Cỗ xe song mã mui trần dừng lại bên ngoài cửa biệt thự. Một người đàn ông từ trong xe bước ra và trả tiền cho chuyến xe đi từ ga Cannes tới đây. Anh nghe có tiếng nhạc từ trong nhà văng vẳng vang ra, và thấy khu vườn được trang hoàng với đèn lồng Trung Hoa. Chỉ còn một chiếc valise da cần đem xuống, người hầu vội vã bước xuống tam cấp khiêng vào nhà. Người tài xế chạm giơ tay chạm vào nón cám ơn số tiền hoa hồng quá hậu hĩ. Khi anh ta lái xe đi, người đàn ông đứng trên bậc thang nhìn xuyên qua hai hàng trắc bách diệp ra đến mặt biển Địa Trung Hải lấp lánh dưới ánh trăng. Quang cảnh trước mặt tuyệt đẹp, tiếng nhạc dìu dặt phía sau càng làm khung cảnh thêm vẻ trữ tình. Anh quay lại bước vào nhà, trong khách sảnh người quản gia đã đứng đấy đợi anh. “Chào cậu, cậu Tyrone, ông chào người mới đến với nụ cười của một nô bộc già. “Chúng tôi cứ ngỡ cậu tới hôm qua.” “À, tôi biết, Ronaldson.” Vị khách mới tới trả lời, “nhưng chuyến xe lửa từ phía đông tới không đúng giờ khiến tôi đến Paris quá trễ để kịp đón chuyến kế tiếp.” “Phu nhân rất vui khi nghe ông về nhà an toàn.” “Đừng nói cho chị tôi nghe cho đến khi tôi tắm rửa thay quần áo xong.” “Vâng, cậu Tyron, khiêu vũ sau bữa ăn tối là dành cho lớp thanh niên trẻ.” Giọng nói có ý khinh khỉnh của người quản gia làm Tyron bật cười. Anh biết rõ Ronaldson, ông đã ở với gia đình chị của anh nhiều năm lắm rồi, ông cụ này chúa ghét những hình thức hội họp trang trọng. “Tìm cho tôi một chỗ để ngủ đi, tôi không mang theo nhiều đồ, nên ăn mặc không hợp cho buổi tiệc tối nay đâu.” “Biết chắc là ông sẽ ở đây với phu nhân, tôi đã mang sẵn y phục đi tiệc của ông từ London xuống đây.” Tyrone Strome mỉm cười. “Tôi biết ơn chú lắm, Ronaldson, có chú là tôi lúc nào tôi cũng tươm tất hết. Ước gì tôi có chú đi du lịch cùng tôi.” “Ối trời đất ơi, cậu Tyrone!” Ông cụ kêu lên hốt hoảng. “Khi tôi còn trẻ như cậu thì được, bây giờ gần đất xa trời rồi, sao mà dám phiêu lưu nữa chứ.” Tyrone bật cười và theo Ronaldson đi dọc theo hành lang dài ở tầng trệt, ngang qua một dãy phòng khách trước khi đến phòng ngủ. Anh đoán mình sẽ ngủ trong mấy căn phòng từng ở trước đây mỗi lần đến thăm chị. Anh không quan tâm mấy đến ngày giờ đi hay ở, hoặc được tiếp đón đặc biệt hay không, nhưng lại e Ronaldson không hài lòng. Ông quản gia lão thành này luôn luôn muốn mọi việc phải theo đúng lề thói nguyên tắc. Nhóm phòng này được xây bên ngoài villa, được nối với căn nhà chính bằng một hành lang dài. Người chủ trước là một nhà văn thích sống biệt lập nên đã cho xây căn biệt thự nhỏ này. Ngôi nhà được dựng trên một hẻm núi, vào ban ngày có thể ngắm cảnh biển đẹp không bút nào tả xiết. Tọa lạc trên đồi cao, villa của phu nhân Merill có vị trí không cân bằng, nhưng có phần đẹp hơn cả tòa nhà chính là ngôi biệt thự xinh xắn này, nơi mà em bà xem như chỗ ở của riêng mình. “Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho cậu.” Ông quản gia nói với vẻ hài lòng, “tôi sẽ gọi người lên đây giúp cậu soạn đồ đạc, anh ta là người Pháp, nhưng chu đáo lắm.” “Cám ơn chú Ronaldson. Tuy tôi không mang nhiều đồ theo, nhưng du thuyền tôi đậu trong cảng. Nếu có cần gì, tôi sẽ đem lên sau.” “Tôi nghĩ cậu sẽ có mọi thứ cậu cần cho buổi tối nay.” “Tôi cũng nghĩ thế.” Nói xong anh leo lên một cầu thang hẹp dẫn đến phòng ngủ bên trên. Bước vào căn phòng thanh nhã được trang hoàng chủ yếu là màu trắng, anh thấy áo khoác đuôi tôm và chemise được hồ cứng của anh đã để sẵn trên ghế. Anh nhăn mặt nhìn bộ y phục, thấy khó chịu khi sắp phải mặc những quần áo không thoải mái này sau ba tuần chỉ mặc toàn đồ thường. Hiện thời anh đang thi hành một nhiệm vụ bí mật đến miền đông, mang thân phận cải trang, hộ chiếu của anh không ghi tên thật. Khi gửi bản mật báo đánh đi từ Paris