Nữ tử phía sau hoàn toàn xa lạ, thân thể căng cứng, nàng ta không chút nào lưu tình mà đem lưỡi kiếm lạnh như băng gác ở trên cổ Mục Tiểu Văn nhưng nhìn thấy ánh mắt trộn l lo lắng và ân cần, nàng cảm thấy an tâm lắm lắm. Phương Mặc nhất định sẽ cứu nàng. Thị vệ nhanh chóng kéo tới bao vây xung quanh và cùng chỉa kiếm về phía nữ tử. Lão nhân không dám tin: - Ngọc Kiếp! Con làm cái gì vậy? Chuyện của Huyết Y môn không liên quan tới điện hạ, con mau bỏ kiếm xuống. - Cha, cha nghĩ rằng con vì Huyết Y môn mà tới đây sao? – nữ tử cười buồn bã. – Người đã quên muội muội chết như thế nào ư? Tất cả đều vì vị điện hạ phong lưu trước mắt này. – nói đến chữ cuối cùng giọng của nàng ta chợt biến đổi, tàn độc mà dứt khoát. Trong đôi mắt của cô gái tràn ngập phẫn hận giống như đang nghĩ về chuyện gì đó cứ buồn bã mà run sợ một hồi. Kiếm trên tay thậm chí vô thức tăng thêm càng nhiều lực. Mục Tiểu Văn lại kêu lên một tiếng làm cho cô gái tỉnh ngộ, liếc mắt qua mọi người một lượt rồi không để cho lão nhân phản ứng nàng ta thu kiếm điểm huyệt sau đó ôm lấy Mục Tiểu Văn bay nhanh chạy trốn. Động tác cứ liên tiếp và diễn ra trong nháy mắt. Khinh công của Huyết Y môn vô cùng cao cường, mặc dù ôm theo một người nữa nhưng tốc độ dưới chân không hề suy giảm, cô gái bay nhanh rời khỏi tầm mắt của mọi người. Mục Tiểu Văn có cố động đậy cũng không thể di chuyển, chật vật lắm đánh ghé vào đầu vai cô gái; nàng chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ của Phương Mặc, tiếp đó cơ thể cứ dần dần mất hút vào bóng đêm. Một màn rượt đuổi như một trò chơi diễn ra. Mục Tiểu Văn chỉ có thể nghe được tiếng gió rít bên tai và tiếng động của người đuổi theo ở phía sau. Không biết qua bao lâu, cô gái đem nàng ném xuống. Người đuổi theo kịp chính là Lý Vân Thượng! Phương Mặc còn đang bị người của Huyết Y môn vừa mới kéo tới cuốn lấy dò hỏi mọi chuyện bất ngờ vừa mới xảy ra, càng nóng lòng càng không có cách thoát thân ra ngoài bởi vậy Lý Vân Thượng đã đuổi theo. Cô gái đem Mục Tiểu Văn ném vào trong một bụi cỏ rồi quay đầu đi. May mà bụi cỏ khá dày nên Mục Tiểu Văn không có bị thương. Vì nàng chưa được giải huyệt đạo nên chỉ biết ngồi bất động trên cỏ nghe bọn họ nói chuyện. Nghe một hồi lâu cuối cùng nàng cũng hiểu được chân tướng mọi chuyện. Chuyện đại khái là thế này: muội muội của cô gái này trước kia vô tình gặp Lý Vân Thượng nhưng thật sự chưa phải tới mức vừa thấy liền yêu. Tuy nhiên, từ đó trở đi trái tim lúc nào cũng có hình bóng của hắn, nàng ta hỏi han mọi chuyện về hắn thì biết được hắn là một người ôn hòa hữu lễ, ôn nhu với người ngoài mà nếu ai đó có ngẫu nhiên gặp hắn thì cũng được đối xử rất thân mật. Kết quả cô nàng muội muội này đơn phương nảy sinh tình cảm. Mà con gái ở độ tuổi mới lớn nếu có người