When A Texan Gambles
Chương 22
Sarah đã đóng gói tất cả đồ đạc của cô vào rương nhưng cô để những vật dụng cá nhân của mình vào cái túi vải bố để cô có thể đem theo chúng. Một phần trong cô vẫn lo sợ những thứ sở hữu mà cô có thể đem theo.
Norma nói không ngơi nghỉ trong phòng khách. Bây giờ cô ta đã biết được những đứa con của mình được an toàn, vì thế chẳng có lý do gì cô ta không ăn mừng. Chai rượu do khách sạn để sẵn được cô ta tận dụng triệt để. “Tôi sẽ đến đón những đứa con của mình và đưa chúng rời khỏi thị trấn này. Mẹ con tôi sẽ đi đến một nơi khác và tạo dựng một khởi đầu mới. Có thể tôi sẽ trở thành một đầu bếp. Cách đây vài năm tôi đã làm nó rất thuận lợi. Mặc dù nó không khiến tôi cảm thấy thích thú chút nào”.
Sarah cố gắng tập trung sự chú ý vào những lời nói của Norma, nhưng Sam đã lắp đầy tâm trí của cô. Cô không hiểu vì sao anh lại thịnh nộ quá mức như thế khi thấy cô ôm Jacob. Chắc chắn anh không nghĩ rằng việc cô chạm vào Jacob cũng giống như những gì cô muốn chạm vào Sam. Nói cho cùng anh là chồng của cô mà.
“Anh ấy là người đàn ông duy nhất mình muốn chạm vào. Những điều về anh ấy luôn cuốn hút mình”, cô lắc đầu. “Mình không hiểu được. Nó giống như việc muốn có một con nhím làm thú cưng bởi vì chưa từng có ai khác chạm vào anh ấy”.
“Cô đang nói gì vậy?”, Norma la lên. “Tôi không nghe rõ cô nói gì cả”. Những từ ngữ của cô ta cứ líu bíu lấy nhau. “Tôi sẽ đến đó nói chuyện cùng cô trong khi cô đóng gói đồ đạc, nhưng tôi cho rằng mình vẫn phải để ý đến cánh cửa, phòng trường hợp có kẻ lạ mặt mò vào”.
“Không có gì đâu!” Sarah la lớn đáp trả. “Tôi chỉ lẩm bẩm vài điều về chồng tôi mà thôi”.
Norma cười lớn lên. “Đang nói về người đàn ông của cô sao? Tôi không khiển trách cô đâu. Cậu ta là một người tốt, đó là điều chắc chắn”.
“Anh ấy là một kẻ ngu ngốc”, Sarah nói, cho chính cô nghe hơn là cho Norma. “Anh ấy trở nên hoàn toàn điên loạn và ghen tuông khi tôi ôm anh chàng cảnh sát đó, giống như tôi là người phụ nữ duy nhất anh ấy từng biết vậy”.
Giọng nói của cô từ từ nhỏ lại. Người phụ nữ duy nhất. Có thể nào những điều anh đã nói với cô là sự thật, anh chưa từng quan tâm đến bất cứ người phụ nữ nào khác? Nếu như anh nghĩ rằng anh sẽ đánh mất cô vì Jacob thì việc anh nổi điên lên như thế chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Không, điều đó không thể nào. Anh ấy hầu như đã gần ba mươi. Ít nhất anh ấy cũng phải để tâm đến vài người phụ nữ. Không phải anh ấy đã từng gọi tên một người phụ nữ khi anh ấy bị sốt hay sao? Sarah không thể nào là người phụ nữ duy nhất được Sam Gatlin gọi là người phụ nữ của anh.
“...chắc chắn như thế”, lời nói của Norma vọng đến tai của Sarah.
Cô bước về phía cửa và thấy hai gò má của Norma bây giờ đã ửng đỏ lên. “Xin lỗi, cô vừa mới nói gì cơ?”
