Warmth - hơi ấm
Chương 8 : Bí mật
< Hạnh phúc là có một nơi để bạn quay về. >
Ngày 15 tháng 9 năm 1969
Giả dối là từ gợi tả cảm xúc của tôi ngay bây giờ. Không phải trực giác mách bảo nữa mà chính tôi chắc chắn vậy. Tôi đã ngờ ngợ hiểu lí do vì sao Peter nằng nặc kéo tôi ra cánh đồng trống chỉ để thổ lộ tình cảm. Bản chất của hắn bị tôi nhìn thấu rồi, có chăng tôi thật ngây thơ khi phát hiện việc đó quá trễ.
Bà Wilson đã biết tất cả, tôi phải tự giải quyết mọi chuyện. Sau khi dàn xếp ổn thoả tình hình căng thẳng, tôi lãnh một tràng lí sự từ bà. Thằng Ben cũng ở đó, chỉ có những lúc thế này tôi mới cần đến sự trợ giúp từ cái miệng giỏi ứng khẩu của nó. Nhưng tuyệt nhiên thằng nhỏ chỉ ngồi trên bậc cầu thang và giỏng tai nghe ngóng, không hé lấy một lời.
Hôm nay, tôi tìm gặp Peter và tra hỏi.
“Tại sao anh làm vậy?” - Tôi mở lời bằng chất giọng lạnh tanh, liếc sang Peter đang đứng đấy cười khinh khỉnh. - “Nói với tôi rằng anh không cố ý đi, rằng anh chỉ lỡ lời thôi. Nói đi!”
Tôi gần như hét lên, tên con trai thoáng ngạc nhiên nhưng phút chốc bật cười thành tiếng:
“Anh không còn cách nào khác. Em là người khơi mào cho chuyện này mà, Ann.”
“Anh...nói gì cơ !?! Tôi không hiểu.” - Hắn thật bệnh hoạn. Giờ lại còn muốn đổ tội cho tôi.
“Chính em đã bỏ anh… để đi thích cái thằng súc vật kia. Không phải sao?” - Hắn tặc lưỡi, ánh mắt bông đùa nhưng tông giọng nghiêm túc thấy rõ.
Hắn vừa gọi Grubby là gì chứ? Súc vật ư !?! Tôi há hốc mồm khi những từ ngữ thô tục tuôn ra từ khoé miệng gã hàng xóm.
“Anh nói gì? Đồ bỉ ổi. Anh nói lại xem nào.” - Mặt tôi đỏ như gấc, hàng lông mày lá liễu chau lại.
Tôi bặm chặt môi. Nếu không cố kiềm nén cơn thịnh nộ, bây giờ tôi đã cho tên ấy một bạt tai rồi.
“Em không hiểu hay giả vờ không hiểu? Anna, trong tâm trí em, anh chưa hề tồn tại. Em chỉ có thằng nhóc đó. Nó chả có gì tốt, sao em quá khờ dại như vậy.”
Mặc cho hắn giải thích, phỉ báng, tôi không muốn nghe. Tôi cảm giác hắn muốn nguỵ tạo mọi thứ nhằm bóp méo sự thật hiển nhiên trước mắt.
Từ lâu tôi xem Grubby là bạn, một người bạn đáng tin cậy. Bất cứ lúc nào khi ở bên cậu tôi đều cảm thấy an toàn. Đôi lúc tôi muốn khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi, nhưng tôi buộc phải chấp nhận thực tại. Giữa tôi và cậu dường như bị chia cách bởi một tấm lá chắn vô hình. Tôi không thể hiểu hết bản chất của Grubby và đôi lúc, tôi không rõ cảm xúc của bản thân giành cho cậu là như thế nào.
Nó rất mơ hồ, và tôi không thích điều đó.
Bảy ngày qua, cậu luôn ở bên tôi, cả hiện tại lẫn trong tiềm thức. Những hồi ức tốt đẹp cùng Grubby, tôi sẽ cất giấu thật kĩ trong tim...
—o0o—
Một ngày mưa.