trong lòng thì sẽ bắt đầu ôn nhu, thẹn thùng giống như những đại tiểu thư trong kinh thành và các nàng sẽ chính thức gia nhập vào thế giới tám chuyện tại các khuê phòng… Dĩ nhiên những chuyện được nghe về Lý Vân Thượng càng ngày càng nhiều. Cô nàng nghĩ mặc dù hắn là hoàng tử nhưng bản thân mình cũng là con gái của phó môn chủ Huyết Y môn nên không làm thê thì cũng làm thiếp được. Nhưng đúng là người hữu tình kẻ vô tình, đừng nói là yêu nàng, ngay cả sự tồn tại của nàng trên đời Lý Vân Thượng cũng không hề biết đến. Cô nàng tưởng rằng nhị hoàng tử thích nữ tử ôn nhu nên khấp khởi đi tìm, ai ngờ mặt của Lý Vân Thượng còn chưa thấy được thì đã bị những cô gái khác châm chọc khiêu khích đuổi về. Tính tình nàng ấy vốn cao ngạo, bị đả kích quá mạnh trong lúc túng quẩn đã tìm đến cái chết! Tóm lại, đó chính là kẻ không biết quý trọng tính mạng của mình, chỉ vì một thứ tình cảm hồ đồ mà gây ra tổn thương cho chính mình và cho người thân của mình. Tình yêu, thực sự là thứ có thể khiến người ta muốn chết muốn sống sao? Cô gái hung hăng tố cáo Lý Vân Thượng nhưng Lý Vân Thượng vẫn giữ nguyên bộ dáng bình thản, khéo léo giống như đã quá quen với những chuyện thế này. Hắn không phản bác, không giải thích cứ thế đứng hứng trọn trận chửi rủa của đối phương giống như một tội nhân ăn năn đang chờ một đường chém giải thoát vậy. Cô gái tìm không ra một tia hối lỗi trên mặt Lý Vân Thượng nên tâm trạng càng thêm giận dữ, nàng ta xoay người lại vung kiếm đâm tới Mục Tiểu Văn. Lúc ấy nàng ta cướp Mục Tiểu Văn cũng chưa từng nghĩ là nàng không biết võ công nhưng thực ra mọi thứ hoàn toàn ngoài dự định của nàng ấy. Nàng ấy không biết Mục Tiểu Văn có quan hệ gì với hắn, nhưng dường như là một người thân.. Nếu không thể giết hắn vậy thì giết người bên cạnh hắn cho hả giận, phải khiến hắn nếm thử mùi vị mất đi người thân yêu đau đớn, thống khổ như thế nào. Lý Vân Thượng cũng vung kiếm đâm tới nhằm cứu Mục Tiểu Văn đồng thời xoay người giao chiến với cô gái. Mục Tiểu Văn nhiều lần nguy hiểm kề tận cổ mà vẫn bình an vô sự nên cũng thầm thở ra một hơi, tiện thể ngồi thưởng thức một cuộc đấu kiếm thực sự. Nam nhân thì hào khí kinh người, nữ nhân thì không kém phần xinh đẹp tuyệt trần, được nhìn cảnh này đúng là vui mắt. Vả lại, người chạy tới cứu nàng lại là Lý Vân Thượng, bất giác trái tim trở nên vui vẻ khác thường. Lý Vân Thượng võ công cao cường nên hoàn toàn nhãn nhã theo ý của mình. Mà cô gái thì nóng lòng muốn giết chết hắn nên khó tránh khỏi sự vội vàng xao động. Nếu vậy thì Lý Vân Thượng lại càng chiếm thế thượng phong, quả thực lúc này hắn giống như đang bồi cô gái chơi một trò chơi vậy. Lý Vân Thượng một bên đấu kiếm một bên quan sát Mục Tiểu Văn. Mặc dù hắn là hoàng tử nhưng từ nhỏ đã có kết giao sâu đậm với Phương