Vương quốc màu xám
Chương 44
Chiều ngày hôm ấy, Tần Thái quay về phòng, đang chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ thêm một lúc, thì thấy QQ nhảy. Mở ra xem, thấy lại là đại Boss đã bị lãng quên một thời gian dài trước đó.
Thông Dương Tử: “Cô có muốn nói gì với tôi không?”
Tần Thái có chút bối rối, nhưng vẫn phải bày tỏ lòng trung thành: “Thông gia, tôi tuyệt đối trung thành với Thông Dương quán, tôi và Trật Tự. chỉnh là một sự hiểu lầm. Tôi ấy à, chỉ biết dùng âm nhãn, ngài cũng biết đấy. Kết quả Trật Tự tưởng tôi là Tiên Tri, bèn giam tôi lại, lằng nhằng cả nửa ngày lại phát hiện tôi không tiên tri, họ ngượng quá hóa giận, suốt từ đó tới giờ cứ truy sát tôi.”
Thông Dương một hồi lâu cũng không trả lời, Tần Thái thấp thỏm vô cùng. Đợi mấy phút sau, cuối cùng phía bên kia cũng có trả lời: “Ngày mai tới văn phòng tôi, trực tiếp nói với tôi.” Tần Thái không biết phải nói gì. “Thông gia, tôi đã khai hết rồi mà.” Bên kia vẫn cứng nhắc, “Một giờ trưa mai.”
Tần Thái không biết phải làm sao, mà những lúc không biết phải làm sao cô thường tìm người để bàn bạc. Khi ấy Sa Ưng cũng chuẩn bị ngủ tiếp, Tần Thái bước vào, ngồi lên giường anh ta: “Ngày mai Thông gia bảo tôi tới văn phòng ông ấy, làm thế nào?” Sa Ưng hơi ngẩn ra, “Muốn cô giải thích chuyện với Trật Tự?”
Tần Thái gật đầu, Sa Ưng cảm thấy có gì đó rất lạ: “Cô có cảm thấy thái độ của Thông gia đối với cô. hơi đặc biệt không?”
Tần Thái trì độn lắc đầu: “Đặc biệt chỗ nào? Ông ta chưa bao giờ nói với tôi quá ba câu.” Sa Ưng chau mày: “Lúc hành hình Bạch Lộ, ông ấy nắm tay cô để thực thi việc hành hình.” Tần Thái gần như muốn thổ huyết: Mấy người này tư duy kiểu gì không biết, đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình có tình tiết cẩu huyết quá rồi chắc: “Sau Ưng, anh không cho rằng Thông gia thích tôi đấy chứ?” Sa Ưng lại rất trịnh trọng: “Ông ta biết cô không dám xuống tay, Lam Trù, tôi đang nghĩ, cho dù cô thật sự bỏ tiền thuê người giết Bạch Chỉ, Thông gia cũng sẽ không giết cô.”
Tần Thái vô cùng khâm phục khả năng tưởng tượng phong phú của anh ta, “Cảm ơn nhé, anh thật đánh giá tôi quá cao rồi.” Sa Ưng còn đang định nói thêm gì nữa, Tần Thái đã vỗ vai anh ta, lời ngắn ý dài, “Sa Ưng này, tôi cảm thấy. thực ra có những lúc, đừng đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá. Đấy đều là những thứ đầu độc tâm hồn người ta, rảnh quá thì anh hãy chịu khó ngó ‘Tri Âm’ này, ‘Cố sự hội’ này, tăng thêm chút khả năng, đào thải bớt tình cảm phức tạp, thật đấy.”
Sa Ưng: “..”
Sa Ưng chưa kịp quát lên, thì Tần Thái đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó: “Anh thích chị Hồng như thế, không phải vì bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết ngôn tình đó chứ?” Sa Ưng nhìn chằm chằm Tần Thái, im lặng không biết phải nói gì hồi lâu. Tần Thái vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Có điều tôi thấy, Sa Ưng, anh và chị Hồng không có khả năng đâu. Nếu Thông gia biết.”