Gương mặt của Norma nhăn lại khi suy nghĩ như thể cô ta đang làm một bài kiểm tra kiến thức. “Tôi nói rằng...”, cô ta chỉ một ngón tay mũm mĩm về phía Sarah. “...chồng cô là người đàn ông tốt nhất vì cậu ta xem hôn nhân là trung tâm cuộc sống. Tôi biết được điều đó vào đêm đầu tiên tôi gặp cậu ta. Không có bất cứ gã đàn ông nào khướt từ việc lên giường vui vẻ với một người phụ nữ, nhưng cậu ta đã không chút chần chừ mà từ chối”.
Bây giờ đến lượt Sarah trở nên lúng túng. “Cô đã đề nghị anh ấy...” Cô không biết phải dùng từ ngữ gì để nói lên những điều cô muốn hỏi.
Norma vẫy tay trước mặt cô. “Tôi không biết cậu ta đã kết hôn với một người phụ nữ tốt bụng như cô. Tôi nghĩ cậu ta cũng đang tìm kiếm chút ít sự vui vẻ để giải quyết nhu cầu cấp bách như tất cả đám đàn ông khác. Nó chỉ là dịch vụ tôi cung cấp, nó chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Sarah gật đầu. Bây giờ thì cô đã hiểu. Bà Vee đã từng nói với cô đôi khi một người đàn ông cần phải làm gì đó để giải quyết nhu cầu của họ. Bà ấy đã nói với cô rằng nếu cô là vợ của anh ta, nghĩa vụ của cô là nằm yên và để nó xảy ra. Sarah đã một lần giống như Norma: Cô đơn thuần cung cấp một dịch vụ cho Mitchell và nó chẳng có ý nghĩa gì hết. Khi Mitchell chết cô đã quyết định cô sẽ không bao giờ làm như thế một lần nữa. Cho dù cô có kết hôn lần thứ hai. Nếu nó không có bất kỳ ý nghĩa gì với cô thì sẽ không bao giờ nó có thể xảy ra.
Cô hướng sự chú ý của mình trở lại với Norma. “Cô đã đề nghị lên giường với Sam sao?”
Norma cười khúc khích. “Tôi cho rằng cô có thể gọi như thế, cô gái. Nhưng cậu ta không có hứng thú”, cô ta nháy mắt. “Theo suy đoán của tôi thì điều cậu ta muốn chính là được về nhà”.
“Nhưng anh ấy không như thế”, Sarah thừa nhận trước khi cô kịp nhận ra mình vừa la lớn. “Tôi đã yêu cầu anh ấy hãy chờ cho đến khi tôi thực sự sẵn sàng”.
Norma nhíu mày lại khi như thể cô ta chỉ vừa khám phá ra chuyện này. “Cậu ta muốn thế sao? Tôi đã nghe nói có những người đàn ông hoàn toàn không có hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào”.
“Không phải, anh ấy có quan tâm đến tôi. Đôi khi cái cách anh ấy chạm vào tôi khiến tôi cảm thấy bên trong mình tan chảy ra. Và ánh mắt của anh ấy nhìn tôi một cách đói khát, giống như anh ấy có thể chết để có được tôi”.
Norma khịt mũi. “Nếu đúng cậu ấy có quan tâm đến cô nhưng cậu ấy lại chờ đợi chỉ vì cô đã yêu cầu, tôi ghét phải nói điều này với cô, nhưng người đàn ông của cô ắt hẳn đang mắc một căn bệnh khủng khiếp mà người ta gọi là tình yêu”.
Sarah thấy điều này không thể nào. Họ chỉ mới biết nhau không lâu và phần lớn thời gian đó anh bị thương hay tranh cãi cùng cô. Một con người khi yêu có thể hành động khác đi hay sao? Nếu như Sam yêu cô, anh ấy sẽ không quát lên và giận dữ với cô vì những thứ vô nghĩa, cô không chắc cô có muốn biết anh có thực sự yêu cô hay không. Nhưng cô yêu anh, dĩ nhiên là thế rồi. Bởi nó là một quy tắc. (moko: Chính vì anh Sam yêu chị nên ảnh mới tức giận thái quá như thế ^.^)
“Tôi không nghĩ nó là tình yêu”, cuối cùng cô cũng nói. “Có thể giống như cô đã nói, chỉ bởi vì anh ấy là đàn ông và anh ấy cũng có những nhu cầu của riêng mình”.