Mặc nên hắn hiểu rất rõ Phương Mặc. Nói là hoa hoa công tử nhưng chưa từng nghe quan Phương Mặc thích nam nhân. Hay là vì lần đầu tiên nhìn thấy Phương Mặc đối với một nam tử có tình cảm nên hắn mới để tâm tới? Lúc vừa mới đuổi theo, vẻ mặt lo lắng vội vã của Phương Mặc làm cho hắn giật mình, bởi vì thế hắn mới không chút do dự chạy theo sau. Nam tử nhỏ gầy tên Mục mộc này đang ngồi trên bụi cỏ nhìn bọn hắn so kiếm, đôi mắt dưới lớp mặt nạ vốn tràn đầy tò mò cũng hứng thú, tuyệt không tìm ra một tia sợ hãi. Tâm tình Lý Vân Thượng pha chút buồn cười! Lần đầu gặp Mục mộc với một bộ dáng nghiêm chỉnh bảo vệ một nữ tử sau đó là tìm bọn hắn đòi tiền boa, rồi lại nghe hắn giảng chuyện với Thôi Minh Vũ về ba mươi sáu kế.. Cứ thế có rất nhiều chuyện cổ quái xảy ra. Kể cả vừa mới bị nàng lừa bịt hai tròng mắt thì đáy lòng Lý Vân Thượng đã nảy lên một cỗ hứng thú. Lý Vân Thượng vốn là một người lạnh lùng, vô luận là có cảm tình hay hữu tình thì người khác rất khó khăn để tới gần trái tim hắn. Mà đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác phải suy nghĩ về một người. Xuyên qua lớp ảnh kiếm dày đặc, hắn từ từ cho ra một kết luận, nam tử Mục mộc này khiến cho hắn muốn kết giao bằng hữu, hoặc có thể nói là hắn đã sớm coi Mục mộc là một người bạn rồi! Mục mộc thực sự là một nam tử vừa cổ quái vừa đáng yêu! Ngọc Kiếp nhìn ra Lý Vân Thượng không tập trung nên tức giận đem hết toàn lực đâm ra một kiếm khiến cho Lý Vân Thượng lui về sau vài bước. Sau đó, nàng ta bước về phía Mục Tiểu Văn, một lần nữa đưa mũi kiếm đặt ngay lên cổ nàng. - Nếu ngươi không muốn hắn ta chết thì mau buông kiếm xuống. – Ngọc Kiếp lạnh lùng nói. Vì tức giận mà thân thể nang ta run lên, kiếm trong tay lúc nhẹ lúc nặng đặt trên cổ Mục Tiểu Văn, thực là kinh khủng. Mục Tiểu Văn thầm nghĩ cô gái này sớm đã bị cái ý niệm báo thù chi phối nên mất hết khống chế rồi. Không hề có kế hoạch chu đáo, thân là người giang hồ võ công lại không bằng một vị hoàng tử nếu thế thì tình thế cực kỳ xấu, vậy mà nàng ta dám lỗ mãng đối đầu, thực đúng là muốn trêu đùa người ta mà. - Ngươi mau suy nghĩ lại đi. Ngươi giữ một người vô giá trị như ta làm cái gì chứ, hắn sẽ không vì ta mà bỏ qua cho ngươi đâu. Tốt nhất ngươi nên trốn đi. – Mục Tiểu Văn có ý tốt nên mở miệng nhắc nhở. Tuy rằng trong lòng không vui nhưng không thể không thừa nhận rằng cho dù quan hệ của Mộc Tiểu Văn với Lý Vân Thượng có tốt hơn thì cũng chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè mà thôi, cũng chưa chắc là tình bạn thân nữa là. Hắn có thể đuổi theo tới đây hẳn là vì Phương Mặc có chuyện gì đó nên không thể đến kịp thôi. - Ngươi ít nói nhảm đi! – cô gái tăng thêm lực đạo, hung tợn trừng mắt nhìn Lý Vân Thượng. - Ta bỏ. – Lý Vân Thượng tiện tay ném kiếm vào