Tôi giấu mẹ dẫn Grubby về nhà. Ben không dò xét như trước nữa, nó chỉ chăm chút lên kế hoạch tỉ mỉ để cùng bọn nhóc trong xóm truy tìm kho báu. Nghe nó huyên thuyên trên trời dưới đất mà tôi cũng tò mò liệu kế hoạch ấy có thực sự hoàn hảo như thế.
Tôi lục tìm trong các chồng tập vở cũ mấy tờ giấy nháp còn nguyên, lấy ra cây viết chì tè ngòi đem chuốt lại. Tôi đóng chúng thành một quyển vở. Tôi tính dạy Grubby viết chữ. Trông có vẻ viển vông nhưng chưa thử sao có thể đoán chắc kết quả.
Tôi bắt đầu với những ký tự cơ bản trong bảng chữ cái. Cứ thế chúng tôi cặm cụi suốt hai tiếng đồng hồ.
Đụng chuyện mới biết cậu chưa hề chạm vào mặt chữ, cụ thể hơn là đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng như một tờ giấy trắng. Tôi không ngờ tuổi thơ cậu có thể bất hạnh nhiều đến vậy, bố mẹ mất đã đành, nay lại còn không biết thế nào là trường lớp, thầy cô và chúng bạn. Ngẫm lại, tôi thấy mình hạnh phúc hơn rất đông người khốn khổ ngoài kia.
Dạy cậu nhưng người viết nhiều nhất lại là tôi. Cả hai trang giấy đều chằng chịt các nét chữ mảnh mai và uốn lượn. Hồi cấp một tôi từng ở trong đội tuyển ‘vở sạch chữ đẹp’ của trường nên tôi rất tự tin trong khoản viết chữ.
Ngồi gò bó trên chiếc bàn học nhỏ khiến tinh thần tôi bức bối, đặc biệt là cánh tay phải đã bủn rủn, tôi bèn nhượng quyền cầm bút cho Grubby. Lúc đầu cậu có vẻ lóng ngóng, đánh rơi viết đến chục lần. Sau thói quen dần hình thành, tuy khá chậm nhưng vẫn nằm trong vùng kiểm soát.
Nhìn cậu chăm chỉ rèn chữ, tôi cười thoả mãn. Grubby dường như chẳng màng để ý tôi, chỉ chú tâm lên trang giấy. Bàn tay nắm chặt cây bút, cậu di chuyển nó một cách gượng gạo. Gặp nét khó, cậu đè mạnh khiến trang tập bị đâm thủng lỗ chỗ trông không khác gì một đống bùi nhùi.
“Chữ này chưa được. Cậu tập lại đi.” - Mới luyện tới kí tự ‘D’ nhưng tôi lại tưởng cậu đang vẽ móc câu cá.
Tôi liếc trộm Grubby đang cau mày tập trung cứ như một cậu học sinh ngoan hiền nhưng luôn đội sổ trong lớp. Ánh mắt ấy vẫn rất thần thái. Chúng làm tôi cảm thấy mình bị đắm chìm trong một thế giới không có sự hiện diện của nỗi thống khổ, bệnh tật, một nơi thanh bình tuyệt đối.
Thấy cậu vẫn loay hoay, tôi đưa tay ghì chặt bàn tay run run và ghé sát vào Grubby. Cậu hơi bàng hoàng, giương cặp mắt về phía người con gái ngồi cạnh.
“Cậu phải làm thế này, thế này.” - Tôi tường tận chỉ dẫn từng chút.
Đáp lại, cậu chẳng rời mắt khỏi tôi, các đốt ngón tay thả lỏng mặc sức cho tôi nắm quyền lướt dễ dàng trên quyển tập.
“Tay cậu...ấm thật đấy.” - Chẳng hiểu vì sao tôi lại buông ra lời đó.
Nhưng thật sự tay Grubby rất ấm, phải nói là ‘nóng’ thì đúng hơn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy người có thân nhiệt lạ như cậu.
Không gian yên ắng bao trùm căn phòng. Cả hai đứa tôi nhìn nhau. Gò má ửng đỏ, tôi bối rối không biết nên làm gì trong hoàn cảnh bức bách này. Chợt nhận ra, tôi vội rụt tay lại và xoay mặt đi hướng khác, tim vẫn đập dữ dội như đấm vào lồng ngực.
