Warmth - hơi ấm
Chương 7 : Giả dối
< Ấn tượng ban đầu thường rất khó phai.
Nhưng khi bị đạp đổ, nó có thể huỷ hoại một tình bạn đẹp đẽ. >
Ngày 7 tháng 9 năm 1969
Sáng Chủ Nhật, trời xanh trong. Đã mấy ngày nay không khí thoáng đãng hơn và không còn dấu hiệu mưa bão như tầm tháng tám. Bà Wilson chưa biết được bí mật giữa tôi và Ben. Mong rằng điều đó sẽ kéo dài được lâu.
Từ lúc dọn về đây sống, đến giờ tôi mới chính thức kết thân với một người bạn, một cậu bạn kì lạ. Cậu ta không thể nói, tốt thôi, tôi chỉ cần người đủ kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của chính mình. Thay vì suy nghĩ và độc thoại với bản thân, giờ tôi đã có người tâm sự. Dù thời gian gần cậu khá ít ỏi nhưng nó khiến cuộc sống vốn tẻ nhạt của tôi trở nên đa sắc màu, tâm trạng vỉ thế cũng cải thiện phần nào.
Grubby, một người rất kì lạ. Mỗi lần gặp cậu trở về, tôi đều mang trong mình những ý nghĩ khác nhau. Có khi cậu hoang dã, trần trụi không biết gì. Đó là lúc cậu vô cảm, hoặc tôi chưa hiểu hết về cái thế giới cậu đang nấp mình để trốn tránh khỏi bản chất thật sự của một con người. Đôi lần khác, mà gần đây nhất, tôi nhìn thấy khía cạnh mới. Vẫn hoang dã, vẫn ít nói nhưng ẩn sâu trong đôi mắt nâu man dại là sự hiếu kì, sự nhẫn nhịn và cũng trong ánh mắt ấy, tôi nhìn thấy hình bóng mình, một đứa con gái yếu đuối và tò mò. Nhìn cậu, tôi được cảm giác an toàn và yên bình tuyệt đối, như mặt hồ tĩnh lặng êm đềm trôi không gợn sóng. Cứ thế, có lúc tôi để bản thân bị nhấn chìm sâu trong đôi mắt đó mà không buồn giãy giụa.
Hai ngày trước, chứng kiến sự thay đổi ngoạn mục của Grubby, tôi hoàn toàn bị thuyết phục. Quy luật bất biến đối với người như cậu có thể không tồn tại. Có lúc tôi còn tưởng tượng hão huyền, rằng Grubby cười với mình. Nụ cười ấy sẽ như thế nào nhỉ? Có tuyệt diệu và đầy ma lực như ánh mắt của cậu không?
Trời không nắng, không mưa nhưng đầy mây. Sương mù nhờ thế mà đóng thành một lớp khá dày. Đi ra đường vào khắc này có vẻ không khả thi, muốn an toàn chỉ nên cuốc bộ.
Khác với ở ngoài, nhiệt độ trong nhà rất ấm áp. Tôi loay hoay bỏ thêm mấy khúc củi vào lò, lửa bùng lên kêu tách tách thật vui tai. Không gian sao mà bình yên lạ. Mẹ và Ben đang ngồi trò chuyện ở phòng khách, giọng nói trầm nhỏ nhẹ của bà hầu như bị lấn át bởi tiếng oang oang của thằng nhóc, thi thoảng nó kể chuyện khôi hài làm cả căn phòng vang lên tiếng cười. Không thể phủ nhận tài ăn nói khéo léo của nó, mốt có khi tôi phải nhờ Ben làm luật sư cho mình cũng nên.
Chúng tôi quây quần dùng bữa sáng giản đơn: vài lát bánh mì phết pa-tê ăn kèm xúc xích, thịt nguội và cá ngừ đóng hộp. Mẹ tôi lười đi chợ nên phần ăn khá nhạt. Dù sao chỉ cần ních cho đầy bụng, chất lượng thì tôi không quan tâm lắm.
Tôi nhìn Ben và nhớ lại hôm đó nó đã hỏi tôi, nguyên nhân tôi nói dối anh Peter, về cái tên Eric gì đấy mà tôi mơ hồ đặt cho Grubby. Tôi chỉ biết im lặng và lảng tránh, còn cậu con trai bên cạnh thì giành cho tôi tia nhìn khó hiểu.