tối qua, bản báo cáo anh đã thức suốt đêm chuẩn bị trên đường tới đây, anh biết có một số người ở London rất hài lòng với thành quả đạt được của anh. Tyrome Strome lúc nào cũng là con người bí ẩn đối với đồng sự, bạn bè, và ngay cả chị của anh người rất thương mến anh. Từ vài năm qua anh làm cho Bộ Ngoại Vụ, nhưng hoàn toàn bất ngờ và cũng không một lời giải thích anh lại bỏ hết mọi việc đi đến những miền đất ít ai biết tới; không hề để lại địa chỉ và cũng không muốn ai đá động đến tông tích của mình. Nhìn bên ngoài ai cũng nghĩ anh là người ham mê du lịch, duy chỉ có một nghành ẩn danh trong bộ Ngoại Vụ là tên Tyrone Strome được nhắc đến một cách e dè kiêng nể. Sau những tháng dài vất vả, đây là lúc anh có thể để xuống áp lực đè nặng trong tâm trí, đột nhiên anh cảm thấy mình quá mệt mỏi. Điều này anh biết là hậu quả khi phải liên tục đề phòng cảnh giác; không bao giờ bước vào trong phòng khi không biết chắc có ai rình rập sau cửa hay không, và không bao giờ nói năng mà không cân nhắc trước sau. Bây giờ thì mọi việc đã kết thúc, nên anh có ý định hưởng thụ giây phút thanh nhàn với chị Helen, và cũng không muốn có bất cứ dự tính nào trong tương lai trừ phi đó là điều bắt buộc. Vừa chuẩn bị cởi áo đi tắm, anh nghe có tiếng gõ cửa, người gia nhân Ronaldson sai tới đã đến. “Tôi đến soạn đồ cho ông, monsieur,” anh ta nói bằng tiếng Pháp. “Cám ơn,” Tyrome nói, “nhưng tôi chỉ có cái valise này thôi.” Anh chỉ về hướng valise để bên cạnh tủ áo, rồi liệng áo choàng lên ghế đi vào phòng tắm. Một trong những điều thoải mái nhất trong villa của chị anh là những phòng tắm kiểu mới, khá hiếm ở u châu lúc này. Tyrome nghĩ người Mỹ, cũng giống như dân Roma xa xưa thích hưởng thụ thú tắm rửa, nên cho thiết kế những phòng tắm rất tiện nghi trong mỗi căn nhà họ ở. Trong khi ở Anh, sự lựa chọn chỉ có thể là một bồn tắm đặt trong phòng ngủ và người hầu thì phải mướt mồ hôi liên tục xách nước lên lầu, hay là một phòng tắm ở tận cuối một hành lang dài lạnh lẽo nên nước nóng đem được tới nơi thì sắp trở thành nước lạnh. Thả người trong bồn tắm sâu, nước ấm áp thoải mái trong nơi này miền nam nước Pháp, anh cảm thấy như thể đã rửa sạch hết không những bụi bặm của cuộc hành trình mà còn hết cả những muộn phiền lo lắng - những lo lắng của chuyến mạo hiểm sởn tóc gáy vừa rồi. Nhiệm vụ đó là một trong những thử thách lớn nhất anh từng trải qua, thế nên sự thành công lần này cho phép anh có được giây phút nghỉ ngơi lười lĩnh. Lần nghỉ lễ này anh muốn lưu lại nhà chị mình, người thân duy nhất còn lại của anh và là người anh hết lòng tận tụy thương mến. Phu nhân Merill lớn hơn anh mười bốn tuổi, chị đã săn sóc nâng giấc anh như người mẹ thứ hai khi mẹ anh mất lúc anh còn rất nhỏ. Chị góa chồng đã ba năm và chỉ có một người con trai, David, bây giờ là Lord Merill, nên rất cưng chiều nó. Lần trước khi anh đến ở với chị David đang học ở Oxford, giờ đây anh mới nhớ là đã không gặp nó cả hai năm rồi. Không gặp nhau đã lâu nên anh rất mong mỏi thấy lại cháu mình, nhưng anh chợt nhận ra ra David bây giờ đã hai mươi mốt, lần này villa khó mà có được yên tĩnh như kỳ nghỉ trước đây. Rồi đây sẽ là những buổi tiệc tùng, chuyện mà anh không tán thành chút nào, diễn ra hết đêm này tới đêm khác. Điệu này chắc anh phải nằm yên trong cái ốc đảo này đọc sách, hay lại phải ra ngủ trên tàu. Anh không hề muốn tham gia vào cái thế giới nhộn nhịp chớp nhoáng đã làm Riviera trở thành một chốn ăn chơi lừng danh của tây phương. Monte Carlo lúc nào cũng thu hút cả hai thành phần nổi tiếng lẫn bất hảo từ khi thành phố mở cửa đón nhận những người bài bạc, nhưng nhà vua khi còn là hoàng tử xứ Wales đã làm Cannes trở thành một nơi thanh lịch, dang tiếng. Bây giờ thì những nhà qúy tộc, những chính trị gia, cả những kẻ đua đòi danh vọng đều đổ về đây, trong vùng phụ cận của villa. ‘Mình chỉ muốn yên tịnh vào lúc này thôi.’ Tyrone Strome nhủ thầm. Anh chỉ còn tin cậy vào chị mình đừng bày ra những cuộc tiếp rước linh đình như bao nhiêu người đã từng lôi kéo anh. Cũng không khó gì để tìm hiểu lý do. Tyrone Strome là người đàn ông trẻ giàu có, tính tình thú vị xuất thân từ một gia đình danh vọng; rất đẹp trai và đầy bí ẩn, toàn là những tính cách khơi dậy tính hiếu kỳ lôi cuốn người khác. Nhưng đằng sau vẻ mặt hào hoa, không mấy ai biết anh đã dấn thân vào những sứ mạng nguy hiểm như thế nào. Và cũng không ai có thể thực thi những gì Tyrone Strome làm trong những năm vừa qua, những kinh nghiệm anh tích lũy được đã giúp anh phát triển nhân cách khiến cho anh trở thành đối tượng của ngưỡng mộ cũng như hiếu kỳ bất cứ nơi nào anh xuất hiện. Anh lau khô người sau khi tắm xong, nếu ngắm anh lúc này người không thiên vị cũng phải công nhận với thân người rắn chắc, dáng dấp như một nhà thể thao trông anh giống như một tượng thần Hy Lạp. Khi bước vào phòng ngủ, người hầu đã đợi sẵn ở đó giúp anh thay đổi y phục cho bữa ăn tối, anh ta nhìn Tyrone với vẻ thán phục. Tyrone nói tiếng Pháp với anh ta một cách thành thạo. Khi chỉ còn mặc áo choàng nữa là xong phần trang phục, anh quay lại nói với anh ta. “Không cần phải đợi tôi đâu.” “Tôi sẽ dọn dẹp mọi thứ sau, monsieur.” “Cám ơn.” Tyrone đợi cho đến khi người hầu đi khuất, bật đèn và bước đến cửa sổ ra ngoài balcony. Lúc này anh muốn ngắm phong cảnh xinh đẹp dưới kia và cả bầu trời đầy sao lấp lánh, cảm thấy cảnh sắc thơ mộng như một bàn tay mát lạnh đang nhẹ nhàng xoa dịu vầng trán anh. Trong không gian thoang thoảng hương hoa syringa và mimosa. Còn loài hoa giấy tím và phong lữ thảo hồng thơm nồng đang quấn mềm mại theo balcony đến sáng sẽ quyến rũ đầy ong. Tất cả mọi vật nơi đây đều quen thuộc, yên bình. Anh chống tay xuống thành balcony cảm thấy những làn gió biển nhẹ nhàng đang mơn man trên mặt, lòng phân vân không biết có nên ở lại đây, yên định với chính mình, và không xuống tham gia buổi tiệc dưới kia. Anh cảm thấy mình lạc lõng với không khí tiệc tùng - nhịp điệu ồn ào náo nhiệt của những người trẻ tuổi, âm nhạc, cũng như tiếng mở champagn. Nhưng rồi anh tự nhủ không phải bây giờ cái mình cần chính là một sự thay đổi nào đó hay sao. Thời gian vừa qua, anh đã phải tập trung cao độ giải quyết các vấn đề và những khó khăn trong nhiệm vụ, thời gian ngơi nghỉ sẽ cần thiết cho giác quan bớt nhạy cảm, tâm trí được thanh thản quân bình hơn. Khi vừa ngắm lần chót mặt biển phản chiếu ánh trăng lấp lánh ánh bạc thì đột nhiên anh nghe có tiếng ai nói bên dưới. “Nghe anh này, Nevada, anh xin em! Em phải nghe đấy!” Giọng nói đó của một người đàn ông, âm điệu có vẻ vừa như khẩn thiết nài nỉ, vừa đau khổ phiền muộn. “Chữ ‘phải’ không bao giờ có tác dụng đối với em.” Tiếng người đàn bà đáp lại. “Em cứ tránh mặt anh hoài, Nevada, em làm anh muốn điên lên được! Tại sao em lại thay đổi chứ? Sao em lại đối xử với anh như vậy?” “Đối xử như thế nào?” Cô ta nói như kéo dài ra, Tyrone Strome nghĩ cô ấy có kiểu nhấn giọng khác với người Anh. “Em biết là anh muốn nói gì mà. Em từng tử tế dịu dàng với anh, rồi sau khi cho anh bay bổng thì lại kéo anh xuống phũ phàng.” “Ồ, David, anh nói giống như làm thơ vậy.” “Khỉ thật, em có nghiêm túc nghe anh nói không? Anh yêu em, Nevada, em làm anh điên mất!” Người đàn bà bật cười khẽ. “Anh cải lương quá, sao lúc nào đàn ông cũng nói giống nhau vậy. Em thấy vốn từ ngữ của anh hạn chế quá.” “Em đang chế giễu anh đấy, em làm cho anh càng ngày càng khổ hơn. Sao em có thể tàn nhẫn ác độc đến thế?” Người đàn bà lại cười phá lên. “Than phiền... luôn luôn than phiền! Em không hiểu sao đàn ông các