Norma cười lớn lên. “Tôi hoàn toàn có thể đảm đương việc đó nếu như tất cả chỉ là cậu ta có nhu cầu. Tôi nghĩ rằng thứ khiến cậu ta đói khát còn hấp dẫn hơn điều tôi đã đề nghị”.
Sam đã mở cửa bước vào trước khi Sarah có thể nói thêm gì. Trông anh không còn quá giận dữ như lúc anh rời khỏi phòng. Anh thấy Norma vẫn còn giữ khẩu súng trường trên đùi và cau mày khi nhìn thấy phân nửa chai rượu đã trống không.
Khi anh nhìn Sarah, ánh mắt của anh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. “Em chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Xe ngựa đang chờ ở dưới và hành lý sẽ được chuyển xuống đó sớm thôi. Anh đã nói chuyện với Dalton và kế hoạch của chúng ta sẽ có chút thay đổi”.
“Vâng, tất cả đã xong rồi”, cô trả lời. “Nhưng em có thể nói chuyện với anh vài phút trước khi mình rời đi được chứ?”
Anh theo cô vào phòng ngủ và khép cửa lại. “Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Nếu em có dự tính quát lên với anh thì hãy chờ cho đến khi anh đưa cả hai đến nơi an toàn”.
Sarah quay lại và không hề ngạc nhiên khi thấy anh đang nhìn cô một cách giận dữ. Cô cũng sẽ chẳng ngạc nhiên nếu thấy tay anh chạm vào khẩu súng. Cuộc tranh cãi của họ vẫn còn nấn ná tại đó.
Trước khi cô thay đổi suy nghĩ của mình, cô rút ngắn khoảng cách giữa họ và vòng tay qua cổ của anh.
Anh không cúi người xuống vì thế cô nhón chân lên để hôn anh, ấn mạnh môi mình vào môi anh.
Anh không hề đáp trả lại cô.
Cô tựa người gần lại, để cơ thể anh cảm nhận được cô từ vai đến phần hông, sau đó ấn môi mình vào môi anh một lần nữa.
Viền môi cứng ngắc của anh hơi giãn ra khi môi cô tiếp tục trêu đùa vờn trên môi anh, nhưng anh không hề hôn trả lại cô.
“Chúng ta không có thời gian cho chuyện này đâu, Sarah”.
“Vậy thì ngăn em lại đi”, cô thì thầm trên môi anh. “Đẩy em ra đi”.
“Sarah, chúng ta không thể”.
“Đẩy em ra đi, Sam. Hạ gục em đi”. Cô giang rộng những ngón tay trên chiếc áo sơ mi cô-tông của anh, cô yêu cái cảm giác rắn chắc nơi vòm ngực của anh. “Nếu anh không đẩy em ra, em không có ý định dừng lại đâu”.
“Không đời nào!” Cánh tay mạnh mẽ của anh vòng quanh người cô và khóa cô lại trong đó. Nụ hôn của anh trở nên dữ dội với nhu cầu dành cho cô.
Sarah cảm thấy anh nhấc cô lên và rên rỉ khi cô mở miệng mình ra. Cô gạt nón của anh xuống, luồn những ngón tay vào tóc của anh. Anh muốn cô, cô hầu như mỉm cười thật tươi. Người đàn ông mạnh mẽ, hay nổi cáu này muốn cô.
Họ hôn nhau cho đến khi Sarah cảm thấy run rẩy với nhu cầu muốn có anh gần bên. Cuối cùng khi anh cắt đứt nụ hôn, anh đi xuống nhấm nháp nơi cổ họng của cô như thể anh không thể nào thỏa mãn nhu cầu dành cho cô.
Cô thì thầm bên tai anh. “Đây chính là sự khác biệt giữa việc ôm một người bạn để nói tiếng cảm ơn và ôm lấy chồng của em, Sam. Nó không giống nhau một chút nào hết”.
Anh không trả lời, chỉ tiếp tục đặt những nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo cổ của cô khi bàn tay di chuyển lên phía trên sít chặt lấy ngực cô.
“Em là vợ của anh, Sam à”, cô thì thầm khi cô hôn lên tai anh. “Em là người phụ nữ của anh chứ không phải của ai khác”.