Sa Ưng bóp cổ cô, tốc độ rất nhanh, Tần Thái không kịp phản ứng.
Cũng may Sa Ưng không dùng lực, “Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn, giữ cái miệng mình cho chặt!” Tần Thái dễ dàng gạt tay anh ta ra: “Nếu nói tôi đã nói từ lâu rồi, đáng ghét.”
Sa Ưng ngã người xuống giường, kéo chăn lên, thẳng thừng buông lời tiễn khách: “Tôi muốn đi ngủ rồi.” Tần Thái vẫn chưa yên tâm, lúc này mới nói ra mục đích thật sự của mình: “Sa Ưng. anh , có hiểu Thông gia không?”
Sa Ưng nhìn cô, lắc đầu quầy quậy.
Tần Thái lại càng không yên tâm: “Tôi cảm thấy. anh và ông ta khá giống nhau.đều là những kẻ háo sắc.ngộ nhỡ ngày mai khi tôi vào văn phòng ông ta, ông ta giở trò với tôi, thì phải làm thế nào?”
Sau Ưng hít hơi sâu mấy lần: “Vì vậy, bây giờ cô vì sợ một tên quỷ háo sắc, mà tới cầu xin sự giúp đỡ của một tên quỷ háo sắc khác?”
Tần Thái ngồi xuống giường anh ta, cắn móng tay suy nghĩ: “Hay là Sa Ưng, ngày mai anh đi cùng tôi nhé?” Sa Ưng thật sự thấy phục Tần Thái rồi: “Có phải còn muốn dán hai chữ ‘vệ sĩ’ lên mặt tôi không, để Thông gia biết nếu ông ta có hành động nào vượt quy tắc, tôi sẽ động tay đánh cho ông ta răng rụng đầy đất?!” Tần Thái cảm thấy làm vậy thì bạo lực quá: “Việc nàykhông hay nhỉ? Dù sao ông ta cũng là sếp của chúng ta.”
“Mẹ kiếp.” Sa Ưng day huyệt thái dương, “Cô vẫn biết điều ấy nhỉ! chị Hồng giờ là trợ lý của Thông gia, ngày mai cô qua đó, có thể tới gặp chị Hồng trước không? Dù sao chị ta cũng là trợ lý, Thông gia bàn chuyện với thuộc hạ, chị ta đương nhiên có thể tham gia.”
Tần Thái vẫn thấy thấp thỏm không yên: “Sa Ưng, chị Hồng. hình như không quản nổi Thông gia, anh xem lần trước Bạch Lộ.Thông gia ngày nào cũng cho xe tới đón, chị ấy cũng chẳng nói gì. Còn trang điểm cho Bạch Lộ nữa.”
Rồi cô thở dài: “Tôi chỉ sợ ngộ nhỡ Thông gia muốn làm gì tôi, chị Hồng còn giúp ông ta giữ chân giữ tay tôi ấy chứ.” Tần Thái rất buồn bực còn Sa Ưng rất đau đầu: “Xin cô đấy, cô về phòng cô mà than vắn thở dài được không hả? Tôi muốn đi ngủ rồi.” Tần Thái vẫn không đi, “Sa Ưng, tôi sợ lắm.”
Sa Ưng mềm lòng, giơ tay xoa xoa đầu Tần Thái, rồi lại thở dài. Diêu Hồng ngày ấy, khi phải đối mặt với Thông gia, có phải cũng từng sợ hãi như thế này? Sa Ưng thở dài thườn thượt, ấn vai Tần Thái, kéo cô ngã xuống, áp vào lòng mình. Tần Thái nhắm mắt, tạm thời quên mất mình đang dựa vào lòng ai. “Tại sao các anh luôn thấy chướng mắt trinh tiết của tôi.” Mắt cô ướt nhòe, nước mắt chảy xuống.