anh không bao giờ biết thoả mãn cả.” “Đừng nói về bọn đàn ông nữa.” David gắt lên. Đến đây thì Tyron nhận ra giọng người đàn ông là cháu mình. “Anh không quan tâm em nghĩ thế nào về những người đàn ông khác, anh chỉ muốn biết lòng của em đối với anh. Nevada, anh yêu em. Anh chỉ muốn lấy em thôi. Anh đã hỏi em không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu em còn tiếp tục coi anh như một thứ đồ chơi, anh sẽ làm những chuyện điên rồ đó.” “Anh đang đóng kịch sao, David. Nếu trở thành diễn viên anh kiếm được bạc triệu đấy.” Một thoáng yên lặng, rồi David Merill nói một cách nghiêm trang. “Nếu như em muốn biết sự thật, anh sẽ bắn mình tự tử.” Cô gái bật lên cười giòn dã. “Tầm thường quá! Em nghĩ ít ra anh phải nghĩ ra cái gì độc đáo chứ! Bắn hả, chỉ có bọn đàn ông thiếu thốn tình cảm hay đem ra dọa thôi, nhưng không bao giờ dám làm!” “Ngày nào đó em sẽ thất kinh cho xem!” “Không phải là thất kinh... mà là ngạc nhiên! Thấy một xác chết cũng thú vị lắm chứ, em chưa bao giờ thấy qua.” “Nevada! Em đừng nói như vậy có được không? Anh yêu em mà! Em còn muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh yêu em đến tuyệt vọng! Anh không thể nào lấy em ra khỏi tâm trí anh được đâu. Nghĩ đến em là anh không ngủ được. Em lấy anh nhé? Anh sẽ làm cho em hạnh phúc mà.” “Nếu anh muốn biết sự thật, em nghĩ anh sẽ làm cho em đau khổ lắm. Thành thật mà nói em không thể trói đời mình vào người chồng giống như một thằng bé tính tình luôn luôn kích động.” “Anh là đàn ông, nếu em nói với anh kiểu đó anh sẽ cho em coi anh làm đàn ông ra sao.” Anh ta sấn đến gần cô. “Đừng hòng đụng vào người tôi!” Cô gằn giọng, rồi tiếp tục nói. “Tôi cho anh biết, tôi không bao giờ cho phép bất cứ người nào đụng đến tôi. Thật ra tôi khinh thường anh vì tình yêu của anh đối với tôi không đáng một chút nào.” “Em nói vậy có nghĩa là gì?” “Anh yếu đuối không có đầu óc, tốt hơn anh nên tìm việc gì để làm đi còn hơn là nghĩ đến chuyện tự tử vớ vẩn. Nếu tôi lấy chồng, người chồng tương lai của tôi phải là người vững vàng... nếu muốn lấy thứ gì phải lấy cho bằng được, chứ không phải loại người gặp thất bại là sụp đổ liền.” “Em nghĩ anh đang làm như vậy sao?” “Em nghĩ anh còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm... và phiền toái.” “Nhưng anh yêu em!” “Thứ tình yêu đó vô ích đối với em.” “Nhưng em từng thích anh mà.” “Đó là trước khi biết anh quá rõ. Anh có bao giờ tự hỏi mình anh có cái gì khác để dâng tặng cho một người đàn bà... ngoài tước vị của anh?” Quá hiển nhiên là Nevada đang cố tỏ ra tàn nhẫn. “Nếu em nghĩ về anh như thế thì chẳng còn gì để nói nữa.” “Đúng, chẳng còn gì cả. Thế nên sau này anh đừng làm phiền tôi. Tìm ai khác để than van đi. Mấy người phụ nữ thích ‘sủng vật’ đó.” Nói xong cô bỏ đi ngay, từ trên balcony Tyrone nghe tiếng giày cao gót của cô ta khua vang trên lối đi lát gạch. Anh rướn người qua khỏi balcony thấy cháu mình đang đứng bên dưới, gương mặt David soi lên nền tối của cây khuynh diệp. Chàng ta nhìn đăm đăm ra biển đầy chán chường tuyệt vọng. Chợt Tyrone thấy nó rút một vật gì đó trong túi ra. Với bản năng của người thường vào ra chốn sinh tử, anh cảm thấy ngay có chuyện nguy hiểm. Tyrone leo qua balcony thả người xuống đất. Khi anh đến gần đứa cháu, David chăm chú nhìn anh sửng sốt, súng lục vẫn còn cầm trên tay. Tyrone bước lại gần David. “Hello, David, hình như cậu tới không đúng lúc.” “Cậu Tyrone!” David cố tỏ ra vui mừng. “Là người bằng xương bằng thịt đây!” Tyrone nhẹ nhàng đáp lại. Anh với tay lấy khẩu súng trên tay David, bỏ nó vào trong túi quần mình. “Cậu đã vô tình nghe hết mọi chuyện rồi, nhưng không muốn ra mặt vì sợ cháu bối rối.” David ngồi xuống băng ghế trong vườn, gục đầu vào trong tay mình. “Cháu phải làm gì