. Anh phải dắt Felix. Anh không biết nó cần bao lâu để tới được đó.”
Francesca cảm thấy mắt mình đang nheo lại khi cô quay nhìn anh. “Anh không cố tình làm chuyện này, phải không?”
Anh quay sang cô với vẻ mặt sấm sét, được phối hợp một cách đáng sợ bởi tia chớp vừa nhoáng qua bầu trời.
“Xin lỗi,” cô vội vã nói, ngay lập tức thấy hối hận vì lời nói của mình. Có nhiều điều người ta không bao giờ được buộc tội một quý ông người Anh, và điều đầu tiên là cố tình làm bị thương một con vật, vì bất cứ lý do gì. “Tôi xin lỗi,” cô thêm, ngay khi một tiếng sấm vang lên làm rung chuyển mặt đất. “Thực sự, tôi xin lỗi.”
“Em có biết cách đến đó không?” anh gào lên trong cơn bão.
Cô gật đầu.
“Em có thể nhóm lửa trong khi đợi anh không?”
“Tôi có thể thử.”
“Vậy thì đi đi,” anh nói sẵng. “Chạy đi và tự làm ấm người. Anh sẽ đến sớm thôi.”
Cô chạy, mặc dù cô cũng chẳng rõ mình đang chạy về phía ngôi nhà hay chạy xa khỏi anh.
Và nếu nghĩ đến chuyện anh sẽ chỉ chậm hơn cô có vài phút, thì điều đó có quan trọng gì không nhỉ?
Nhưng khi cô chạy, hai chân cô đau và phổi như bốc cháy, câu trả lời cho câu hỏi đó có vẻ chẳng còn quan trọng cho lắm. Sự đau đớn vì cố quá sức đang trào đến, chỉ có thể so sánh với những hạt mưa đang rát buốt trên mặt cô. Nhưng tất cả dường như đều thích hợp một cách kỳ lạ, như thể cô đáng bị như vậy.
Và, cô nghĩ một cách chán nản, có thể cô không đáng bị như vậy.
Khi Michael mở cánh cửa vào ngôi nhà của người làm vườn, anh đã ướt sũng đến tận xương và run như một người điên. Anh đã mất quá nhiều thời gian hơn là anh tưởng để dẫn Felix tới ngôi nhà nhỏ, và rồi, tất nhiên, anh còn phải đối mặt với nhiệm vụ tìm một chỗ kha khá để buộc con ngựa bị thương lại, bởi vì anh cũng chẳng thể bỏ mặc nó dưới một cái cây trong cơn bão sấm sét. Anh cuối cùng cũng tạo được một cái chòi tạm từ cái chuồng gà cũ, nhưng kết quả là khi anh vào được trong căn nhà, hai bàn tay anh chảy máu và đôi ủng thì lấm tấm một thứ dơ dáy mà cơn mưa không hiểu sao chẳng thể rửa sạch nổi.
Francesca đang quỳ bên bếp lò, cố nhóm một đống lửa. Từ âm thanh lầm bầm của cô, cô có vẻ cũng chẳng được thành công cho lắm.
“Chúa nhân từ!” cô kêu. “Chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
“Anh gặp vấn đề khi tìm chỗ buộc Felix,” anh giải thích, giọng khàn khàn. “Anh phải dựng cho nó một chỗ trú.”
“Với hai bàn tay không của anh?”
“Anh chẳng có dụng cụ nào khác,” anh nói với một cái nhún vai.
Cô liếc một cách lo lắng ra ngoài cửa sổ. “Nó sẽ ổn chứ?”
“Anh hy vọng thế,” Michael trả lời, ngồi xuống chiếc ghế đẩu ba chân để lột đôi ủng ra. “Anh chẳng thể cứ vỗ vào mông nó và thả nó chạy về nhà với cái chân bị thương đó được.”
“Không,” cô nói, “tất nhiên là không.” Và rồi gương mặt cô hiện ra vẻ khiếp sợ, và cô nhảy dựng dậy, kêu lên, “Anh sẽ ổn chứ?”
Bình thường, anh sẽ rất hoan nghênh sự quan tâm của cô, nhưng sẽ dễ hơn nhiều nếu anh biết cô đang nói về cái quỷ gì. “Em nói gì cơ?” anh hỏi lịch sự.
“Sốt rét,” cô nói, với vẻ khá khẩn trương. “Anh đang ướt sũng, và anh vừa mới bị lên cơn. Tôi không muốn anh—“ Cô ngừng lại, hắng giọng và rõ ràng đang nhún vai. “Sự lo lắng của tôi không có nghĩa là tôi thấy dễ dàng tha thứ cho anh hơn so với một giờ trước đây, nhưng tôi không muốn anh phải chịu một cơn tái phát.”
Anh thoáng nghĩ đến chuyện nói dối để được cô thông cảm, nhưng thay vào đó anh chỉ nói, “Nó không tái phát kiểu như vậy.”
“Anh có chắc không?”
“Khá chắc. Bị nhiễm lạnh cũng không làm phát bệnh được.”
“Ồ.” Cô mất một lúc để tiêu hóa thông tin vừa rồi. “Ừm, trong trường hợp đó...” Câu nói của cô ngắt giữa chừng, và đôi môi cô mím lại vẻ không thoải mái. “Vậy thì cứ tiếp đi,” cuối cùng cô nói.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
83 chương
10 chương
35 chương
35 chương
41 chương