Khi trờ lại phủ tứ thái tử thì đã là buổi tối, Tư Mã Nhuệ lại tính đi thăm Nguyệt Kiều, mà Mộ Dung Phong cảm thấy mệt mỏi, sớm lên giường nghỉ ngơi. Xuân Liễu cảm thấy rất khó hiểu, tiểu thư dường như căn bản không thèm để ý tứ thái tử đi đâu, hơn nữa còn rất an tâm, tứ thái tử kia cũng khó hiểu luôn, giờ đi ra ngoài mà chẳng ngại ngần gì Mộ Dung Phong, khi hai người trở về cũng nói nói cười cười, xem tâm tình cũng không tệ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Xuân Liễu thực sự không hiểu được. Mộ Dung Phong nằm trên giường, tùy tiện giở cuốn sách, thấy Xuân Liễu đứng bên cạnh, ngẫm nghĩ rồi nói – “Xuân Liễu, ta ở đây không việc gì, em đi tìm Thụy Hỉ tâm sự đi, tiện đường giúp ta nhìn xem tứ tiểu thư.” Xuân Liễu rất vui vẻ, đồng ý lui ra, nàng đúng là đã lâu không gặp Thụy Hỉ, từ khi Thụy Hỉ cùng tứ tiểu thư vào ở Noãn Ngọc Các, đã không gặp rồi. Bình thường khi Mộ Dung Phong ra ngoài, luôn luôn có Tư Mã Nhuệ đi cùng, không cần mang theo nha hoàn, cho nên phân nửa thời gian nàng đều ở trong phủ, nói chuyện phiếm với Yên Ngọc, làm việc nhà, Yên Ngọc cũng là người không tệ, thường vẫn luôn quan tâm nàng, nàng ở chỗ tứ thái tử này cũng thật vui vẻ, không biết Thụy Hỉ bên kia thế nào. Noãn Ngọc Các, rất yên lặng, tối nay Hoàng thượng ở bên chỗ Hoàng hậu, bởi Tư Mã Minh Lãng trở về, buổi tối ở chỗ Thái hậu, Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong đi rồi, Hoàng thượng cố ý hẹn Tư Mã Minh Lãng sang Chính Dương cung chơi, cho nên không ghé qua. Thực ra Hoàng thượng cũng rất khó xử, hai phi tử này, mỗi người một vẻ, lấy ai bỏ ai đều thực không ổn, có lòng đến một cái uyển, cái bên Đông hay cái bên Tây, đi bên nào, cũng khiến bên kia không vui, chi bằng, Hoàng hậu đây, cũng lâu rồi chưa tới, dù sao cũng phải ghé qua thăm một cái. (Juu: không chỉ háo sắc, bạc tình mà còn hèn nữa…=.=”) Chỉ thẹn trong lòng, ở sau lưng Hoàng hậu mời Tư Mã Minh Lãng tới Quan Nguyệt Lâu, đã chẳng nói làm gì, nhưng còn chuyện Lệ phi và Tuyết phi tranh giành tình nhân, nhất định Hoàng hậu đã biết rồi, chuyện Lệ phi bị Mộ Dung Phong tát một cái, Hoàng hậu chắc cũng biết, cho nên mời Tư Mã Minh Lãng qua, giúp đỡ lời trước mặt Hoàng hậu, tránh cho người ta thầm oán. Hoàng hậu cũng không có phản ứng gì, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, thực ra chuyện Lệ phi bị tát, sớm đã truyền tới tai nàng, trong lòng nàng cũng cảm thấy Lệ phi đáng bị đánh, cho nên cố tình không nhắc tới, Phong nhi là con dâu mình, coi như là xả giận thay mình, dạy dỗ nữ tử phiên bang kia một chút cũng tốt. Khi tán gẫu cũng Thái hậu nhắc tới chuyện này, Thái hậu rất vui, nói thẳng rằng tính cách Phong nhi này rất hợp lòng