“Cậu viết tiếp đi…” - Tôi nói xua đi sự chú ý của Grubby.
Khác với thái độ dè dặt của tôi, cậu vẫn giữ nét mặt bình lặng như ngày nào rồi tiếp tục luyện chữ.
Thật là xấu hổ !
—o0o—
Một ngày nắng nóng.
Hai chúng tôi dạo chơi ở khu chợ gần cảng biển lớn nơi có nhiều khách vãng lai, cũng là chỗ mẹ tôi buôn bán. Để tránh giáp mặt với bà, tôi chỉ đưa Grubby lòng vòng khu vật dụng cách xa hàng thuỷ hải sản. Ở đây có đủ mọi thứ, từ đồ dùng nấu bếp đến quần áo và trang - thiết bị học tập.
Tôi mải mê lựa những chiếc kẹp tóc xinh xắn, không quên để mắt đến cậu con trai đứng như trời trồng ở quầy bánh ngọt.
“Cậu muốn một cái chứ?” -Tôi tiến về phía Grubby sau khi đã ưng ý mua xong cái nơ hình hoa lưu ly màu trắng khá xinh xắn.
Như mọi lần, cậu không trả lời, thay vào đó là đảo mắt chú mục vào mẻ bánh trong tiệm.
Tôi kéo Grubby vô trong, cậu chẳng miễn cưỡng mà bước theo.
“Kính chào quý khách” - Bác chủ tiệm nhận ra người lạ, đon đả đón tiếp.
“Bán cho cháu hai, à không năm cái bánh quy ạ !” - Tôi nhìn xuống cái bụng kêu òng ọc của cậu và ngầm đoán ra tâm ý.
“Phần cậu đây” - Tôi thanh toán và chia cho cậu vài cái bánh được gói ghém kỹ lưỡng trong hộp giấy.
Mắt ánh lên tia nhìn long lanh, cậu dò xét thái độ của tôi rồi đưa tay chộp lấy khẩu phần khi chúng tôi bước ra ngoài cửa.
Nhìn Grubby ăn ngon lành, tôi nhoẻn miệng cười. Trông cậu như một đứa bé háu ăn đáng yêu.
Chúng tôi đang dạo quanh hàng vải thì bỗng từ xa, một tiếng hét vọng tới:
“Chạy đi, ngựa điên đấy.”
“Á á á !!!”
Không biết chuyện gì đang diễn ra, đám đông trước mặt tôi bất ngờ tản ra hai bên. Mọi người không ngừng hô vang và chạy tán loạn.
“Xin dừng nó lại đi.”- Tiếng một người đàn ông gằn to làm tôi bừng tỉnh.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
LỘC CỘC ! LỘC CỘC !...
Tiếng vó ngựa mỗi lúc càng gần và dồn dập khiến ai có mặt ở đấy đều thót tim. Mặc sức cho họ la ó kêu tránh xa, tôi đứng như chôn chân giữa mặt đường gồ ghề. Dù tôi cố gắng thế nào cũng chẳng nhúc nhích nỗi. Cỗ xe ngựa vẫn lao về phía tôi với tốc độ điên cuồng. Toàn thân toát mồ hôi lạnh, bịch bánh trên tay rơi xuống, tôi nhắm chặt mắt lại không dám nghĩ đến cái viễn cảnh sắp xảy ra, lòng thầm cầu khấn.
Mình toi rồi. Mẹ ơi, cứu con !
Những tưởng phải bỏ mạng tại đây thì trong phút chốc tôi cảm nhận cơ thể lướt đi trên mặt đất, luồng gió thổi táp vào mặt, kết hợp với cơn đau quặn thắt từ bao tử khiến tôi chưa thể phục hồi ý thức.
ĐOÀNG !!!
Âm thanh chói tai vang lên đâu đấy, sau đó là tiếng la kinh hãi của người chứng kiến. Tôi ngờ ngợ nhận ra đó là tiếng súng.