đây, cậu Tyrone? Cô ấy làm cháu điên mất rồi!” “Cậu có thể đoán phần nào.” Tyrone lấy một chiếc ghế cạnh David, sau một lúc anh nói. “Cháu không cần phải nghe những chuyện tầm phào đó và cậu lại càng không muốn nói tới. Hay là cậu đề nghị một giải pháp khác thay vì cháu ngồi đây âu sầu rầu rĩ.” “Cháu có thể làm được chuyện gì khác đây?” David khổ sở hỏi cậu mình. “Lúc đầu cô ấy thích cháu lắm, rồi đột nhiên thấy mọi người khác thú vị hơn cháu. Nếu cô ấy không chịu lấy cháu, cháu thà là chết.” “Cậu đã nói là còn cách khác mà, cháu có chịu nghe không?” “Phải đành vậy thôi.” David bực bội nói. “Tối qua cậu ở Paris, khi tới khách sạn Ritz cậu gặp được ba ông bạn quen biết từ lâu rồi. Họ sắp sửa qua Phi châu săn bắn ngoài sa mạc. Bọn họ rủ cậu đi, vì lúc đầu dự định là 4 người nhưng một người bỏ cuộc. Anh nhận ra cháu mình đang lắng nghe nên tiếp tục nói. “Họ không những đi săn mà còn thám hiểm khu vực Trung Phi ít người biết đến.” Anh ngưng một chút rồi nói tiếp. “Dĩ nhiên cậu biết những chuyện này không hấp dẫn cháu, nhưng cậu bảo đảm với cháu bạn cậu khá lắm, bắn giỏi, và đầy kinh nghiệm du lịch nữa.” “Cậu không tính nói là cháu đi với họ chứ?” David hỏi bằng giọng chán chường. “Tại sao không được? Cách còn lại là cháu cứ tiếp tục ở đây tự làm cho mình khổ hơn bằng cách thuyết phục người không còn thích mình nữa đổi ý. Trong thâm tâm cháu, cháu cũng biết cô ấy sẽ không chịu mà.” Từ cuộc đối thoại lúc nãy Tyrone nghĩ cô gái này dù có là ai đi chăng nữa cũng là một đứa con gái kiêu kỳ khó ưa nhất cháu anh nên tránh xa, nhưng anh khéo léo và tế nhị trước cảm giác của người khác nên không muốn làm mất thể diện đối tượng đang theo đuổi của David. “Cậu có nghĩ là nếu cháu đi với bạn cậu Nevada sẽ nhớ cháu không?” Sau một lát David hỏi. “Cậu nghĩ tất cả phụ nữ đều nhớ đến người mình thương mến nếu họ không còn ở gần mình nữa.” Tyrone thận trọng nói. “Cậu nghĩ cháu sẽ thấy cảm quan của mình thay đổi một cách đáng kể sau một chuyến hành trình như thế.” “Cậu đang nói là cháu sẽ phải quên đi Nevada sao? Điều đó không khi nào xảy ra đâu.” David gằn giọng. “Cậu không đề nghị bất cứ gì cả. Điều mà cậu đang nghĩ là cháu sẽ trở thành người hiểu biết lôi cuốn hơn. Người ta du hành sẽ mở rộng tầm mắt, tùy theo kiểu đi nào. Cậu bảo đảm châu Phi là nơi tiềm tàng nhiều khả năng và những kiến thức chưa được quật phá.” “Cháu biết mà.” “Có thể chuyến đi chưa hấp dẫn được cháu.” Tyrone tiếp tục nói. “Nhưng hội Địa Lý Quốc Gia cho rằng người làm những chuyến đi như thế không những là một nhân vật tiên phong mà còn là một anh hùng nữa.” “Nếu cháu đi.” David nói như thể đang nói với chính mình. “Nevada sẽ nhận ra cháu không phải là người nhu nhược như em ấy nghĩ.” Một thoáng yên lặng rồi Tyrone nói tiếp. “Chỉ có một khó khăn duy nhất.” “Là cái gì?” “Cháu phải đi ngay ngày mai! Chú có thể đánh điện cho bạn cậu là cháu sẽ tới, cậu nghĩ mình chắc không lầm rằng họ sẽ rời Maseille khuya tối mai.” Một khoảng yên lặng dài, thật dài rồi David nói lớn. “Cháu sẽ đi, cậu Tyrone, cháu sẽ đi! Chuyện này sẽ cho Nevada thấy cháu không là món đồ chơi của cô ấy.” Anh ta nhảy cẫng lên. “Cậu nói cháu sẽ phải cần những đồ mặc nào?” “Dễ thôi, cậu có vài khẩu súng trên tàu cháu sẽ cần đến sau này.” “Cậu cho cháu mượn nhé? Cậu tốt quá, cậu Tyrone.” Giọng David đầy hăng hái người cậu không thể không nhận ra, đoạn giọng anh chùng xuống. “Còn mẹ! Mẹ sẽ nói sao đây?” “Về phần mẹ cháu cứ để cho cậu. Đừng nói gì cả trước khi cậu nói chuyện với mẹ cháu, nhân tiện cậu cũng muốn đi chào mẹ cháu. Mình sẽ đi chung luôn, để cậu lấy áo choàng đã.” “Để cháu đi lấy cho cậu, trong phòng cậu hả?” “Nó ở trên ghế.” David toan đi về phía biệt thự, nhưng ngưng lại. “Cậu Tyrone, cái kiểu cậu nhảy xuống lúc nãy thật gọn