người, Thái hậu đã như thế, Hoàng hậu lại lười hỏi đến, dù là chuyện ‘tiểu bối’ dạy dỗ ‘trưởng bối’, cũng coi như chẳng xảy ra. Xuân Liễu đi vào trong uyển, thấy trước cửa có một vị thị vệ uy vũ cường tráng, nhìn thấy nàng đi tới, lớn tiếng quát hỏi – “Ai đó, sao giờ này còn chạy tới Tuyết Uyển?” Thụy Hỉ bên trong nghe tiếng đi ra, nhận ra là Xuân Liễu, vui vẻ nói – “Xuân Liễu, sao cậu lại tới đây? Triệu thị vệ, đây là nô tỳ Xuân Liễu của tứ thái tử phi, tứ thái tử phi là tỷ tỷ của Tuyết phi nương nương, Xuân Liễu nhất định là được tứ thái tử phi phái tới thăm hỏi Tuyết phi nương nương.” Triệu Cương nghe Thụy Hỉ nói vậy mới gật đầu yên tâm. Xem bộ dáng thanh tú bình tĩnh kia của Xuân Liễu, cũng không có vẻ gì là người xấu, nghe nói tứ thái tử phi rất được yêu mến, thậm chí còn hơn cả Tuyết phi nương nương này, sao pahir nhiều chuyện, rước lấy phiền phức về mình. Vì thế không nói gì thêm, lại trầm mặc tựa như một pho tượng điêu khắc, chuyện Nhã Lệ công chúa lần trước, không chỉ bị Hoàng thượng giận dữ, phạt hắn năm mươi trượng, còn bị Lưu phi nương nương quở trách thêm, trách hắn vô tích sự, một Mộ Dung Tuyết thôi đã chẳng nói, lại thêm một Nhã Lệ công chúa, nghĩ đến người nhà của mình, Triệu Cương phải tập trung toàn bộ tinh thần, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì. Tình hình Mộ Dung Tuyết không được ổn lắm, chỉ một mình nghiêng tựa trên giường ngẩn người, Hoàng thượng không tới, nàng thực không có chuyện gì giác có thể làm ngoài chờ đợi. (Juu: ẻm Tuyết thành oán phụ r =.=”, dại chưa =.=”) Xuân Liễu khom người làm lễ, lựa giọng hỏi – “Tuyết phi nương nương tốt lành, Xuân Liễu bái kiến Tuyết phi nương nương, tiểu thư nhờ nô tỳ gửi lời hỏi thăm Tuyết phi nương nương.” “Bỏ đi, thái tử phi nhà ngươi vẫn ổn chứ?” – Mộ Dung Tuyết nhàm chán hỏi, giọng nói cũng miễn cưỡng. “Tiểu thư tốt lắm, cám ơn Tuyết phi nương nương quan tâm.” – Xuân Liễu nhìn bộ dáng của Mộ Dung Tuyết, cảm thấy có chút kỳ lạ, sao có cảm giác như không phải Mộ Dung Tuyết trước kia, Mộ Dung Tuyết trước kia có bao giờ có vẻ cô đơn bất lực ấy? Mộ Dung Tuyết gật đầu, không buồn nói gì thêm, cũng không để ý đến Xuân Liễu nữa, chỉ ngây ngẩn một mình. Xuân Liễu theo Thụy Hỉ lặng ra đi ra, cách xa khỏi Mộ Dung Tuyết, Xuân Liễu khó hiểu hỏi – “Thụy Hỉ, chủ tử nhà cậu làm sao vậy, tâm tình sao mà uể oải thế? Trước kia khi ở Mộ Dung vương phủ có bao giờ như vậy đâu?” Thụy Hỉ thở dài, nói nhỏ – “Từ lúc người trở thành Tuyết phi nương nương này, người đã chẳng giống với trước kia rồi, tâm trạng thay đổi nhiều lắm, nhất là từ khi có Lệ phi nương nương, người lại càng khác xưa, suốt ngày ngồi thở ngắn than dài, không thì là ngẩn