Vứt Đi Nương Nương
Chương 95
Một năm sau…
Thành Thiên Lạc, chợ búa tấp nập, hoạt động buôn bán nơi này hoàn toàn đổi mới và người khởi phát ra hoạt động này chính là Mặc phu nhân – nổi danh khắp Thiên Lạc thành nửa năm nay.
Nghe nói Mặc phu nhân chưa bao giờ gặp khách, ra mặt thay nàng có hai người. Một vị nam tử tự xưng là hoa hoa công tử. Nam tử này trông như một thiếu niên nhỏ gầy thanh tú, nhưng lời nói cử chỉ lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Những việc hắn làm người khác không hề nghĩ đến, hắn thường vỗ bàn gọi người một cách kỳ lạ, bình thường hắn tự xưng là hoa hoa hoặc là công tử. Một vị khác chính là thị nữ của Mặc phu nhân, tên gọi Thiên Hương, thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ nổi tiếng. Hiện nay người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ chính là nàng, nàng chỉ cần liếc mắt thì cả Lưu Vân quốc này không người nào có thể cưỡng lại được, quả nhiên là quốc sắc thiên hương. Nhưng không một ai dám chen ngang vào chủ ý của nàng, thậm chí có người chỉ mới xuất ngôn nói nhẹ mà từ đó về sau không còn biết tung tích.
Nhưng kỳ lạ chính là thị nữ Thiên Hương sẵng giọng đối với người khác nhưng chưa bao giờ phát hỏa với công tử gầy nhỏ kia. Tiểu công tử gầy nhỏ kia thường có những động tác làm cho người ta khó tả, mỗi lẫn như vậy thị nữ Thiên Hương chỉ lạnh lùng phiêu mắt nhìn hắn một cái chứ không có làm gì khác.
Hai người này đột nhiên xuất hiện ở nơi này liền làm mưa làm gió tại Thiên Lạc thành. Họ mở một kỹ viện tên là “Tam vi tiếu”, vô luận là cô nương tuyệt sắc hay là bình thường thì đều biến thành hoàn toàn mới lạ, ở thành Thiên Lạc này cái gì cũng có thể. Thí dụ ngay cả làm cho cô nương tự nguyện hoặc là yêu thương cô nương nào, thậm chí có thể để lại một số tiền chuộc không lớn thì cũng có thể dẫn theo cô nương mình thích rời đi. Những quy củ kỳ lạ không tài nào hiểu nổi nhưng tuyệt đối không có thay đổi. “Tam vi tiếu” nhanh chóng trở thành kỹ viện lớn nhất, nổi danh nhất thành Thiên Lạc. “Tam vi tiế không chỉ kinh doanh kỹ viện mà còn nhảy sang các lĩnh vực khác như tửu lâu, phục sức, vật phẩm trang sức, thậm chí cả võ thuật. Mỗi lĩnh vực lại có những tính chất đặc biệt riêng làm cho người ta muốn ngừng mà không thể. Mà tất cả sản nghiệp này lại liên hợp chống đỡ với nhau hình thành một đại võng không gì phá nổi khiến cho người ta bị hăm dọa.
Thủ đoạn của Thiên Hương và hoa hoa công tử quả nhiên là lợi hại nhưng lợi hại hơn phải là người thu nhận được hai vị này – đó chính là Mặc phu nhân! Đáng tiếc, không có người nào được nhn mặt Mặc phu nhân dù chỉ một lần. Có người nói dung mạo nàng như thiên tiên, có người lại nói nàng xấu xí u ám giống như người địa phủ nhưng tất cả đều chỉ là tin đồn mà thôi. Họ chỉ biết đó là một vị phu nhân rất lợi hại, góp sức làm việc cho nàng hoặc là có một chút quan hệ giao thương với nàng đúng là vô cùng tốt.
Bởi vậy, nghe nói hôm nay Mặc phu nhân muốn tuyển một thị vệ cận thân, thanh niên toàn thành cơ hồ đều kéo tới đứng chật sân “Tam tiếu vi”. Bên ngoài viện sẽ lựa chọn vòng loại, nếu trúng tuyển thì những người đó sẽ được đưa vào nội đường, tiếp tục chờ để được tuyển chọn. Khắp đại sảnh ồn ào náo nhiệt nhưng cũng không kém phần thần bí, các cô nương ngồi trên lầu, tay cầm khăn che miệng cười, nhất thời tràn ngập phong tình.