gàng nhanh nhẹn. Cháu phải nghĩ cẩn thận trước khi dám làm chuyện đó.” “Tất nhiên chuyện đó sẽ làm ông cậu già khú này ngạc nhiên lắm.” Tyrone nói với giọng tếu tếu. “Cháu đâu có nói vậy.” “Nhưng cậu chắc là cháu nghĩ như vậy. Thôi, đi lấy áo cho cậu rồi mình tìm mẹ cháu.” *** “Nhưng Tyrone, David đi với mấy người đó có an toàn không?” “Nó cần phải trưởng thành, Helen à. Em nghe ra nó xem trọng tình cảm này lắm.” Phu nhân Hellen Merill thở dài. Ở tuổi bốn mươi lăm bà vẫn còn rất đẹp, vẫn còn nhiều người nài nỉ bà tiến thêm bước nữa. Nhưng trước sau gì bà vẫn một mực từ chối, như em bà từng thấu hiểu, giờ đây bà chỉ sống vì đứa con trai duy nhất của mình. “Nevada Van Arden quá đẹp,” bà thở dài. “Ai cũng hiểu là David và mấy đứa thanh niên trẻ chết mê chết mệt vì con bé ấy.” “Từ câu chuyện của giữa David và cô ta, em thấy cô ta là một thí dụ điển hình khó ưa nhất của đám con gái thời nay: vô tâm, rỗng tuếch, mà em đôi khi gặp qua.” Chị của anh nhìn sửng sốt. “Chị đoán em nghĩ thế vì em chưa gặp cô ấy.” “Cô ta xảy ra chuyện gì vậy khi em vừa vào tiệc? “Con bé vội vã ra xe với mấy người hàng xóm chị không chấp thuận, nhưng nói một cách chính xác nó cũng chưa hỏi xin chị.” “Mặc kệ là cô ta đang ở nhà chị hay sao? Cách xử sự tệ chưa từng thấy.” Phu nhân Merill mỉm cười. “Em xưa quá, Tyrone. Các thiếu nữ Mỹ như Nevada có được độc lập mà các cô gái Anh đồng song không có.” “Chị quên là em chưa từng biết cô ta.” Phu nhân Merill lại cười. “Vậy để chị nói cho em nghe, Nevada là nữ thừa kế giàu nhất ở Mỹ đó.” “Em nhận ra cô ta là người Mỹ, có cả núi tiền như thế thảo nào cô ta không bị hư hỏng.” “Chị cũng sợ chuyện đó là đúng, nhưng mẹ của con bé từng là bạn học của chị. Bà ấy dịu dàng nhu mì nhất trong tất cả những người chị quen biết. Elizabeth là con gái của bá tước xứ Fenbridge, bà ấy kết hôn với Clint Van Arden một năm sau lần ra mắt đầu tiên. Chị nghĩ bà ấy có đời sống hạnh phúc lắm.” Tyrone lắng nghe chị mình nói nhưng miệng cười có vẻ châm biếm. “Chúng tôi thường viết thư cho nhau, mặc dù rất khó để duy trì tình bạn cách cả đại dương như vậy. Khi Nevada tám hay chín tuổi gì đó Elizabeth qua đời. Clint Van Arden đau khổ lắm.” “Ai kể cho chị nghe vậy?” “Ồ, nhiều người bạn Mỹ. Ông ta chỉ quan tâm đến tiền bạc thôi, không mấy có thời gian cho đứa con gái.” “Chị đang thuyết phục em thương xót cho cô ta.” Tyrone trách móc, “nhưng thương xót là điều cuối cùng em dành cho cô ấy.” “Nếu em làm vậy con bé sẽ cảm thấy bị sỉ nhục. Con bé tự tin ở mình lắm, hoàn toàn nghĩ rằng thế giới này dễ dàng cho nó bước lên. Nhưng khổ nỗi nó không bước đi trên đất thường mà bước đi trên tình cảm người khác.” Nhìn thấy ánh mắt khinh thị của Tyrone bà nói tiếp. “Đợi đến lúc em thấy con bé đã. Đến lúc đó em sẽ thấy tại sao thằng David khờ khạo nhà mình với mấy đứa con trai khác không có chút nào cơ hội.” Phu nhân Merill ngưng một chút rồi giọng nấc lên. “Oh, Tyrone mấy ngày nay chị lo cho David quá.” “Em hiểu được mà.” Anh không dám nói với chị mình David đe dọa kết thúc mạng sống hay là tìm thấy súng trong tay David. Nhưng có lẽ chị mình biết nhiều hơn mình nghĩ, vì một lát sau đó bà nói tiếp.” “Chị nghĩ rằng em đúng, Tyrone. Nếu David đi xa, nó sẽ quên được Nevada.” “Em không muốn nó quên cô ta dễ dàng vậy, em muốn nó phải sáng mắt ra là con bé ấy nông cạn và vô giá trị như thế nào.” Anh gằn giọng nói tiếp. “Em không thể tưởng tượng được đàn ông nào có đầu óc sẽ đi lấy hạng người không có một chút đặc trưng nào của phụ nữ.” Chị của anh mỉm cười. “Có biết bao nhiêu phụ nữ rất nữ tính đến với em rồi, Tyrone, nhưng em vẫn chưa chịu cưới ai mà.” “Bà chị thân mến, chỉ vì em chưa thấy ai lôi cuốn để ngắm hay trò chuyện như chị cả.” Bà bật cười. “Em nịnh chị quá đi mất!” “Không