Vứt Đi Nương Nương
Chương 79
Nghe tiếng thì liền biết đó chính là Thạch Lan.
Mục Tiểu Văn tức giận định đứng bật đậy nhưng thân thể cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt trốn tránh khỏi tầm mắt của nam tử đối diện. Bị nhục nhã không phải chỉ một hai lần nhưng đều trước mặt những người có quan hệ, nhưng đối với người xa laj đầy thiện ý, có khả năng trở thành một bằng hữu thì đây là lần đầu tiên.
Mọi chuyện trước kia tưởng rằng đã trôi qua, kỳ thực nó giống như một bóng ma đang trốn trong một góc tối và chờ đợi thời cơ lao ra cắn nàng một cái.
Mục Tiểu Văn vẫn không di chuyển, chờ cho trái tim bị ức chế dần lấy lại bình tĩnh, nàng đứng lên, xoay người sang chỗ khác:
-Lan muội muội thật là rảnh rỗi nha.
Thạch Lan ghen ghét đánh giá cách ăn mặc của Mục Tiểu Văn, ánh mắt lóe lên không cam lòng:
-Quấy rầy cuộc trò chuyện của tỷ tỷ và vị công tử đây, tỷ tỷtrách muội muội chứ?
Đi theo Thạch Lan ngoài Ngũ Lệ và mấy thiếp thất trong phủ nhị hoàng tử còn có một số gương mặt là lạ. Xem cử chỉ của các nàng cũng biết đó là những cô nương còn rất trẻ, nhưng điều đáng chú ý là bọn họ tay cầm khăn lụa vừa che miệng vừa dùng ánh mắt tò mò hoặc khinh thường nhìn Mục Tiểu Văn. Mục Tiểu Văn thản nhiên liếc họ vài lượt nhưng cũng thể biết được một người trong số họ là ai. Nàng im lặng cúi đầu suy nghĩ, lúc này nên tránh sinh sự hay là đối đầu đây?
-Tỷ tỷ, sao lại không nói lời nói? Trước kia khó gặp được tỷ tỷ nên hôm nay mọi người biết tin tỷ tỷ cũng tham gia hội du viên, có rất nhiều người hâm mộ danh tiếng tỷ tỷ tới đay xin lĩnh giáo. Nghe nói tỷ tỷ là một đại nữ nhân tài ba, sao không thể hiện một cút để mọi người được mở rộng tầm mắt?
-Ta không có hứng thú! – Mục Tiểu Văn thản nhiên nói.
Mục Tiểu Văn định rời đi thì Thạch Lan liền ngăn lại, Mục Tiểu Văn bực mình đẩy tay nàng ta ra nhưng tay nàng ta lại thả mạnh ra khiến nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước.
-Thạch Lan, có phải ngươi làm càn quá rồi không? – Mục Tiểu Văn đứng vững lại, lạnh lùng quát. Nàng lơ đãng nhìn lại phía sau thì thấy nam tử bên cạnh đã sớm rời đi và đang đứng xa xa nhìn về phía nàng. Mục Tiểu Văn ngạc nhiên nhìn hắn, hai ánh mắt vừa chạm nhau thì hắn bỗng rời tầm mắt ngay lập tức, hoàn toàn là người ngoài cuộc đứng xem kịch.
Trong lòng Mục Tiểu Văn cảm thấy chua xót, khó chịu.
Nàng lại liếc nhìn xung quanh thì thấy không biết tự bao giờ nam nam nữ nữ đã đứng vây quanh, vẻ mặt tò mò chứ không có ý ra tay giải vây cho nàng. Có thiên kim tiểu thư nhà quan lớn, cũng có những công tử nhà quan nhỏ nhưng tiền bạc không ít… bất luận là loại nào thì cũng không có ai dám nhúng tay vào chuyện nhà của nhị hoàng tử.
Nghe được đây chính là Văn nương nương khó có thể gặp mặt, nhất thời mọi người đều nhìn vế hướng này. Y phục, tướng mạo, cử chỉ của Mục Tiểu Văn đều trở thành thứ để họ bàn luận, bình phẩm.
Mục Tiểu Văn quét mặt một vòng nhưng không thấy một người nào quen mặt.
-Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? – nàng tức giận, lạnh giọng nói với Thạch Lan.
-Muội muội đã nói rồi, chỉ muốn tỷ tỷ làm chút thơ từ - ngữ khí Thạch Lan tỉnh bơ.
-Ta đã mất hết trí nhớ nên không làm thơ được. Không phảu ngươi đã sớm biết chuyện này sao?
Nữ nhân xung quanh khúc khích cười trộm, ánh mắt nhìn về phía Mục Tiểu Văn đều là đùa cợt, có ý tìm hiểu nghiên cứu gì đó. Thạch Lan rất đắc ý với đề nghị đã có hiệu quả của mình, ánh mắt lấp lánh nhìn Mục Tiểu Văn.
Mục Tiểu Văn liếc mắt nhìn nàng không nói thêm một lời nào. Loại chuyện này thì có gì để mà dọa người ta chứ? Phẩm chất, đạo đức quý giá của một người đâu chỉ đánh giá qua khả năng làm thơ của họ được? Lúc đầu nàng cũng là một nữ nhân tài ba nhưng vẫn bị người khác căm ghét đó sao?
