Nguyệt Kiều tuy là đau đến nỗi ngũ quan trên mặt đều vặn vẹo, nhưng vẫn cố chịu đau nói – “Nàng được thiếp nhặt trên đường về, lúc ấy nàng cùng cha lưu lạc tới đây, cha nàng bị cảm phong hàn, chữa trị muộn, chết bên đường, thiếp thấy nàng đáng thương nên dắt về, cho đi theo nửa năm nay, là một cô bé thành thật đáng tin cậy.” Tư Mã Nhuệ gật đầu – “Tiểu Ngũ, ta biết rồi.” – Nói xong, nhìn Tiểu Ngũ, lẳng lặng hỏi – “Thời gian này có ai ghé qua không?” Tiểu Ngũ sợ hãi đứng, nghĩ ngợi hơn nửa này, lắc đầu – “Không có ai ghé qua, nơi này cũng không ai có thể vào được.” “Thuốc là ai đi mua?” – Tư Mã Nhuệ ngẫm nghĩ hỏi – “Khi đi mua thuốc có gặp ai không? Ví dụ như, chủ động bắt chuyện với ngươi, hay cố ý va vào ngươi, nhưng ngươi không quen biết, thậm chí còn cảm thấy người ta có phần xa lạ?” Tiểu Ngũ ngẫm nghĩ, hơn nửa ngày mới nói – “Ngài vừa nói như vậy, Tiểu Ngũ nghĩ ngay tới, mấy hôm trước khi đi mua thuốc, nô tỳ quả thực đã đụng vào một người, lúc ấy đến hiệu thuốc bắc lấy thuốc, có một người phụ nữ chủ động tới bắt chuyện với nô tỳ, lúc ấy nổi gió, có một trận mưa nhỏ, nàng còn xin đi chung ô với nô tỳ, còn hỏi nô tỳ sao thời tiết như thế còn đi mua thuốc. Nô tỳ có ấn tượng với nàng ta, hơn nữa ấn tượng rất sâu, khi về còn kể lại với tiểu thư, bởi bộ dạng người ấy cùng tiểu thư có mấy phần tương tự, nhất là lông mày và đôi mắt, giống nhay như đúc.” (Juu: nhận ra mặt hàng rồi nhé, muốn ném gạch quá =.=”) Tư Mã Nhuệ mặt không chút thay đổi, đứng yên nửa ngày, nói – “Được rồi, ta biết phải làm thế nào, giờ ta đi lấy giải dược giúp tiểu thư nhà ngươi, Nguyệt Kiều, ngươi tạm thời chịu đựng một chút.” Trong Noãn Ngọc Các, Lệ Uyển thật yên ắng, không một tiếng động, Nhã Lệ công chúa nằm trên giường chợp mắt, nha hoàn hầu hạ nhẹ nhàng tiến vào, nói nhỏ – “Lệ phi nương nương, Tứ thái tử có việc muốn tìm người, mời người ra ngoài nói chuyện.” Nhã Lệ sửng sốt một chút, Mộ Dung Phong sớm đã không việc gì, sao giờ còn đến tìm nàng? Trong đình viện, Tư Mã Nhuệ lẳng lặng đứng, nghe thấy tiếng Nhã Lệ đi ra, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói – “Lệ phi, thích thật đấy, giờ này còn ngủ trưa. Tư Mã Nhuệ có việc cần người đi giúp một cái, không biết có thời gian hay không?” Nhã Lệ khó hiểu – “Mộ Dung Phong không phải sớm đã ổn lắm rồi sao, nghe nói là Hồng Ngọc đưa tới giải dược, sao giờ đột nhiên cần ta giúp?” “Lần này, là cần Lệ phi giúp Tư Mã Nhuệ đi cứu một vị bằng hữu khác.” – Tư Mã Nhuệ quay đầu thoáng nhìn Nhã Lệ – “Vị bằng hữu này thân phận có chút đặc biệt, cảm phiền Lệ phi chịu thiệt thòi một chút, đến Túy Hoa Lâu một chuyến.” “Túy Hoa Lâu? Có phải chốn ăn chơi lớn nhất ở đây không? Đến thì đến được, chỉ là phải chờ ta một chút thay nam trang, tránh cho người ta chú ý.” – Nhã Lệ vừa nghe, hai mắt sáng lên – “Khi còn ở Ô Mông quốc, ta thường cải trang làm con trai, lén cùng đại ca tới chỗ đó vui chơi, haha, rất thú vị, ta còn học được không ít thứ hay ho. Nhưng mà, ta ra khỏi cung thế nào đây?” Tư Mã Nhuệ ngăn khóe miệng khỏi cười, lạnh lùng nói – “Ra cung như thế nào không cần ngươi quan tâm, ta sẽ lo liệu, chỉ cần ngươi cứu bằng hữu của ta là được, phiền ngươi nhanh nhanh một chút, thương thế của nàng vô cùng nghiêm trọng, e rằng tới muộn, sẽ khiến tình trạng tồi tệ hơn.” Nhã Lệ cười ha hả – “Đơn giản, chờ ta một chút thôi.” Tới Nguyệt Kiều Các, Nguyệt Kiều sớm đã đau ngất đi, thái y đứng một bên, thúc thủ vô sách, Tư Mã Nhuệ phẩy tay nói – “Ngươi lui xuống đi, nếu có việc gì, sẽ báo sau.” – Nhìn phía Nhã Lệ hỏi – “Ngươi biết nàng trúng độc gì không?” “Biết.” – Nhã Lệ gật đầu, có chút khó hiểu nói – “Đại Hưng vương triều này sao lại có độc dược của Ô Mông quốc chúng ta? Hai nước chúng ta không qua lại, cũng không thông thương, sao lại có được loại dược này? Nàng là người ở đâu, sao lại trúng độc này?” “Nàng là một vũ nữ ở đây, tên là Nguyệt Kiều, về phần nàng làm sao mà trúng độc, ta