người, chỉ mỗi khi Hoàng thượng tới, nàng mới có thể tươi cười được, mình bây giờ luôn phải cẩn thận với người, chỉ sợ lại chọc giận người, người bây giờ cũng dễ nổi nóng lắm, mới hôm qua còn phát hỏa lên ngay cả mình nhìn cũng hoảng sợ. Chủ tử nhà cậu đâu? Nghe nói tứ thái tử phi rất được Thái hậu và Hoàng hậu sủng ái, chỉ tiếc là gả cho tứ thái tử có chút kỳ quặc, thật đáng tiếc.” “Tiểu thư ổn mà.” – Xuân Liễu cười cười nói – “Tính tình vui vẻ hơn so với trước kia rất nhiều, tuy nói con người tứ thái tử có chút kỳ quặc, nhưng đối xử với tiểu thư rất tốt, tiểu thư cũng không để ý tứ thái tử nhân cách thế nào, khiến cho người dưới chúng mình đều cảm thấy bội phục.” Thụy Hỉ gật đầu – “Vậy là tốt rồi. Kể ra tam tiểu thư cũng là mệnh khổ, nếu không phải để bảo vệ tứ tiểu thư, sao bắt nàng xuất giá, hơn nữa còn là gả cho vị thái tử hư hỏng nhất hoàng cung.” Xuân Liễu nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ – “Tứ thái tử phi của chúng ta tốt lắm, có Thái hậu nương nương yêu thương, Hoàng hậu nương nương quan tâm, cùng với đại thái tử phi cũng thường xuyên để ý, chắc chắn không việc gì, tứ thái tử bây giờ cũng tốt hơn nhiều so với trước kia, thường xuyên ở lại trong phủ ăn uống nghỉ ngơi. Còn như tứ tiểu thư, làm Tuyết phi, gần như hại phu nhân quyết định tự sát, thế nhưng lại rầu rĩ không vui, càng khiến người ta lo lắng. Cậu mới cần phải cố gắng để ý.” Thụy Hỉ gật đầu, thở dài nói – “Bây giờ sao sánh bằng trước kia, tuy Hoàng thượng vẫn tới thường xuyên, nhưng có Lệ phi, không thể so bằng khi mới bắt đầu, Hoàng thượng ngày ngày không rời đi. Cũng chỉ là dăm ba bữa ghé qua, liền sinh ý chán ghét, ngẫm lại, còn khiến cho nô tỳ bọn mình cũng thấy giận. Nói đến chán ghét, chỉ có vài thái giám là để ý sắc mặc Tuyết phi, trước mặt Lệ phi thì hết lòng nói tốt, mà với Tuyết phi nương nương thì lại miễn cưỡng.” “Thị vệ đứng ngoài cửa là ai sao lạ thế? Không phải có mấy người nô tài theo tới từ trong phủ sao?” – Xuân Liễu tò mò hỏi – “Nhớ là khi mới đến hoàng cung, cũng có mấy thị vệ mà.” “Sớm đã bị Lưu phi nương nương đuổi về rồi, nói là võ công không đủ. Thị vệ ngoài cửa vốn là tâm phúc bên cạnh Lưu phi, ngày ngày canh giữ ở đó, khiến chủ tử làm gì cũng không thoải mái, giống như lúc nào cũng soi chằm chằm vào ấy. Tứ tiểu thư cũng chỉ đành chịu đựng, không biết làm sao.” – Thụy Hỉ bất đắc dĩ nói – “Sao bằng được tam tiểu thư, được sống yên tâm thoải mái như thế. Có đôi khi đại thái tử phi cũng cho người qua hỏi thăm ta về tình hình của tuyết phi nương nương, nghe nói giờ có chuyện gì đại thái tử phi thường tìm tam tiểu thư bàn luận, quan hệ tốt hơn nhiều lần so với trước kia.” Xuân Liễu nhẹ nhàng gật đầu.