-Nói với công tử, đã có thể bắt đầu! – mỹ nhân lạnh lùng Thiên Hương phân phó người bên cạnh sau đó đi lấy vài món đồ.
Gã sai vặt nghe lời rời đi.
-…. Nửa canh giờ làm thi cứu thích đáng đủ kiểu, cho dù có nguy kịch tới mức nào cũng có thể cứu sống. – công tử danh gọi tiểu tích công tử (công tử nhỏ gầy) dùng sức vẽ cây bút lên cuốn sách, vẻ mặt khó tin, miệng lầm bầm. – Làm hợp lại bày phần sinh mạng sao? Y học quả nhiên là càng ngày càng phát triển!
-… Hợp lại đem hết toàn lực đem trái tim di động đi một chút sau đó làm người ta tạm thời mê đi, sau đó mới kéo tính mạng quay về. – nam tử giật mình mà mở miệng thật rộng dùng cây bút chà chà lên đầu. – Oa, thật sự là rất kỳ huyễn!
-Nội lực? Đúng vậy, cái này vốn thuộc phạm vi của võ hiệp. (xin lỗi cả nhà nếu đọc chỗ này ko hiểu gì nhé, t cũng ko hiểu tg đang nói cái gì nữa, liên quan tới mấy cái công lực chữa thương, hic hic..để t tra lại sau rùi hồi báo sau nhé hixNam tử cứ ngồi lầm bầm một mình những lời lẽ kỳ lạ, gã sai vặt đã đến tự lúc nào, hắn không có chút lo sợ mà đi ra phía trước vừa định nói chuyện thì lại bị nam tử chỉ chỉ vào cuốn sách hỏi:
-Chữ này có nghĩa là gì?
-Bẩm công tử, chữ này có ý nói rằng hy vọng hai người vĩnh viễn ở bên nhau.
-Một chữ mà cũng có nhiều ý nghĩa như vậy sao? Ừm, chữ hay! – nam tử như nghĩ tới cái gì đó gật gù đầu, hắn cư thể trầm mê vào thế giới văn tự mà không để ý tới tình huống xung quanh mình.
-Công tử, công tử! – gã sai vặt gọi hai tiếng, thấy hắn không nói gì đành quay lưng đi, thật sự rất sốt ruột. Đúng lúc thấy thị nữ Thiên Hương đi tới, gã vội vàng gọi:
-Cô nương, công tử…
Thiên Hương đi tới, nhanh chóng giật lấy cuốn sách trên tay nam tử, lạnh lùng nói:
-Chúng ta đang thay người tuyển thiếp thân thị vệ, sao người không quan tâm một chút chứ?
-Thiên Hương tỷ tỷ, ngươi tùy tiện giúp ta chọn một người là được rồi. Dù có cẩn thận như thế nào thì vẫn có khả năng bị lừa gạt, tốt hơn hết là không cần quan tâm tới. – nam tử xoay người lại, cười hì hì.
-Vậy theo người nói thì không cần tuyển chọn thị vệ nữa?
-Cũng không phải, nên làm thì cứ làm. Quan trọng là lấy tâm thái bình thường mà đối đãi.
-Lúc đó người nên tự mình chọn người mới đúng, bởi vì sợ bị thương nên dứt khoát không để người lạ bên cạnh, đây là tâm thái bình thường sao?
Nam tử nhìn Thiên Hương, thừa dịp nàng không chú ý muốn chạy trốn nhưng lại lập tức bị Thiên Hương tay mắt lạnh lẹ bắt quay về, thanh âm tức giận vang lên bên tai:
-Mục Tiểu Văn!
Nữ giả trang nam, dùngên giả hoa hoa công tử - Mục Tiểu Văn bất không tự nguyện mà ngồi xuống, chăm chú chọn người.
-Người này cái gì cũng tốt, trông lại rất xinh đẹp. Xinh đẹp như vậy ai biết khi bé có chịu qua tội gì, ai biết bây giờ có phải tâm lý vặn vẹo, tính cách âm u hay không? – không đợi cho vị công tử xinh đẹp kia lên tiếng nói chuyện, Mục Tiểu Văn thao thao bất tuyệt nói một hồi rồi phất tay làm cho nam tử kia một giây trước còn đắc ý nháy mắt đã rơi xuống địa ngục.