Tôi là đứa con gái khó đoán, đôi lúc chính tôi còn không thể lí giải cho hành động vô lý của bản thân. Chỉ là tôi thấy khó chịu khi người khác, không phải tôi, gọi cậu ta là Grubby. Đó giống như là cái biệt danh mà chỉ tôi và cậu biết. Còn Ben, tôi tin nó sẽ không quan tâm dù tôi có nói ra lý do hay không vì tôi biết nó không phải là đứa tọc mạch. Nó luôn đủ thông minh để hiểu ý tôi. Nghĩ lại, tôi thấy mình có hơi độc đoán.
Bữa ăn sáng trôi qua vô vị, như thường lệ tôi phụ mẹ rửa chén đĩa và úp chúng vào rổ. Tôi định sau đó thả hồn mình trôi hờ hững theo từng giai điệu của chiếc máy hát quen thuộc thì bỗng tiếng gõ cửa lọt vào tai.
Tôi vội ra mở. Một người con trai đứng tựa vai vào tường, trông thấy tôi liền cười xởi lởi.
“Chào, em khoẻ không?”
“Anh Peter, sao anh đến đây?” - Tôi hỏi với thái độ ngạc nhiên.
Đáp lại, anh ấp úng và ánh mắt thì liếc ngang liếc dọc.
“Anh ờm...em rảnh chứ? Mình đi đâu đó nói chuyện nhé !”
Tôi tự hỏi tôi với anh ta có chuyện gì để bàn nhỉ !?!
“Em xin lỗi nhưng mẹ em không cho em tự ý ra ngoài đâu.” - Tôi từ chối một cách lịch sự.
Trên mặt anh hiện lên nỗi thất vọng rõ rệt. Anh cười, điệu cười méo mó.
“Vậy sao? Tiếc quá ! Đành hẹn em hôm khác thôi. Lúc đó anh sẽ xin phép bác Wilson.”
Tốt thôi, nếu anh làm được. Có lẽ anh không biết tính khí của mẹ em đâu.
Tôi thở dài, nhìn dáng chạy cao kều kia băng qua con đường sỏi đá và mất hút trong làn sương mờ ảo.
—o0o—
Ngày 8 tháng 9 năm 1969
Phải nói hôm nay sẽ là một ngày hết sức bình thường nếu chuyện ấy không xảy ra.
Mẹ tôi đi bán như thường lệ, chỉ còn tôi và Ben ở nhà. Ngồi không chẳng làm gì, tôi từ tốn dọn dẹp và phân loại kho sách cũ của bố. Trong đây toàn là truyện và tập thơ mà bố sưu tầm được. Hồi nhỏ tôi hay tò mò, để ý thấy lúc nào trên tay ông cũng cầm cuốn sách chăm chú đọc, tôi bắt chước theo. Nhưng tôi nào hiểu gì, chỉ đọc lươn lướt rồi phán một câu lãng xẹt. Lúc ấy, tôi ước mình mau lớn lên để tìm ra mạch cảm xúc cho mỗi câu chuyện, để hiểu thấu được thứ ngôn ngữ hoa mỹ của thế giới văn chương bao la rộng lớn.
Cốc cốc !
Ai thế nhỉ?
Tôi bỏ mọi thứ đang dang dở sang một bên khi tiếng gõ ngày càng dồn dập. Tôi hớt hải chạy tới.
Là anh Peter.
Tôi còn lơ mơ chưa hiểu gì thì anh túm lấy vai tôi thật chặt, nét mặt kích động. Anh cất giọng run run:
“Anna, em...xin em giúp anh.”
“Anh bình tĩnh. Nói em nghe chuyện gì đã xảy ra.” - Tôi lo lắng, tình hình có vẻ nghiêm trọng.
Anh khẩn thiết kêu tôi theo cùng. Đôi mắt xanh lam giương to, nhìn như van xin khiến tôi có chút dao động. Vừa gật đầu, tôi nhanh chóng bị anh kéo đi. Cơ thể yếu ớt của tôi không đủ sức chống cự sức mạnh của anh thanh niên, chỉ có thể để anh mặc sức lôi đến nơi nào đó. Peter gặp tai nạn, cụ thể thì tôi không rõ lắm. Anh kể qua loa, tôi nghĩ chắc anh luống cuống quá nên lời tường thuật không mấy suôn sẻ.