bui cỏ, khéo miệng nhếch lên một nụ cười thong dong. Cái gì? Đầu óc Mục Tiểu Văn nhất thời trống rỗng. Nhưng nàng lập tức hiểu ra vấn đề, chuyện buông kiếm và buông súng là hai chuyện khác nhau. Buông kiếm chẳng khác nào thật sự buông vũ khí nhưng buông kiếm thì không phải là tất cả, bởi vì đối với các inh kiếm sĩ thì nhánh cây cũng có thể xem là kiếm. Sự vui sướng trong đáy mắt nàng thực đúng là có điểm buồn cười rồi..? Cô gái vừa rồi mới phải giao chiến nên rất mệt, thừa dịp uy hiếp mà nghỉ ngơi được chút ít sau đó lại tiếp tục điên cuồng mà vọt lên. Nàng ta quyết tâm báo thù nên nhận thấy lúc này có cơ hội liền lao lên; Lý Vân Thượng giống như một tội ác ngay trước mắt khiến nàng ta không để ý tới tính mạng mà đâm chém hỗn loạn. Mà có lẽ Lý Vân Thượng đúng là một loại tội ác không thể dung tha thật! Lý Vân Thượng không có kiếm trong tay lại bị thứ kiếm pháp không muốn sống công kích nên nhất thời bị ép rơi xuống thế hạ phong, hắn không ngừng lui về phía sau, nhiều lần kiếm lướt qua sát bên người hắn. Mục Tiểu Văn lo lắng toát mồ hôi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài; trong lòng không ngừng hô lên “mau bẻ nhánh cây, mau bẻ nhánh cây, không có vũ khí thì làm sao đấu lại với cô ta chứ”. Cô gái càng ngày càng điên cuồng, thanh âm như một người mất trí gào hét: - Ta muốn giết ngươi. Ta phải báo thù uội muội của ta! Lý Vân Thượng cau mày, hắn vẫn không muốn đả thương nàng ta nên khi kiếm đã đâm tới hắn nghiêng người né tránh nhưng vẫn chậm một chút, kiếm xẹt qua vai làm cho chiếc áo xuất hiện một vết rách, lập tức máu chảy thấm ra ngoài. Cô gái vui vẻ nghĩ muốn tiếp tục đả thương Lý Vân Thượng, tay vung lên, theo đó vài ám khí có độc bay ra. Ám khí còn chưa đâm trúng người thì một bong người từ trên trời giáng xuống đánh bạt ám khí ra hướng khác. Là Thôi Minh Vũ đuổi theo đến. Nghe bọn hắn nói chuyện với nhau Mục Tiểu Văn mới biết được Thôi Minh Vũ hình như rất giống Thanh Y, là người bảo vệ cho Lý Vân Thượng. Nhưng xem thái độ của Thôi Minh Vũ thì có thể thấy hắn đối với Lý Vân Thượng có bao nhiêu cung kính. Dường như hắn chỉ quan tâm tới sự an toàn tính mạng của Lý Vân Thượng còn những chuyện khác thì mặc kệ. Hôm nay Mục Tiểu Văn đúng là được dịp mở rộng tầm mắt, cái gì mà môn phái, cái gì ám khí, lại còn tênThôi Minh Vũ thận phận thần bí kia cũng tham gia vào. Thân phận của hắn cứ thế mà lộ dần ra, tuyệt không có điểm lo lắng. Tình thế thay đổi, cô gái lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, khuôn mặt trong giây lát tái nhợt. Bỗng nhiên nàng phát ra một tiếng cười trong trẻo, nhưng trong tình huống này thì tiếng cười đó lại có vẻ quỷ dị vô cùng. - Đến đông đủ rồi sao? – vẻ mặt cô gái hoàn toàn tỉnh táo, sự điên cuồng lúc trước hình như là cảm giác sai lầm