-Nụ cười của ngươi rất đơn thuần nhưng rõ ràng là người ăn rất nhiều đau khổ, cho nên nụ cười đơn thuần này chỉ là để bảo vệ nhan sắc của ngươi. Nhân tiện nói luôn ngươi là một người hai mặt, người như vậy làm sao có thể chấp nhận được, đi mau đi! – một người vừa rời đi, nàng không chịu buông tha đem người thứ hai đuổi gọn.
-Mắt hoa đào? – Không thích, đi mau đi!
-Mặc tử y? Loại!
-Bạch y cũng hổ thẹn, loại luôn!… …
Tay vung lên loại một người lại một người, giọng nói thản nhiên của Thiên Hương lại truyền tới:
-Tiếp tục như vậy chỉ sợ chỉ có hoa hoa công tử Phương Mặc mới hợp ý của người thôi.
Nhất thời cả người Mục Tiểu Văn không thể động đậy, nàng đứng lên:
-Hay là Thiên Hương tỷ tỷ giúp ta chọn người đi. Ta rất tin tưởng vào mắt nhìn của Thiên Hương tỷ tỷ. – vừa nói nàng vừa xoay người rời đi. Trở lại trong viện các, nha hoàn bên người là Phỉ Mính cũng theo kịp.
-Cô nương là có lòng tốt, không muốn công tử tiếp tục như vậy nên mới lỡ nói ra những lời mạo phạm mà thôi. – bởi vì bên ngoài gọi quen là công tử nên cũng chẳng muốn sửa đổi cho phiền.
Mục Tiểu Văn đứng lại, khi quay đầu thì nụ cười đã hiện ở trên môi:
-Ta đương nhiên biết, ta cũng muốn chính mình phải vui vẻ để mà tìm hắn, chờ hắn trở về, không cho trái tim mềm yếu, không cho bị tổn thương. Bởi vậy, vừa rồi thật sự là ta không đúng. Nhưng mà ta cũng không phải là thần thánh gì, chung quy vẫn không thể nào quên đi nhanh như vậy.
-Cũng đã một năm rồi, chúng ta cũng biết là Phương công tử không chết, chúng ta chỉ muốn làm cho công tử an tâm một chút, có như vậy cũng không làm được sao?
-Chỉ biết là hắn không chết nhưng cũng không biết chắc hắn có còn sống hay không. Vạn nhất hắn mất trí nhớ quên ta hoặc là thành người thực vật thì sao? Sao ta không lo lắng, không khẩn trương cho được? – lời nói ra, trong lòng Mục Tiểu Văn thực sự bị kích động.
Phỉ Mính đỡ nàng ngồi xuống:
-Thân thể người không tốt, Hác tiên nhân nói người không thể kích động, trước hết đừng nói nữa. Nếu Hác tiên nhân nói Phương công tử không có việc gì thì chắc chắn ngài ấy sẽ không có việc gì.
-Sư phụ chỉ là cao nhân, không phải thần thánh. Vạn nhất người suy đoán sai lầm thì sao đây?
Lời nàng chưa dứt thì bên ngoài cửa vọng vào hai tiếng ho khan, sau đó một lão giả đi vào.
-Hác tiên nhân! – Phỉ Mính lên tiếng.
-Sư phụ! – Mục Tiểu Văn nghênh đón.
Người được gọi là Hác tiên nhân vuốt vuốt chòm râu hoa râm, liếc xéo Mục Tiểu Văn:
-Ngươi không tin ta sao lại bái ta làm thầy?!
Mục Tiểu Văn thay lão đấm bóp vai, cười hắc hắc nói:
-Sư phụ đừng nóng giận, không phải là đồ nhi nói chỉ là vạn nhất chứ chưa có nói nhất định.
-Hừ!
Mục Tiểu Văn dìu lão tới bên bàn ngồi xuống, tay không ngừng châm trà cho lão, hai tay dâng lên:
-Sư phụ, người biết nhiều cao nhân như vậy, bây giờ rốt cuộc có tin tức của phu quân con hayLỗ mũi của Hác tiên nhân như vểnh lên tận trời.
Mục Tiểu Văn kiên nhẫn đợi một hồi, thấy lão không đáp lại, nàng cũng hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác:
-Sư phụ, người thừa nước đục thả câu nha, nếu vậy từ hôm nay con không sẽ không nói gì cho người nghe nữa.