Anh ngước đầu lên và nhìn chằm chằm xuống cô. “Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như...”, anh hỏi, như thể anh biết được vài lý do có thể khiến cô thay đổi suy nghĩ.
“Không có nếu như gì cả. Em không muốn bất cứ người đàn ông nào khác ôm em và chạm vào em. Và khi em đã sẵn sàng, em không muốn lên giường với ai khác ngoài anh”.
“Bây giờ dường như là thời điểm tốt đấy”, Sam mỉm cười, nhưng cô không thể phất lờ sự đói khát trong ánh mắt của anh.
Sarah cười lớn, tựa gò má vào cằm của anh. “Em cho rằng anh mới vừa nói chúng ta phải đi gấp mà. Nếu chúng ta không đưa Norma sớm rời khỏi đây, cô ấy sẽ không thể bước đi với tình trạng say ngoắc cần câu đâu”.
Sarah tách khỏi anh, quay người lại và đi về phía cửa.
Đặt tay lên vai cô, Sam kéo cô quay trở lại với anh như thể anh không muốn chia sẻ cô với bất cứ ai khác.
Tựa lưng vào ngực anh, cô vòng tay qua ôm lấy cổ của anh. Như cô biết được Sam sẽ làm gì, anh để những ngón tay mình lang thang phía trước bộ váy cô đang mặc.
“Anh muốn chạm vào em như thế này khi không có bất cứ quần áo nào ngăn trở”.
Cô thở dài không hề phản đối khi tay anh vuốt ve cô qua làn vải.
“Anh muốn nhắm nháp nếm trải hương vị toàn bộ cơ thể của em, Sarah”. Anh hạ thấp miệng xuống nơi cổ của cô. “Chúa ơi, anh muốn em nhiều đến mức nào”.
Trước khi cô có thể trả lời, một tiếng động lớn phát ra từ phòng khách.
Sam là người có phản ứng đầu tiên. Anh đẩy Sarah ra phía sau anh và kéo khẩu súng lục ra khi tay anh chạm đến tay nắm cửa. “Ở lại đây!”, anh ra lệnh.
Sarah theo anh bước vào phòng khách. Không gian hoàn toàn yên tĩnh. Cánh cửa vẫn còn khóa. Thậm chí cả không khí cũng không hề bị khuấy động.
Ngoài trừ Norma. Cô ta đang nằm một đống trên sàn nhà, chai rượu whiskey vẫn còn trên tay.
Sam liếc mắt nhìn Sarah. Miệng của anh nhếch lên một nụ cười, nhưng cô vẫn còn nhìn thấy trong mắt anh ánh lửa rực cháy mà họ đã nhen nhóm cách đây vài phút trong phòng ngủ. “Lần tới anh sẽ cấm không cho cô ta đụng tới rượu nữa. Có thể anh sẽ có cơ hội tốt hơn khi anh đưa cô ta rời khỏi đây”.
Sarah đi vòng qua anh. “Norma bị sao đó, Sam”.
“Ừ, có thể cô ta bị trúng gió. Cô ta đã uống quá nhiều rượu”.
“Chúng ta phải làm gì hả anh?”
Sam nhấc người phụ nữ ấy đặt ở một bên vai. “Nếu như em có thể mang cái túi hộ anh, anh nghĩ mình có thể cõng cô ta ra xe. Em hãy đem theo cả đống quần áo cô ta để phía sau ghế. Khi cô ta tỉnh lại, cô ta sẽ muốn có những thứ của mình”.
Sarah làm theo những gì Sam đã nói, sau đó cô chạy đến lấy cái túi bằng vải bố của mình.
“Không biết chúng ta có thể dễ dàng rời khỏi đây mà không ai chú ý đến người phụ nữ này trên vai anh không”.
Sarah cười khúc khích. “Nó đáng để thử mà”.
Không may mắn là họ mới đi được nửa đường trước khi Norma tỉnh lại. Cô ta nôn mửa và rên rỉ, khi ra khỏi khách sạn cô ta chẳng khác gì củ khoai tây thối. Sau đó, khi Sam từ chối không di chuyển thêm và đặt cô ta xuống, cô ta bắt đầu vẫy tay với mọi người và hét lên “xin chào” như thể cô ta đang trong lễ diễu hành tổ chức ngày 4 tháng 6. Trước sự ngạc nhiên của Sarah cô ta hầu như quen biết với vài quý ông nơi tiền sảnh. Vài người khác cúi đầu, dùng nón giấu mặt khi đi ngang qua Norma.