rồi. Không biết nàng ta lôi từ trong lòng ra lọ thuốc gì đó ném tới phía Lý Vân Thượng và Thôi Minh Vũ nhưng hai người vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh. Đánh thuốc mê sao? - Nhị điện hạ thân mang quái bệnh (bệnh lạ) kỵ với một loại thuốc, nếu vô tình hít phải thì toàn thân sẽ bủn rủn không cách nào hô hấp được. Mà Thôi công tử vì cứu nhị điện hạ không tiếc lấy máu truyền sang, dù ít hay nhiều thì cũng nhiễm điểm yếu này. Ta nói không sai chứ? – giọng của cô gái lạnh lùng. Thật vậy sao? Mục Tiểu Văn nhìn bọn họ, cảm giác giống như đang nghe chuyện xưa vậy. Lý Vân Thượng và Thôi Minh Vũ kinh ngạc, xung quanh vẫn bị khói vây lấy, không lâu sau đó trên mặt hiện ra sự khó chịu. Gió đêm thổi nhè nhẹ dường như đứng về phía cô gái, tình thế hoàn toàn thay đổi rồi. Mục Tiểu Văn nhìn vẻ mặt của bọn họ, bất giác tim lạnh cứng. Tâm tư nhàn nhã lúc trước liền biến mất, cảm giác đau xót ở trên cổ cũng ập tới như muốn nhắc nhở nàng tình trạng của bản thân lúc này. Lý Vân Thượng mắc bệnh hiểm nghèo ư? Có nghiêm trọng không? Lập tức sự nguy hiểm bị nàng vứt sang một bên, tâm trí hoàn toàn đặt vào người kia. Những gì nàng biết về bọn họ hình như là quá ít ỏi. Lúc nào cũng muốn tránh xa hắn ra, lúc này có vẻ là rất ích kỷ rồi. /Nếu như có thể thì nàng hy vọng có thêm một cơ hội nữa, ít nhất nàng có thể bảo vệ chính mình thật tốt để không liên lụy tới bọn họ. Nàng phải làm gì bây giờ? - Nhị điện hạ nhất định thấy kỳ lạ vì sao ta lại biết chuyện này. Ta với ngươi trao đổi một điều kiện, ngươi đem nhược điểm của mình nói cho ta biết, sau đó để cho ta giết tên nam tử này. – cô gái chỉ ngón tay về phía Mục Tiểu Văn. – Cho nên, để cho ta giết hắn trước rồi quay lại giết ngươi sau đi! Mục Tiểu Văn bị điểm huyệt nên không thể nhúc nhích, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái đâm kiếm về phía mình, mũi hình như đã ngửi thấy mùi chết chóc. Hô hấp Lý Vân Thượng bắt đầu không yên, hắn cúi xuống nhặt thanh kiếm lên, đi được vài bước bắt đầu chậm lại. Thôi Minh Vũ thì tốt hơn một chút, hắn đem hết toàn lực bay tới cứu Mục Tiểu Văn, một lần nữa giao chiến với cô gái. - Mau đi theo ta! – Lý Vân Thượng giúp nàng giải huyệt. - Ngươi sao rồi? – Mục Tiểu Văn được tự do, điều đầu tiên lo lắng chính là tình trạng của hắn. - Ta không sao. Thôi huynh chống giữ không được bao lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. – Lý Vân Thượng cố gắng nói. - Rốt cuộc ngươi có nhược điểm gì khó khăn chứ? Lý Vân Thượng thấy sự lo lắng hiện rõ trên mặt Mục Tiểu Văn đáy lòng không hiểu sao nổi lên một cỗ ấm áp, hắn cố đè cảm giác này xuống, trầm giọng nói: - Lúc này không phải thời điểm nói chuyện đó, chúng ta đi nhanh lên. Ở lại chỗ này sẽ làm cho Thôi huynh phân tâm hơn. - Được! – Mục Tiểu Văn