Hác tiên nhân lập tức xoay người lại, hai mắt trừng trừng, tưởng rằng lão sẽ tức giận nhưng ngược lại lão đứng lên đi tới bên người Mục Tiểu Văn, thần sắc lo lắng hiện lên một tia nhún nhường, thế cục lập tức thay đổi:
-Đồ nhi, ngươi không được đùa giỡn với người làm thầy này nha, ngàn vạn lần ngươi đừng có không nói, nếu không người làm thầy như ta sẽ sốt ruột muố chết đó. – tên đồ nhi này ngang ngạnh vô cùng nhưng dù sao cũng phải xoa nịnh nó, ngàn vạn lần không thể làm cho nó tức giận được. Lão đi tới trước mặt nàng, hạ giọng. – Vi sư đã bàn vơi mấy bị bằng hữu tốt rồi, nghe nói mấy ngày nữa sẽ có tin tức, đừng có gấp quá.
-Hừ! Đều tại sư phụ trước kia chỉ cứu con không cứu hắn, nếu không thì hôm nay sao có nhiều chuyện như vậy chứ? – Mục Tiểu Văn quay ngoắt, hừ một tiếng bất mãn.
-Lúc đó ngươi là người dễ cứu hơn, hơn nữa ta chỉ có thể cõng được một người nên mới quyết định cõng ngươi về nhà trước. Lúc quay lại thì người đã không thấy tăm hơi, cái này không thể trách ta được. – Hác tiên nhân nhức đầu, ánh mắt ủy khuất.
Mục Tiểu Văn nhớ tới ơn cứu mạng của lão, trái tim cũng bắt đầu mềm nhuyễn ra; nàng kéo cánh tay của Hác tiên nhân, ánh mắt không đành lòng:
-Con biết, nguyên lý tam giác hoặc là cái gì cũng được, sư phụ muốn biết cái gì thì Tiểu Văn sẽ nói chi tiết cho người biết cái đó.
Hác tiên nhân lúc này mới bật cười mãn nguyện như một lão tiểu hài tử vậy!
Phỉ Mính nhìn thấy một già một trẻ lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ, không khỏi cười khúc khíc rồi rời đi.
Một năm rồi, từ lúc công tử bỏ ngân lượng cứu nàng thì nàng muốn thực hiện lời hứa hầu hạ công tử nên mới đi theo bên cạnh. Ai ngờ ở dưới đáy cốc hồi lâu, Hác tiên nhân cũng sớm quen thuộc với nàng, công tử thì vẫn không nóng không lạnh, một người có thể ngồi một chỗ hơn nửa ngày nhưng khi có người lạ tới thì liền bay nhanh rời đi. Tưởng rằng tính tình công tử hời hợt nhưng nghe Hác tiên nhân nói thì nàng mới biết chỉ khi công tử đối diện với những người quen thì tính tình rất tốt, tư chất lại sáng sủa. Chỉ là công tử vốn là một người con gái từng chịu qua nhiều chuyện thống khổ nên mới đề phòng người lạ như vậy.
Sau nàu ở kỹ viện cứu Thiên Hương cô nương thì cũng là công tử thiện tâm ra tay. Thiên Hương cô nương cũng không có nơi nào để đi nên cũng đi theo công tử đề báo ơn. Bản tính nàng ấy lạnh lùng, gặp người nói chuyện không chút lưu tình, ngược lại chỉ công tử thì thấy có thể nghe được. Sau nhiều lần cố gắng chọc ghẹo, thân thiện thì rốt cuộc công tử cũng nở nụ cười. Sau khi hiện ra bản tính thật sự thì mọi người mới biết công tử vốn là một người có tâm tính tiểu hài tử, người dị thường hợp tính với người mặt lạnh nhưng tâm nhiệt như Thiên Hương cô nương. Hai người, một người lên kế hoạch, một người chấp hành, hơn nữa có thêm Táng hoa hành lại còn có Hác tiên nhân chiếu cố, so ra một nam nhi còn không có đủ bản lĩnh để đấu với các nàng.
Công tử nói nếu ở bên cạnh nhau thì nên thành khẩn, thẳng thắn, còn nói nếu đã phòng ngự không được thì dù làm thế nào cũng không phòng ngự được, chi bằng đem hết mọi chuyện mà người gặp phải kể ra hết. Mọi người vừa kinh ngạc vừa cảm kích sự tín nhiệm của công tử. Bởi vậy, công việc kinh doanh của "Tam tiếu vi" ngày càng lớn mạnh chỉ vì một điều rất đơn giản đó là có thêm nhiều lực lượng tìm kiếm Phương Mặc công tử.
Thế mà thoáng cái đã một năm trôi qua!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
40 chương
10 chương
368 chương
97 chương
45 chương
107 chương