Giọng cô vừa khẽ khàng vừa ấm ức, Sa Ưng để mặc cô nằm bò lên ngực mình, rất lâu sau mới nói: “Ngày mai tôi đi cùng cô.” Lúc này Tần Thái mới thấy yên tâm hơn, vòng tay Sa Ưng vừa ấm ám lại vừa rộng rãi, cô áp mặt vào vòm ngực anh ta, một lúc sau thì ngủ mất. Sa Ưng lại mãi không ngủ được, anh ta vuốt vuốt tóc Tần Thái, tóc Tần Thái vừa mềm mượt vừa dầy: Mặc dù cô chưa bao giờ thừa nhận, nhưng vô thức, cô đang ngày một ỷ lại dựa dẫm vào Sa Ưng. Anh ta bất giác lại thở dài.
Họ ngủ một mạch tới tối, A Tử đã tỉnh, tới xem Sa Ưng thế nào. Thấy Tần Thái nằm dựa vào ngực anh ta, ngủ rất say.
Sa Ưng xua xua tay, A Tử cười trộm một tiếng, rồi chạy mất. Lúc Tần Thái tỉnh lại vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nhìn ngó quanh quất một lúc mới phát hiện ra mình đang nằm dựa vào ngực Sa Ưng. Cô đỏ lừ mặt: “Trời, tôi đè lên người anh rồi, thật ngại quá.” Sa Ưng nhanh chóng nghĩ đến một cách để điều tiết tâm trạng: “Hay là tôi cũng đè lại cô, coi như hòa?” Tần Thái tức giận, huých khuỷu tay một cái, Sa Ưng nhanh nhẹn lật người né tránh, “Haizz, trong tổ chúng ta, cô và Lục Châu là hai người không có óc hài hước nhất.”
Buổi tối ra ngoài làm nhiệm vụ, Tần Thái chủ yếu là hướng dẫn Hoàng Nhị. Lần này họ chọn một quán KTV, tiểu tổ Tần Thái vừa vào, Tần Thái đã bắt gặp người quen: Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Tả Lực Khôi. Tả Lực Khôi đương nhiên cũng nhìn thấy Tần Thái, không hổ là người trong ngành, trí nhớ của anh ta rất tốt: “Tần tiểu thư? Sao cô lại ở đây?”
Sa Ưng thấy lạ, lẳng lặng áp sát cô. Tần Thái thầm cảnh cáo bản thân phải trấn tĩnh: Tả Lực Khôi không biết thân phận của cô. Cô cười hời hợt đáp: “Đội trưởng Tả, lâu không gặp. Chân đỡ chút nào chưa?” nhắc tới chân, Tả Lực Khôi lại thấy thật sự khâm phục cô: “Tần tiểu thư, thật đúng là thần, hôm đó đã không còn bị thối rữa nữa. Chỉ là không thể hồi phục như ban đầu thôi.” Tần Thái gật đầu: Vì còn thiếu một câu thần chú nữa chưa đọc.
Cô vốn định bảo Tả Lực Khôi hôm sau đến, ai ngờ chuyện xảy ra sau đó quá đột ngột.
Tả Lực Khôi cũng thấy hơi lạ: “Về sau tôi tới tìm cô, Lữ tiên sinh lại nói ở chỗ ông ấy không có ai như cô, thế chẳng phải rất kì quặc hay sao? Hỏi nhiều mãi ông ấy mới bảo cô đi ngao du bên ngoài.”
Tần Thái gật đầu: “Đến phòng vệ sinh” cô tới quầy bar lấy một hạt đậu tương, sau đó cắn vỡ làm đôi. Trong phòng vệ sinh, cô xắn ống quần Tả Lực Khôi lên, quả nhiên ở chỗ vết thương vẫn hơi rỉ nước, vết thủng đã không còn sưng tấy nữa, chỉ là không khỏi cũng không tệ đi. Tần Thái dùng hạt đậu tương gắn lên vết thương, rồi bắt đầu đọc chú. Không lâu sau cô đứng dậy: “Được rồi, hai ba ngày nữa sẽ khỏi hẳn.”