Sam đặt cô ta phía sau xe. Sarah bình thản đưa cái nón cho anh và mỉm cười. “Em cho rằng chúng ta sẽ không bao giờ trở lại đây lần nữa”.
“Nó quá tồi tệ”, Sam thì thầm. “Nhưng anh đã có được khoảng thời gian tuyệt vời tại đây”.
Anh nhấc cô lên xe và nắm lấy dây cương. Dường như cả hai người đều không nghe thấy tiếng lầm bầm của Norma khi bị đối xử như một món hàng.
Trong vài phút họ đã rời khỏi Dallas. Những bức tường gạch lâu đời được bao phủ bởi dây thường xuân khiến nơi đây trở nên thật thanh bình. Cánh cửa gỗ dày sáu in-sơ nơi phía cuối đường của khu vườn giống như một bức tranh.
Sarah giúp Norma xuống xe khi Sam tóm lấy bọc quần áo của cô ta.
“Tôi sẽ bỏ uống rượu”, Norma nấc lên. “Tôi đã muốn bỏ nó nhưng rồi nó lại quay trở lại”.
Sam gõ cửa khi cuối cùng hai người phụ nữ cũng bắt kịp anh.
Rượu có thể khiến Norma trở nên dễ xúc động, cô ta bắt đầu khóc và thú nhận tất cả những tội lỗi của mình. Ngay khi cánh cửa gỗ mở ra, Sarah cho rằng mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.
Khi Norma nhìn thấy vị xơ đứng trước mặt, cô ta đã quỳ xuống và hôn vào bàn tay của xơ.
Sarah nhìn vị xơ với vóc dáng mảnh khảnh đang ôm người phụ nữ bên dưới và chào đón cô ta bằng những lời nói thân thiện như thể Norma đang được trở về nhà.
“Bây giờ, cô đừng uống rượu nữa nhé, cô gái yêu quý”. Dì xơ nói. “Cả cô và hai đứa con của cô sẽ được an toàn miễn là cả ba người vẫn ở nơi này”.
Norma khóc khi họ đi xuyên căn phòng nhỏ để đi vào hành lang. “Tôi không bao giờ tạo nên những vụ lộn xộn trong cuộc đời mình. Tôi đã muốn làm một người mẹ tốt, tôi thề đó”.
“Cô là một người mẹ tốt. Tất cả những gì cô cần là một sự giúp đỡ nho nhỏ và đó là những gì chúng tôi sẽ làm, chúng tôi sẽ giúp đỡ cô, cô gái à”. Dì xơ nói với Norma nhưng ánh mắt của xơ lại hướng về Sarah.
Sarah tự hỏi không biết có phải cô cũng cần được giúp đỡ hay không, khi mà vị xơ đó vẫn tiếp tục nhìn cô.
“Tôi sẽ chỉ cho cô căn phòng cô có thể dùng để nghỉ ngơi”, dì xơ nói với Norma. “Con gái Ellie của cô đã ngủ ở trong căn phòng phía cuối hành lang, và lần cuối tôi nhìn thấy con trai cô đang ở trong phòng bếp. Bọn nhỏ sẽ không bị nguy hại gì trong khi cô nghỉ ngơi đâu”.
Norma được xơ dẫn vào một căn phòng hầu như không có đồ đạc gì. Người phụ nữ phục vụ quầy rượu không nói lời nào chỉ cuộn người nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ. Vị xơ tốt bụng ấy đắp chăn cho cô ta và thì thầm. “Tôi sẽ đánh thức cô nếu như Ellie cần đến cô”.
Sarah ngước lên nhìn Sam và mỉm cười. Anh ấy đã tìm ra một nơi thật tuyệt vời. Cô không thể ngừng tự hỏi bao nhiêu lần khác anh đã đem những linh hồn lầm lạc đến đây. Sam không phải là một thợ săn tiền thưởng tàn nhẫn như anh vẫn thường khẳng định.