em nói thật mà. Em chỉ thấy đàn bà quyến rũ đến khi em nghe họ nói thôi. Họ rất dễ thương trước khi xen vào đời sống của em.” “Nhưng, Tyrone, em đâu thể sống độc thân cho hết cuộc đời được.” “Sao lại không được?” “Vì như thế sẽ phí cả đời. Chị còn muốn thấy con cái của em nữa.” Phu nhân Merill thở dài. “Chị rất đau khổ là chỉ có mỗi David, chị muốn có cả tá kìa. Nhưng em biết rồi đó, sau khi David ra đời bác sĩ nói chị không có thể có con nữa.” Tyrone đưa tay áp lên tay chị. “Đã quá trễ để có thêm con, nhưng em mong muốn chị bước thêm bước nữa. Có nhiều nhân tuyển chờ đợi vị trí này mà.” Bà mỉm cười. “À có một hai người, nhưng chị muốn lo cho đến khi David chững chạc đã. Đôi khi nó có tính gì đó lạ lùng làm chị sợ lắm.” “Ai lớ lên cũng phải vậy thôi, Helen, có người chồng sẽ giúp chị hiểu và điều khiển được David.” “Chị chưa bao giờ nghĩ sẽ gửi nó đi Phi châu.” “Chuyện đó sẽ cứu vãn được nó, dù rằng em cũng đau lòng để nó đi xa.” “Chị nói thật chị cũng mừng để cho nó đi nếu nó quên được Nevada. Con bé gây cho nó bao nhiêu khốn khổ rồi, giờ lại lập lại trò đó với Dundonald.” “Con trai của Gerald? “Phải, em còn nhớ nó à? Nó tốt lắm.” Phu nhân Merill ngưng một lát rồi nói. “Đương nhiên có lý do mà: cậu ta sẽ trở thành hầu tước một ngày nào đó. Chị nghĩ người Mỹ sính danh tước.” “Hóa ra con bé đó đang theo đuổi mục đích đó - nhưng mà sao không lại là David.” “Chị không biết, trừ phi con bé nghĩ một hầu tước nghe lôi cuốn hơn.” Giọng nói có vẻ cay đắng của phu nhân Merill khiến cậu em trai mím chặt môi lại, đoạn bà gượng nói tiếp. “Nói đến tước hiệu, Tyrone, chị nghe nói là em từ chối đước sắc phong K.C.M.G. (Knight Commander of the Order of St Michael and St George). Tại sao vậy?” “Ai đã nói với chị?” “À thì những người ái mộ em.” “Vậy thì những người đó nên biết khôn im miệng lại.” “Hóa ra là đúng - em được sắc phong KCMG?” “Đúng, nhưng em nói rõ là em không có hứng thú trong tước hiệu hay huân chương.” “Nhưng làm cho chị hãnh diện vì em.” “Chị phải cần đến những thứ ấy để hãnh diện sao? “À không, tất nhiên là không. Chị lúc nào cũng nghĩ em là người tuyệt lắm mà! Không có ai được như em đâu, Tyrone, nhưng chị muốn thế giới bên ngoài cũng biết như vậy.” Tyrone bật cười đứng lên. “Chị bị mấy cái tiêu chuẩn xã hội đó đầu độc rồi. Khi đến London hay Riviera em nhận ra cái thế giới hào nhoáng này nhỏ bé biết bao nhiêu so với thế giới bên ngoài.” “Chị cũng nghĩ như vậy,” phu nhân Merill thừa nhận, “dù em có nhận sắc phong hay không, Tyrone, chị vẫn thương em. Em luôn là người em trai tốt nhất tuyệt nhất mà một người chị có được.” “Vậy chị hãy tin em làm những điều nên làm cho David.” “Chị tin em, chị chắc chắn - rất chắc chắn - là em đúng.” “Em biết mình mà.” Tyrone đứng lên hôn lên má chị mình. “Chị đi nghủ đi. Mình sẽ nói mọi chuyện vào sáng mai, nhưng đừng quên là David phải đón chuyến xe lửa lúc hai giờ.” “Ronaldson sẽ lo lắng mọi chuyện, chị nghe David nói chuyện với ông ấy trước khi mình lên lầu.” “Ronaldson không quên đâu, ông ấy chưa bao giờ làm mình thất vọng mà.” Tryone mỉm cười. “Chúc ngủ ngon. Ráng ngủ đi chị, chỉ còn vài chuyện nhỏ cần giải quyết sáng mai thôi.” Anh mỉm cười chào chị mình rồi đi xuống lầu. Trời đã quá khuya, đúng hơn là quá sớm vào buổi sáng, gia nhân đã dọn dẹp xong bữa tối và đã lên giường. Villa thật yên tịnh, nhưng đèn ngoài đại sảnh vẫn còn cháy hắt ánh sáng lên những bình hoa huệ lớn đặt trên những chiếc bàn phụ. Nơi chốn này đối với Tyrone tượng trưng cho sự tinh khiết, mà mỗi lần có dịp ghé qua miền nam nước Pháp, anh đều mong ngóng trở về. Đang đưa mắt nhìn những chậu hoa được cắm và trình bày rất mỹ thuật phô bày hết vẻ đẹp của hoa anh thấy cửa trước mở và một người đang đi vào. Anh quay lại xem người đó là ai, thì