Thạch Lan thấy Mục Tiểu Văn không phản ứng gì thì hơi tức giận, đứng hơn nửa ngày mới cười khẽ một tiếng, tiếng cười lớn tới mức làm ọi người xung quanh đều nghe thấy được:
-Nếu tỷ tỷ đã quên cách làm thơ vậy bình phẩm trà chắc có thể chứ? Nếu như tỷ tỷ quên hết mọi thứ rồi thì chẳng khác nào một thường dân cả. Thân phận tỷ tỷ vốn rất cao quý, diện mạo tuy không xuất sắc nhưng kiến thức nếu học thì nhất định sẽ biết, chỉ có như vậy mới xứng làm chính thê của điện hạ.
Thạch Lan nói hết lời, người khác chẳng cảm thấy trong lời nói có chút khen ngợ nào mà ngược lại toàn là châm chọc một nữ tử độc ác cậy có địa vị, gia đình hậu thuẫn nên làm càn. Nàng ta thật có dũng khí. Đám người bắt đầu xôn xao, thậm chí còn có người thì thầm thốt lên một tiếng “Hay!”
Mục Tiểu Văn bất lực. Không phải Lý Vân Thượng đã đồng ý cho nàng tự do sao, tự do mà còn để cho Thạch Lan tùy tiện đến gây khó dễ cho nàng? Bất giác lòng cảm thấy nhói đau.
-Thạch Lan, có học hay không có học thì sao, xứng hay không xứng thì sao? Nhị điện hạ thật tình đối đã với ngươi, chẳng lẽ chừng đó vẫn còn chưa đủ? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới không đụng đến ta?
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Mục Tiểu Văn hạ giọng chịu nhún nhường, Thạch Lan thoáng giật mình nhưng lập tức lấy lại vẻ mặt hung tợn, nói:
-Nương nương tưởng rằng như vậy là có thể làm ta hả giận ư? Trước kia ngươi bất công với ta, hôm nay lại còn tranh đoạt với muội muội ta… Tâm cơ nương nương thật là thâm độc!
Muội muội? Mục Tiểu Văn không hiểu nàng ta đang nói gì.
Thạch Lan kéo một người tới trước mặt nàng, nói:
-Đây là Thạch Diêu, muội muội của ta, nàng là chính thê của Phương Mặc. Hôm nay nương nương làm uội muội của ta khóc, Thạch Lan ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.
Một nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước mắt Mục Tiểu Văn, đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt u oán nhìn về phía nàng, dáng vẻ trông rất đau đớn và đáng thương. Người bên ngoài đều nghĩ nữ tử này bị Văn nương nương gây khó dễ nên đều đứng về phía nàng ta.
Đây là lần đầu tiên Mục Tiểu Văn gặp thê tử của Phương Mặc, nàng cẩn thận quan sát nữ tử trước mặt mình. Nàng ấy so với nàng xinh đẹp, dịu dàng hơn rất nhiều. Đột nhiên trong lòng Mục Tiểu Văn xuất hiện một cảm giác khác thường, loại cảm giác này giống như là đang giận dỗi Phương Mặc vậy. Nhưng lúc này tình thế không cho phésuy nghĩ nhiều tới mấy chuyện nhỏ nhặt kia. Nghiêm túc nhớ lại lời Thạch Lan nói, cuối cùng nàng cũng hiểu được ý của nàng ta là gì. Nghĩ một lúc, nàng thản nhiên cười nói:
-Lan muội muội hình như hiểu lầm rồi. Đừng nói là ta không có gì với Phương Mặc, cho dù có quan hệ gì đó thì cần gì phải tức giận như vậy? Đối thủ của muội muội ngươi đâu chỉ có một người mà còn có rất nhiều thiếp thất khác, muội muội ngươi không lo đối phó với mấy người kia à lại hao tâm tổn tứ với một người đánh không lại ai như ta?
-Nếu là không muốn nhìn thấy Văn nương nương thì sao? – Thạch Lan cười bước lại gần Mục Tiểu Văn. Nàng ta đi từng bước một ép Mục Tiểu Văn lui về phía sau, mà phía sau là một ao sen khá lớn.
-Nương nương, ngươi thử đoán xem nếu ta đẩy ngươi xuống dưới ao này thì liệu có ai lập tức kéo ngươi lên không? Ồ, chắc chắn là có rồi, bọn nha hoàn đương nhiên sẽ nhảy xuống nhưng chỉ cần ra ngăn lại thì sợ rằng nương nương muốn bò lên bờ cũng phải mất tới nửa ngày. Lan nhi không dám bắt bẻ gì nương nương nhưng cũng rất muốn làm cho ngươi vui vẻ một chút. Tể tướng đại nhân đâu phải lúc nào cũng trông nom chuyện gia đình của nữ nhi, trông nom nhiều quá thì cũng bị mọi người cười chê. Còn điện hạ thì đừng nói là người xử phạt Lan nhi, cho có phạt thì người cũng không nhẫn tâm mà nặng tay. Bởi vậy, nương nương nên chủ động nhảy xuống ao nước đi, coi như là cho ngươi có quãng thời gian vui vẻ giải tỏa bớt buồn bực.
Vừa nói Thạch Lan vừa nhướn mày ra hiệu cho Thạch Diêu. Thạch Diêu nãy giờ vẫn làm ra vẻ đau đớn, đáng thương, gương mặt lộ ra lúc này y hệt Thạch Lan… một tay đẩy Mục Tiểu Văn xuống.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
164 chương
138 chương
67 chương
59 chương