Khi họ quay trở lại hành lang, Sarah để ý thấy vị xơ đó vẫn nhìn cô chằm chằm nhưng cô không thể hình dung ra được lý do.
“Em còn căn phòng nào trống không, Ruthie?” Sam phá vỡ sự thinh lặng. “Anh muốn để vợ anh ở lại đây trong vài ngày trong khi anh đi lo vài chuyện”.
Dì xơ mỉm cười với Sarah. “Em rất thích khi chị ấy ở lại đây. Em sẽ dùng vài ngày sắp tới để tìm hiểu về mẹ những đứa cháu trai, cháu gái trong tương lai của em”.
Trước khi Sarah có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra, vị xơ đó đã ôm chằm lấy cô. Sarah không có ý định ở lại đây nhưng sự chào đón của vị xơ này thật sự rất chân thành.
Khi Ruthie buông cô ra, Sam đặt cánh tay anh vòng quanh vai của vị xơ đó và nói với niềm kiêu hãnh. “Sarah, đến đây gặp cô em gái bé bỏng của anh nào”.
Sarah không thể tin được điều này. Hàng trăm câu hỏi xuất hiện trong đầu óc cô. Khi cô lần lượt nhìn họ, cô nhận ra họ có cùng đôi mắt sẫm màu, cái cằm cương nghị. Họ cùng nhau nói chuyện. Ruthie muốn biết tất cả mọi thứ về việc họ đã gặp mặt nhau như thế nào. Sarah muốn nghe việc Ruthie đã trở thành xơ như thế nào và làm sao cô theo kịp Sam. Khi anh được mười tuổi ba của họ đã qua đời, lúc đó Ruthie chỉ mới được hai tuổi. Có một lần Sam đã nói với cô mẹ của họ đã chết sau khi sinh hai năm trước khi cha của họ bị giết trong chiến tranh.
Họ đi vào phòng bếp và ngồi vòng quanh bàn. Ruthie mang trà nóng và bánh mì bí ngô đến. Trong khi họ ăn, em gái của Sam đã đóng gói một cái túi đựng quần áo và những vật dụng cần thiết.
Sarah nghĩ việc Sam có một gia đình thật sự quá xa lạ. Cô đã nghĩ rằng anh cũng cô độc giống như cô. Nhưng không phải thế. Anh còn có người quan tâm săn sóc và yêu thương anh. Từ cách họ nói chuyện với nhau, cô biết rằng cha mẹ của họ đã từng yêu nhau tha thiết.
Sarah không được như thế. Anh đã từng có một gia đình thực sự nhưng cô thì không. Cô có thể nói rằng cô yêu anh nếu như cô muốn, nhưng sự thật cô không biết chút gì về cảm xúc đó. Cô nhận ra cô đã sai lầm như thế nào khi tin rằng có một quy tắc có thể làm cho một người yêu ai đó.
Sam và Ruthie nói về thời thơ ấu của họ, thời gian họ lớn lên, chuyển từ gia đình này đến gia đình khác. Họ nói về những thứ họ đã có cùng nhau, những điều tồi tệ mà họ đã trải qua.
Khi Sam chiến đấu tại biên giới, Ruthie đã xin vào tu viện này và tại đây cô đã tìm ra ngôi nhà đích thực cho mình.
Khi họ nói chuyện, Sam đã lấy tiền bỏ vào cái túi lớn trên tạp dề của Ruthie.
“Em không cần chúng đâu, Sam”, Ruthie thì thầm.
“Đó là cho Norma và hai đứa con của cô ta. Họ sẽ cần nó để bắt đầu một khởi đầu mới”.
“Em sẽ đưa nó cho cô ấy”, Ruthie nói.
Sarah ngạc nhiên trước cuộc trao đổi giữa Sam và em gái anh nhưng cô làm như thể mình không chú ý đến. Cô cho rằng Sam không thích Norma, nhưng anh đã giúp đỡ cô ta và hai đứa con, làm theo cách mà cô ta sẽ không bao giờ biết được.