thấy đó là một cô gái. Cô khoác một chiếc khăn trắng bên ngoài áo đầm cũng toàn trắng. Với cái nhìn đầu tiên cô trông mỹ miều và tinh khiết y như những đóa hoa huệ anh đang ngắm. Đóng cửa xong, cô gái tháo chiếc khăn choàng tóc xuống để lộ ra một làn tóc đỏ, màu đỏ sống động rất được ưa chuộng của các nhà họa sỹ Viennese. Mặt cô thon nhỏ với đôi mắt to, to dường đến như không thực. Anh đoán mắt cô màu đen, nhưng khi cô đi, dưới ánh đèn mắt cô có màu xanh lá cây. Cô đã nhìn thấy anh và Tyrone cũng nhận ra họ đang nhìn lẫn nhau trong kiểu nhìn đầy ý nghĩa. Cô hỏi anh. “Ông là ai?” Đến lúc này khi nghe giọng cô thì anh đã biết cô là ai. “Tôi là Tyrone Strome, em của phu nhân Merill và - cậu của David.” Anh nhấn mạnh ba chữ cuối, đôi môi Nevada thoáng một nụ cười. “À ra thế! Mọi người trông ông đến từ hôm qua. David đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện về ông.” “Tôi cũng nghe khá nhiều chuyện về cô, cô Van Arden.” “Tôi chắc là mọi chuyện đó đều bất lợi cho tôi.” “Chính xác!” Lời nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng hình như hàm chứa một sự sỉ nhục. Cô nhìn anh dưới làn mi dài cong vút. “À thì ra nhà thám hiểm, nhà phiêu lưu, người đàn ông qúy phái mà thành tích lẫy lừng của mình ẩn dấu trong màn bí mật lại là người có tính hay chỉ trích.” “Thế cô mong tôi là người nào khác hay sao?” “Tôi không mong muốn gì cả, chỉ thấy thú vị rằng ông là người mang nặng thành kiến.” “Chỉ với một số người nào đó thôi.” “Và tôi là người đặc biệt trong số đó.” Nevada đưa tay làm một cử chỉ mà Tyrone phải thừa nhận là rất duyên dáng. “Cô đặt mình trong vị thế khiến người khác phải nghĩ về cô như vậy.” “Điều đó còn thú vị hơn nhiều so với làm người vô giá trị không gây được ảnh hưởng nào trên những người quen biết.” “Tôi chắc điều đó hoàn toàn không thể nào xảy ra.” Lời nhận xét không phải là khen ngợi, anh thấy vẻ cười cợt lóe lên trong mắt cô ta, anh có cảm tưởng người con gái này đang cố tình trêu trọc khiêu khích anh. Những từ ngữ kế tiếp của cô ta giúp phần khẳng định ấn tượng đó của anh. “Ông sống ở nơi hoang dã quá lâu, ông Tyrone, tôi nghĩ ông đã mất liên hệ với thế giới văn minh. Tôi bảo đảm ông ngày mai sẽ là lúc rất thú vị để phơi ra sự thiếu hiểu biết của ông và tìm ra lỗi lầm trong con người được xưng tụng là anh hùng.” Từng chữ từng chữ một nói ra một cách nhỏ nhẹ nhưng sắc như dao đâm. Nói xong cô đi về phía cầu thang, anh ngửi được mùi nước hoa tuberose thoảng qua mà anh khinh miệt nghĩ thầm hoàn toàn không thích hợp cho một thiếu nữ trẻ. “Ngủ ngon nhé, ông Tyrone.” Cô nói tay vẫn vịn trên thành cầu thang. “Tôi thật mong lại gặp ông, nhưng xin hãy bỏ qua nếu tôi nói rằng tôi thấy ông thất vọng quá.” Môi cô cong lên, đôi mắt xanh lục nhìn anh vô cùng khiêu khích, đoạn chậm rãi đi lên lầu uyển chuyển qúy phái như một vị nữ hoàng, ý thức được mọi cử động chung quanh rằng anh đang nhìn cô ta. Khi nghe tiếng cửa phòng cô ta đóng lại, anh bật cười. Cô nàng Van Arden này, cứng rắn đáng ghét, một thí dụ điển hình của các cô con gái thời đại mới, hoàn toàn khác biệt với tính cách mà anh mong đợi ở cô ta. “Thảo nào thằng nhóc tội nghiệp David chẳng bị thôi miên bởi con mãng xà lạ lùng này - hay với mái tóc đỏ đúng ra phải là một nàng hồ ly chứ.” Trên lối về biệt thự anh không ngừng nghĩ đến cái cung cách tàn nhẫn, khó chịu cô ta nói với David và nỗi đau khổ tuyệt vọng của cháu mình. Nếu anh không tới kịp lúc và vô tình nghe được lời họ đối thoại thì David đã bị kích động làm chuyện điên rồ gây tổn thương cho mẹ nó rồi. Bằng vào đường tơ kẽ tóc mà anh đã ngăn được thảm họa như thế. Khi về đến phòng anh nói lớn. “Con hồ ly tinh chết tiệt! Cô ta cần phải có một bài học thích đáng, lạy trời cho có ngày cô ta gặp hậu quả đó.”