Anh nắm tay dẫn tôi men theo con đường sát biển. Sóng và gió hoà quyện làm một tạo nên sức mạnh vô hình đe doạ vạn vật và ngư dân dám giăng buồm ra khơi lúc này. Rồi linh tính mách bảo có gì đó không lành khi anh hướng đến cánh đồng bỏ hoang, nơi hoàn toàn không có người lai vãng. Tôi gọi lại nhưng hình như anh giả vờ không nghe thấy. Lòng nôn nao, tôi dùng hết sức lực giằng cổ tay đau nhói của mình khỏi con người kia. Peter thoáng ngạc nhiên nhưng anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khác với khi nãy. Tôi thở hổn hển, đứa mắt nhìn anh hòng dò tìm động cơ cho việc làm kì quặc.
Tôi phẫn nộ, tất cả những suy nghĩ tốt đẹp về anh trước kia đều sụp đổ. Cái cảm giác bị lừa dối và thất vọng ngập tràn trong tôi.
“Anh tính làm gì? Người gặp nạn đâu?” - Mặt tôi đanh lại.
“Em không tin anh sao, Ann?” - Trái với dự tính, Peter biện minh.
Tôi giận dữ. Sao lại có thể nói dối trắng trợn như thế !!!
Lòng cố kiềm nén, tôi quay mặt đi.
“Em về đây.”
“Khoan đã. Anh nói thật. Người gặp nạn...chính là anh.” - Chưa kịp phản ứng tôi bị giữ lại bởi bàn tay to bè, anh nắm cánh tay tôi chặt đến nỗi tôi thấy các cơ mặt mình co lại. Tôi cố gạt ra nhưng không thể.
“Anh muốn gì? Anh mà không buông là tôi la lên đấy.” - Tôi cảnh cáo.
“Em nghe anh nói có được không?” - Peter giật một cái thật mạnh làm tôi chao đảo suýt ngã xuống đất.
“Được, anh nói đi.” - Tôi phải hít một hơi thật sâu mới đủ tỉnh táo đối diện với anh.
Peter cúi gằm mặt, giọng chợt hạ âm vực:
“Anna, anh biết em đang hiểu lầm nhưng anh không có ý xấu.”
Vậy sao? Vậy anh giải thích thế nào cho tâm trạng bất ổn của tôi hiện giờ?
“...Thật ra, anh đã thích em từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Anh xin lỗi vì phải nghĩ ra cách hạ đẳng này để tiếp cận em.”
Cái gì? Tôi có nghe nhầm không?
Tôi chú tâm vào khuôn miệng người vừa thốt ra những lời đó, sợ rằng mình bị ảo tưởng. Đầu óc tôi mơ hồ như vừa bị thứ gì giáng xuống.
Đây là lần đầu tôi được một người con trai thổ lộ tình cảm. Nhưng thay vì vui sướng, tôi lại hoang mang. Tôi quen anh không được bao lâu, vậy mà anh nói anh thích tôi, tôi chỉ biết im lặng.
Giờ người bối rối là tôi. Cảm xúc thật sự của tôi giành cho anh đơn giản là tình anh em láng giềng không hơn kém. Tôi tránh ánh mắt chân tình của Peter, vén vội lọn tóc đang tung bay trong gió, trong đầu thì cố lựa từ ngữ phù hợp với hoàn cảnh bây giờ.
“Cảm ơn anh đã quý trọng em nhưng...em xin lỗi. Em không thể đón nhận tình cảm của anh được.” - Tôi ráng điều chỉnh giọng mình cho có chút thê lương.
Dù chưa trải qua nhưng tôi biết cảm giác bị từ chối đau đớn đến nhường nào, nhất là từ người mình yêu thương. Tôi thấy mình trở thành tội đồ. Điều này thật khó xử.
“Em xin lỗi.”
Mong anh hãy hiểu cho em.
Tôi buông ra lời cuối cùng và ngoảnh mặt bước đi, không dám để ý vẻ mặt thất thần của người con trai phía sau.