Khi Sam đứng dậy và thì thầm điều gì đó về việc thực hiện tiếp những kế hoạch của anh, Ruthie chạm vào tay Sarah. “Thật sự rất tuyệt khi chị ở lại đây với em trong vài ngày. Ở đây em có những việc phải làm nhưng chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để trò chuyện với nhau. Và chị đừng có lo lắng cho Sam. Anh ấy luôn gặp khó khăn trong việc nói lời tạm biệt thậm chí khi anh ấy biết mình sẽ trở lại. Chị sẽ sớm gặp lại anh ấy trước khi chị biết được anh ấy trở về”.
Sarah ngó quanh để tìm Sam khi những lời nói của Ruthie thấm vào người cô. Anh đã rời đi từ vài phút trước rồi.
Sarah liếc về nơi mà Ruthie đã đặt cái túi đựng đồ dự trữ. Nó cũng biến mất. Anh đã đi thực rồi.
“Chị rất muốn ở lại đây nhưng chị không thể”. Sarah hầu như đẩy ngã cái ghế khi cô vội vàng đứng dậy. “Chị phải đi với Sam”.
Nỗi khiếp sợ lướt qua suy nghĩ của cô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô không đuổi kịp anh? “Chị xin lỗi”.
Cô chạy đến cánh cửa dẫn ra khu vườn mà cách đây vài tiếng họ đã đi qua. Cái túi vải bố của cô nằm trên bàn. Anh đã để nó lại cho cô. Anh đã bỏ rơi cô.
Sarah tóm lấy những món đồ thuộc về cô và mở cửa ra.
Sam đã bước một chân lên xe ngựa.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô nắm lấy áo sơ mi của anh. “Anh dự định bỏ đi mà không thèm nói lời tạm biệt với em”.
“Anh đã nói với em là anh có việc phải làm mà. Vài ngày nữa anh sẽ quay lại. Anh không biết mình phải làm gì. Ở đây em sẽ được an toàn”.
“Anh đã không định nói lời tạm biệt với em”.
Anh quay lại và đối mặt với cô. “Làm sao anh có thể nhìn vào mắt em và nói lời tạm biệt mà không ôm lấy em chứ, Sarah? Anh không nghĩ họ sẽ cho phép anh làm như thế trong tu viện. Ít nhất là không theo cách mà anh muốn ôm em. Anh nghĩ tốt hơn anh nên âm thầm rời đi”.
Sarah ném cái túi của cô vào xe ngựa. “Anh không cần phải lo lắng đến việc nói lời tạm biệt, bởi vì em sẽ đi theo anh”.
“Em không thể đi theo anh”.
Cô trèo vào xe ngựa. “Đây là nơi em thuộc về, ở bên cạnh anh”. Cô khoanh tay và tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm về phía trước. “Thậm chí anh đã hứa với em rằng anh sẽ ngủ bên cạnh em mỗi đêm mà”.
Sam thấy anh đã thua trong trận chiến này nhưng anh vẫn cố đưa ra lập luận. “Sarah à, nó có thể rất gian khổ. Thậm chí còn xảy ra những vụ lộn xộn”.
Cô nhìn anh. “Vậy thì chúng ta không còn thời gian để lãng phí đâu. Anh tốt hơn nên dạy em biết cách bắn súng trước khi trời tối”.
Cánh cửa tu viện mở ra và Ruthie chạy đến. Cô ấy nhìn anh trai mình trước rồi đến Sarah, lúc này cô đã ngồi vào xe ngựa.
Sarah cố gắng mỉm cười. “Cám ơn về lời mời ở lại của em, nhưng chị cần phải ở đây với Sam. Anh ấy không thể đi mà thiếu chị được”.
Ruthie gật đầu và nháy mắt với anh trai. “Đã đến lúc anh cần có ai đó bên cạnh rồi đấy. Em sẽ gặp lại cả hai người sau”.
Sam xoay người vào xe ngựa. “Vợ à, một ngày nào đó anh sẽ giành chiến thắng trong cuộc tranh luận với em”. Một phần nào đó trong anh muốn nhấc Sarah lên và ném cô trở lại nơi cô sẽ được an toàn. Anh ghét cái ý nghĩ cô có thể bị nguy hiểm. Nhưng anh không thể gọi cô là kẻ nói dối. Bởi vì giống như cô đã nói, anh cần đến cô.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
50 chương
21 chương