Lúc này Tả Lực Khôi đã không còn nghi ngờ gì nữa, “Tần tiểu thư, sao cô lại ở đây?” Tần Thái không muốn nói nhiều: “Tôi không phải tội phạm bị truy nã, sao không thể ở đây?” Tả Lực Khôi cười: “Đúng vậy.”
Rồi anh ta lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho cô: “Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì cứ tìm tôi.”
Tần Thái nghĩ mình làm nghề này, cũng có lúc phải nhờ vả anh ta, vậy là nhận tấm các. Tả Lực Khôi không có ý định bỏ đi, “Tần tiểu thư, cho tôi điện thoại của cô đi.” Tần Thái cũng đành cho anh ta biết số điện thoại của mình. Tả Lực Khôi kéo Tần Thái quay về phòng, giới thiệu với mấy đồng nghiệp của mình.
Trong phòng có sáu cảnh sát hình sự nữa, Tần Thái lần lượt bắt tay họ, nếu đã không thể đi được, đành ngồi xuống chơi cùng họ vậy.
Cô là người khá thoải mái, Tả Lực Khôi lại rất quan tâm săn sóc, còn phét lác với đồng nghiệp một phen: “Tần tiểu thư này, chính là vị mà tôi đã nhắc qua với mấy cậu đấy.” Có thuộc hạ tiếp lời: “Thần tiên tỉ tỉ? Thần tiên tỉ tỉ chào chị, nào nào nào,chúng tôi xin mời chị một chén.” Tần Thái rất ngại, cũng may thời gian vừa qua cô làm tổ trưởng, nên không còn ngượng ngùng bẽn lẽn như trước nữa. “Đâu dám xưng là thần tiên tỉ tỉ gì chứ, tôi chỉ biết chút chu dịch thôi.” nói đến đây, mặt cô đỏ bừng.
Nói thẳng ra thì, thuật chu dịch cô chẳng biết tí gì. Nhưng đối với những người này, không biết phải giải thích với họ thế nào mới không bị coi là thần bí. Vậy là đành mang chu dịch ra làm bia đỡ đạn.
Uống tới tận ba bốn giờ sáng. Sa Ưng thấy họ quen nhau, nên cũng không đi đến chất vấn. Trên bàn rượu đúng là dễ thân thiết, Tần Thái dần dần thân luôn với mấy cánh sát kia, còn trao đổi số điện thoại với nhau nữa. Họ tới đây là để ăn mừng vì vừa phá được một vụ án giết người, Tả Lực Khôi trong lòng đã có tính toán: Nếu chơi được với Tần Thái, sau này còn sợ có vụ án nào không phá được? Vì vậy bữa rượu này, đi được nửa đường thì Tần Thái từ khách biến thành chủ.
Uống rượu xong, Tả Lực Khôi kiên quyết đòi đưa Tần Thái về, Tần Thái khéo léo từ chối, cuối cùng đành dọa: “Chỗ tôi ở, chỉ sợ không có lợi cho địa vị của đội trưởng Tả, đội trưởng cứ về đi.” Mãi mới dỗ được Tả Lực Khôi đi.
Về tới kí túc, Sa Ưng vẫn còn lạ: “Cô quen bọn họ?” Tần Thái gật đầu, hàm hồ trả lời cho qua chuyện: “Trước kia trị thương cho anh ta” Sa Ưng đành nhắc nhở: “Loại người này vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn, dù sao Nhân Gian. cũng không thể quan hệ với họ.” Tần Thái đẩy anh ta ra khỏi phòng: “Biết rồi mà, mau ra đi, tôi phải tắm.” Sa Ưng không quan tâm: “Tắm đi, tôi có phải chưa nhìn thấy đâu” Tần Thái tung chưởng qua.
Trời sắp sáng rồi, trời sáng là phải tới chỗ Thông gia. Tần Thái gần như không ngủ, đến mười giờ rưỡi khi cô muốn ngủ, nhưng không ngủ nổi. Sa Ưng đến gõ cửa: “Đi thôi” Tần Thái nhắm mắt, thật muốn hôn mê bất tỉnh.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
2 chương
123 chương
11 chương
66 chương