cũng không biết.” – Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói – “Có chữa được không?” Nhã Lệ gật đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối nói – “Chữa thì chữa được, nhưng mà, e là nàng về sau khó mà khiêu vũ được nữa. Loại độc này nguyên là độc mà Ô Mông quốc(Juu: nguyên bản là Đại Hưng vương triều, nhưng ta thấy không hợp lý nên đổi lại) dùng để trừng trị phạm nhân, chỉ cần rạch một vết nhỏ trên đùi, hoặc có chỗ nào bị thương dù rất nhỏ, đều có thể thẩm thấu tận xương, sau đó phần da xung quanh sẽ mưng mủ, cực kỳ đau đớn, cuối cùng từng mảng từng mảng da rụng ra, lộ ra xương cốt, cho dù khép lại, cũng sẽ lưu lại vết sẹo khó coi, hơn nữa làn da còn bị khô héo(Juu: em gái kia quá tởm ~.~, khổ thân NK). Tình trạng trước mắt của nàng cũng không làm khó ta được, nhưng mà…e là thời gian qua quá khổ sở, chỉ sợ vể sau sẽ còn lại ám ảnh sâu sắc, nhất là đi lại quá lâu, lại càng không thể khiêu vũ.” Tư Mã Nhuệ chau mày – “Chẳng lẽ chỉ có thể như thế?” “Cũng không hẳn, chủ yếu là nàng có thể chịu đựng được hay không, thực ra đau đớn mới chỉ là giai đoạn đầu, về sau kỳ thực sẽ không đau, nhưng vì vừa mới bắt đầu đã đau đớn kinh khủng, khiến đầu óc có ấn tượng sâu đậm, cho nên vừa động đã đau, không thể tránh khỏi.” – Nhã Lệ lẳng lặng nói – “Ở Ô Mông quốc, trừ phi phạm vào trọng tội, chứ bình thường cũng không động tới loại dược này, hơn nữa thứ này chỉ có trong hoàng cung của Ô Mông quốc, ai có thể có được loại dược này, ta bây giờ sẽ pha chế thuốc giải, e là nàng phải chịu đựng thêm mấy canh giờ, có mấy loại thuốc phải về Ô Mông quốc lấy, nơi này không mua được.” “Đau đớn như thế, tiểu thư làm sao chịu đựng được?” – Tiểu Ngũ khẩn trương bất an hỏi. Nhã Lệ ngẫm nghĩ – “Ta cho các ngươi một ít thuốc giảm đau trước, sau đó sẽ đi làm thuốc giải. Thật sự buồn chết ta đi, là loại người nào có thể dùng tới loại dược này? Đại Hưng vương triều trước mắt sợ cũng chỉ có mình ta là người Ô Mông quốc, hơn nữa cũng chỉ có ta mới có được loại dược này, vì sao?…..Thật là tà môn, Ô Mông quốc tuy cũng có lén buôn bán với Đại Hưng vương triều, nhưng vẫn không hề có trao đổi dược liệu! Hiện tại ngoài ta ra, cũng chỉ có Tư Mã Cường và Hồng Ngọc bọn họ có thể có được, vấn đề là bọn họ không quen biết gì vũ nữ này, người thấp kém như thế, lại là nữ tử thanh lâu, ai có thể có thâm cừu đại hận với nàng đây?” Tư Mã Nhuệ mặt không chút thay đổi nói – “Ta nghĩ cả rồi.” Nhã Lệ lắc đầu – “Ôi, thật là đáng thương, nếu nàng rất yêu khiêu vũ, về sau không thể nhảy, phải đối mặt thế nào đây. Hơn nữa nếu nàng không thể khiêu vũ, ở chốn trăng hoa này, phải làm sao để nuôi sống bản thân? Ôi, được rồi, Tư Mã Nhuệ, ngươi quen biết nàng thế nào? Mộ Dung Phong mà biết, nhất định sẽ không để yên cho ngươi. Haha, thú vị, ngươi nhất định không thể nào có được Mộ Dung Phong, tuy hôm qua nàng cho ta một cái tát, nhưng ta không hề hận nàng, ngược lại còn hâm mộ Mộ Dung Tuyết có một tỷ tỷ xuất sắc như thế, có tỷ tỷ như vậy, nếu muốn ở trong hoàng cung, thực rất dễ dàng.” Tư Mã Nhuệ nhịn không được cười cười, cũng không nói gì. “Ta về viết đơn thuốc, ngươi phái người phi ngựa tới…khụ, ta thật là ngốc, nếu phái người về Ô Mông quốc, ta việc gì phải pha chế thuốc giải, chỉ cần cho người đi gặp phụ vương hoặc ca ca ta, có thể lấy ngay được thuốc giải có sẵn, thời gian hạn hẹp thế này, pha chế thuốc giải cũng rất khó(Juu: NL nhiều lúc rất là dễ thương nhỉ ^^~). Tiểu nha đầu, lại đây, ta viết cho ngươi một đơn thuốc, ngươi mau mau tới hiệu thuốc mua về sắc cho tiểu thư nhà ngươi uống, có thể giảm bớt đau đớn.” – Nhã Lệ viết một đơn thuốc đưa cho Tiểu Ngũ. Tư Mã Nhuệ trong lòng có chút cảm kích, Nhã Lệ này cũng không đến nỗi tồi tệ lắm lắm, chẳng trách Mộ Dung Phong nói nàng đáng thương, một cô gái rời xa quê hương, đến nơi này sống bầu bạn với một ông già xa lạ, hơn nữa ông già này còn có không ít thê thiếp, cũng thật đáng thương.