Anh ấy ghét mình rồi. Cũng phải, để lại cho người ta vết thương lòng to lớn như thế ai mà không ức.
—o0o—
Ngày 14 tháng 9 năm 1969
Bảy đêm liền tôi trằn trọc không ngủ được. Đây là báo ứng cho cái đứa nhẫn tâm chà đạp lên tám chân tình của người khác.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Và những lúc nhớ đến là sự mặc cảm tội lỗi càng dâng trào hơn trước. Anh mấy ngày nay không xuất hiện, cũng chẳng thấy ra khỏi nhà. Tôi ghé mắt nhìn qua cửa sổ, căn nhà phía đối diện im bặt, tối om.
Không lẽ anh đã chuyển đi? Không đúng, chiếc xe ô tô màu vàng còn đậu lặng lẽ trước cổng, chờ đợi vị chủ nhân của nó.
Tôi có nên sang đó gặp Peter, cầu mong anh tha thứ cho một con bé ngốc nghếch chưa đủ chín chắn như tôi.
Không được. Mày làm vậy càng khiến anh ấy thêm đau khổ hơn thôi.
Tôi ngồi bó gói ở một góc phòng, đắm chìm trong cảm giác tội lỗi. Rồi tiếng gõ cửa vang lên, tôi không chú tâm cho đến khi mẹ ra mở.
Cạch.
“Cậu là…” - Mẹ tôi ngập ngừng hỏi.
“Chào bác, cháu là Peter, hàng xóm mới. Anna có nhà không ạ?” - Anh thanh niên ngoái đầu nhìn vào trong tìm đối tượng, nụ cười vẫn nở trên khoé miệng.
Anh Peter? Sao anh ấy lại đến đây?
Tôi bật dậy nhanh như chớp trước cả tiếng gọi của bà Wilson.
“Mà cháu quen con gái bác hả?” - Bà dò xét thái độ của anh, không quên lướt mắt dọc khắp cơ thể người con trai.
“Tụi cháu là bạn ạ.” - Không ngờ anh có thể thốt ra từ đó. Bạn? Anh đã tha thứ cho tôi rồi sao?
“Ồ, thế à? Anna !!! Có người tìm con này.”
“Vâng ạ.” - Tôi liền vội bước tới.
Tôi cúi gằm mặt né ánh nhìn trực diện của anh, còn anh chẳng có vẻ gì bối rối hay phớt lờ đứa con gái vô tình này. Chất giọng trầm khàn cất lên đầy trìu mến.
“Lâu không gặp, em khoẻ chứ?”
Có chút sửng sốt, tôi từ từ ngẩng đầu lên. Khuôn mặt rạng rỡ của người đối diện làm tôi trơ ra mất mấy giây. Sao anh có thể điềm nhiên như thế?
“Bác cho chúng cháu nói chuyện riêng được không?” - Anh quay sang ngỏ lời với mẹ tôi.
Bà chưa vội đồng ý, điệu bộ có chút nghi hoặc.
“Chuyện gì thì đứng đây nói được rồi. Cần chi đi đâu xa.”
“Bác đừng lo, cháu và Eric đều là bạn của em nó cả.”
“Eric? Eric là ai?” - Bà Wilson cảm thấy lạ, bèn hỏi lại.
Tôi như bị sét đánh ngang tai, vừa nhìn bà rồi quay sang Peter, ánh mắt khẩn thiết.
Đây là bí mật. Anh ta không được tiết lộ đâu. Không được !
Tôi lắc đầu ra hiệu, môi bặm chặt cố đưa tay tạo hình chữ X hòng xoay sở tình hình nguy cấp. Chỉ cần anh im lặng và từ bỏ những lời sắp sửa tuôn ra thôi.
Xin anh đừng nói, xin anh !
Peter trông thấy thái độ của tôi. Anh nhếch mép và đột nhiên ngó lơ.
“Bác không biết sao? Cậu ấy là bạn rất thân của con gái bác đấy.” - Giờ tôi mới mường tượng ý nghĩa của điệu cười ấy.
Thật đểu giả.
Đây chính là con người thật của hắn.
Tôi sốc...và căm phẫn.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
30 chương
12 chương
49 chương
10 chương