Cỗ xe văng sang một bên đường và đâm sầm vào sạp hoa quả. Tiếng tri hô của người dân vang lên không dứt. Chiếc xe ngã rạp, hàng hoá cùng trái cây vương tứ tung cả lòng chợ. Con ngựa cuồng nộ đã bị một viên đạn găm thẳng vào bụng, nó hí vang rền xé toạc bầu trời và lăn ra nền đất, giãy giụa lần cuối rồi chết.
“Cô bé và chàng trai không sao chứ?” - Những bước chân gấp gáp tiến tới, liền sau đó cất lên giọng một người đàn ông.
Khẽ động đậy đôi đồng tử, tôi đảo mắt ngang dọc, lờ mờ nhận thức hoàn cảnh hiện tại.
Cơ thể nhỏ nhắn của tôi được ôm trọn lấy bởi ai đó. Tôi phát hiện hình bóng quá đỗi quen thuộc ấy.
Là Grubby.
Cậu vòng tay quanh người, áp sát tôi vào thân thể nóng hừng hực. Đầu óc tôi quay cuồng vì cơn chấn động khủng khiếp lúc nãy nhưng vẫn nắm bắt tình hình. Xung quanh mọi người rì rầm bàn tán, có vài người chạy đến hỏi thăm tôi với nét mặt lo lắng.
Tôi nhìn người con trai vừa xả thân cứu mạng mình trong gang tấc, lòng nao nao khó tả. Cậu vẫn giữ khư khư người tôi trong tư thế bất động, hàm răng nghiến chặt lại và ánh mắt vô cảm.
“Cậu...cậu không sao chứ, Grubby?” - Tôi nhẹ nhàng chạm vào vai cậu, vẻ lo lắng hằn rõ trên khuôn mặt.
Đôi mắt nâu đồng dịu đi, cậu nới cánh tay đang căng cứng, một bên vẫn giữ hờ eo tôi. Một cách cẩn trọng, tôi nhẹ nhàng đứng dậy. Cảm nhận mặt đất như chao đảo, tôi ra lệnh cho đôi chân khẳng khiu trụ thật vững và lê từng bước nặng nề. Áo quần của tôi bám đầy bùn đất, tóc tai thì bết lại vì mồ hôi. Người bạn đồng hành của tôi cũng không khá hơn là bao. Sắc mặt cậu thất thần hẳn.
Grubby đi theo sát, cả hai chúng tôi cảm ơn người dân làng chài đã không quản ngại giúp đỡ rồi ra về.
Xui xẻo thay, bà Wilson đã được nghe kể tận tình sự việc. Chia tay Grubby trở vô nhà chưa được bao lâu thì tôi thấy bà hối hả quay về. Thấy đứa con gái đứng trước mặt, mắt bà nhoè lệ.
Mẹ sốt ruột hỏi thăm tình trạng và kiểm tra khắp mình mẩy tôi hòng tìm thương tích. Tôi nhìn bà, trông bà như vừa tăng thêm cả chục tuổi. Các nếp nhăn từ đâu thi nhau hình thành khiến gương mặt khắc khoải của người phụ nữ trung niên càng gậy sọp hơn. Dù người không được khoẻ nhưng tôi đã nói dối. Tôi muốn bà an tâm tuyệt đối.
Xin phép mẹ trở vô phòng, tôi nghĩ mình cần chợp mắt một chút.
Tôi lim dim, chợt trong đầu thấp thoáng hiện lên hình ảnh Grubby và về vụ tai nạn đó. Tôi nhớ khi cỗ xe lao tới, cậu đang đứng cách tôi cả chục mét, thích thú ngắm nghía quầy bán cá cảnh. Sự việc diễn ra quá nhanh. Tôi tự hỏi làm sao cậu ta có thể kịp thời xuất hiện ngay lúc ấy và cứu thoát tôi trong đường tơ kẽ tóc.
Thật kì lạ.
Suy nghĩ ấy cứ đeo đuổi và vắt kiệt ý thức làm tôi chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cơn đau ở vùng đầu và bả vai cũng nhờ thế thuyên giảm.
Tôi thả mình chìm vào cõi mộng cho đến khi hừng đông hôm sau ló dạng.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
30 chương
12 chương
49 chương
10 chương