gật đầu không hề trì hoãn thêm một phút nào lập tức đi theo hắn. Trước đó bọn họ rất bình tĩnh nhưng vì nhược điểm kia mà làm thay đổi hoàn toàn cục diện, nói vậy nhược điểm này cho tới bây giờ vẫn được giữ kín, rất ít người biết đến? Mà biết được nhược điểm của hắn nhất định là người thân cận, mà đã là người thân cận thì tại sao lại muốn hại hắn? “Lý Vân Thượng ơi Lý Vân Thượng, thực ra ngươi còn những chuyện gì mà ta không biết chứ?” – Mục Tiểu Văn thầm than trong lòng. Hay là rốt cuộc từ trước tới giờ nàng chưa hề biết một điều gì về hắn? Thôi Minh Vũ đã dần dần đuối sức nhưng vẻ bề ngoài tình táo vẫn làm cho cô gái chật vật. Nhác thấy bọn họ đã chạy khỏi nên Thôi Minh Vũ không còn có ý định giao chiến với nàng ta nữa, lập tức tách ra và thoát thân. Lý Vân Thượng càng ngày đi càng chậm, Mục Tiểu Văn do dự một chút rồi quyết định khom người nắm lấy bả vai hắn lảo đảo dìu đi. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ tiếp xúc về thân thể với nhau. Tay trái thì giữ lấy tay trái hắn, tay phải thì ôm lấy thắt lưng hắn, sức nặng hoàn toàn đổ về bả vai nàng, Mục Tiểu Văn cảm thấy toàn thân như có một dòng điện mạnh chạy qua. Cảm giác rất giống lần nắm tay đầu tiên với anh chàng mà nàng thích trước kia vậy. Tâm Mục Tiểu Văn bất giác trầm xuống. Nhanh chóng đè xuống cảm giác nghi hoặc vừa nảy lên trong đầu, Mục Tiểu Văn cắn môi cố hết sức dìu hắn đi về phía trước. Tình thế khẩn cấp, mà người bên cạnh nàng hình như cũng là lần đầu chật vật như vậy, bất giác trong lòng tê dại, từng đợt ngọt ngào vọt ra.. nàng thực hy vọng cứ như vậy mà bỏ trốn cả đời cũng được. Khổ nỗi, phía trước lại không có đường đi tiếp. Bước tới ngó nhìn xuống, phía dưới hình như là một chiếc vực sâu, đen thui một khoảng. Mục Tiểu Văn lo lắng nhìn lại phía sau không biết lúc nào cô gái kia sẽ đuổi tới, giọng bất an hỏi: - Bây giờ phải làm cái gì đây? - Ngươi đi trước đi, ta có thể chặn chăn cô ta một lúc. – vừa nói Lý Vân Thượng vừa rút ra một thanh đao nhỏ bên người, xem bộ dáng hình như hắn muốn làm cho bản thân thanh tỉnh một chút. - Ngươi muốn làm gì? – Mục Tiểu Văn vội vàng ngăn cản, sự khó chịu cứ dâng lên từng trận trong lồng ngực. Đối với nàng lúc không tốt thì cực kỳ không tốt, còn lúc tốt lại cực kỳ tốt. Nghĩ tới hắn là một hoàng tử cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình thế nhưng vô tình lại làm cho lòng nàng có điểm chua xót. Tại sao đột nhiên bị cuốn vào trong chuyện này rồi lại dễ dàng đột nhập vào trong tâm thức nàng chứ? Cô gái kia đã đuổi đến, mũi kiếm vung lên chỉ hướng hai người: - Vừa lúc, vậy thì cũng chết đi! – vừa nói cô gái vừa đâm kiếm tới. Mục Tiểu Văn lui về sau vài bước, không cẩn thận giẫm vào khoảng không, sau một tiếng la thì nàng cùng Lý Vân Thượng ngã ngửa về phía sau.