Vương quốc màu xám

Chương 21 : Thế mới là cuộc sống

Ngày hôm sau, Tần Thái vừa tỉnh dậy đã cảm thấy không khí có gì đó rất lạ. Đám công nhân trong công trường đều nhìn cô, ánh mắt không còn khinh miệt coi thường như ngày thường nữa, mà là tò mò. Theo thói quen cô vào kho, thấy anh Mèo đã đứng đó đợi từ bao giờ. Bên cạnh anh mèo là một người đàn ông mặc comple đi giầy da. Thấy cô tới, anh Mèo cười rất miễn cưỡng: “Tiểu Thái, đây là anh Chu, là người của công ty Hưng Hồng.” Anh Chu cười khá khách sáo, đưa cho Tần Thái một tấm danh thiếp. Tần Thái cũng cười, nhưng chẳng cảm thấy gì: “Anh Mèo, em làm việc đây.” Anh Mèo kéo cô sang một bên, lúc này mới hạ giọng nói: “Nha đầu ngốc, em không nhận ra à, bên công ty Hưng Hồng muốn đưa em qua đó làm.” Làm việc ở công trường, phàm những ông chủ là người có chút hiểu biết sẽ nuôi một hoặc thậm chí là vài người hiểu về âm dương ngũ hành, để họ tính toán thời gian khai công, thời gian hoàn công và cả giờ tốt giờ xấu gì gì đó nữa. Thỉnh thoảng đào phải thứ không nên đào, họ sẽ lập tức ra mặt cúng bái hoặc chấn đất.a Nhưng đúng như bác sĩ đã nói, nghề này, một trăm người thì có tới chín mươi tám kẻ lừa đảo. Người trong huyền môn, luôn giữ gìn tam phẩm, thượng phẩm là vấn đạo, trung phẩm là tu thân, hạ phẩm là dùng phép thuật. Đại đa số những kẻ đang làm ăn ngoài thị trường ngay cả hạ phẩm cũng không xứng đáng, mà cho dù có những người như thế, thì rất hiếm khi gặp được họ. Lần trước hai vị giám sát công trường A và B quay về đã thêm mắm dặm muối báo cáo lên cấp trên. Khi đó đầu óc Tần Thái vẫn không được linh hoạt cho lắm, chỉ nhận anh Mèo là chủ: “Em chỉ làm với anh, không đi đâu cả.” Anh Mèo tưởng mình nghe nhầm, “Đấy là Hưng Hồng, con bé ngốc này, là cây đa cây đề trong ngành xây dựng đấy. Mặc dù chỉ là công ty con, nhưng..” Tần Thái chỉ một mực lắc đầu, “Em không đi.” Người họ Chu kia nhìn nhìn Tần Thái, chậm rãi nói: “Em gái, đừng có cứng nhắc như thế. Em muốn bao nhiêu tiền, cứ nói, chúng ta có thể thương lượng. Hơn nữa tới đó, cũng là cách để em giúp anh mèo móc nối quan hệ, có lợi cho sự phát triển sau này của anh Mèo.” Tần Thái chẳng chịu nghe gì cả, chỉ lắc đầu: “Không đi, dù thế nào em cũng không đi.” Anh Mèo cảm động vô cùng, Tần Thái có chút xấu hổ, cô không muốn tới Hưng Hồng, một phần là vì cô cảm kích anh Mèo, phần khác là cô thật sự không thể đi: Ở một nơi có quy mô như Hưng Hồng, nhiều người nhiều tai mắt. Cô muốn tránh người của Trật Tự! Từ đó về sau, anh Mèo thật sự coi Tần Thái như em gái mình. Anh ta đặc biệt cho dựng một cái lều để Tần Thái ở một mình, còn đánh thêm một bộ chìa khóa văn phòng cho Tần Thái. Tần Thái tưởng mình phải phụ trách việc quét dọn văn phòng cho anh ta, thế là mỗi sáng sớm cô bèn dọn dẹp quét tước nơi đó sạch sẽ. Công trình tiến triển thuận buồm xuôi gió, chẳng mấy chốc đã có thể nghiệm thu, tâm trạng anh Mèo khá tốt, ngày nào cũng huýt sáo ngân nga hát. Tối hôm nay, Tần Thái đang ‘luyện công’, đột nhiên cảm giác như quay trở lại quê nhà, thấy Tần Lão Nhị đứng ngoài sân, da trên mặt nhăn nheo lại thành một đống, đàu tóc bạc trắng. Xung quanh có một đám người đứng xem náo nhiệt. Tần Thái trong lòng thất kinh, đi tới hỏi: “Sao thế?” Không biết là ai trả lời: “Họ lấy thận của ông ta đi rồi.” Tần Thái cúi đầu nhìn, thấy trên lưng cha có một cái lỗ thủng to đùng, cô sợ hãi giật mình bừng tỉnh. Ở nhà có lẽ xảy ra chuyện rồi, Tần Thái thấp thỏm bất an, mặc dù cô vẫn luôn thấy giận vì Tần Lão Nhị tham tiền, nhưng ông ta cũng nuôi cô mười lăm năm, cho ăn cho mặc còn cho học hành, tình cảm cha con cũng vẫn có. Phải hỏi xem sao. Tần Thái suy nghĩ rất nung, cuối cùng nhờ anh Mèo giả làm anh họ gọi điện về nhà. Nhà họ Tần chưa lắp điện thoại, nên phải gọi tới nhà hàng xóm, nhà hàng xóm mới gọi bà Tần sang nghe. Tần Thái đúng là có một ông anh họ xa, có diều đã chuyển vào thành phố sống từ lâu rồi, và cũng nhiều năm không qua lại. Sau khi bà Tần sang nghe điện, anh Mèo hỏi kĩ tình hình gia đình Tần Thái, sau đó nhìn Tần Thái một cái, rồi lại an ủi bà Tần vài câu xong mới cúp máy. Anh Mèo mở loa ngoài, Tần Thái vẫn ngồi bên cạnh lắng nghe hai người nói chuyện, cúi đầu cụp mắt, không biết là đang nghĩ gì. Tần Lão Nhi bị mắc chứng nhiễm độc đường niệu, nhà vừa xây nhà, đang lúc căng thẳng, vào nằm viện một lần mà như bị bão lũ càn quét vậy. Chứng nhiễm độc đường niệu là suy yếu chức năng thận mãn tính, phát triển đến gia đoạn cuối. Giờ xuất viện về, hàng tháng lọc máu mất hơn hai vạn tệ. Nếu như phải thay thận, cho dù có tìm được quả thận phù hợp cũng phải tốn hai mươi ạn tiền phẫu thuật. Giờ căn nhà vừa tu sửa xong chuẩn bị rao bán, nhưng ở quê, những người có tiền để mua nhà không nhiều. Bán rẻ thì không giải quyết được vấn đề tài chính trước mắt. Tần Thái lặng lẽ tính toán, bản thân cô mới tới đây làm chưa đến ba tháng, tháng đầu tiên được chín trăm tệ, tháng thứ hai là một nghìn hai trăm tệ, tiền công tháng này chưa lĩnh. Lần trước Bạch Hà lấy tiền của Lã Liệt Thạch đưa cho cô, ngoài việc mua những vật phẩm thường ngày cô chưa tiêu gì đến, tất cả vẫn giữ ở đây. Nhưng tính đi tính lại cũng chỉ được chưa đến bảy nghìn tệ. Hai mươi vạn, lấy ở đâu ra bây giờ? Anh Mèo nhìn cô mãi, “Tiểu Thái, hai mươi vạn đối với anh cũng không phải là nhiều. Đợi công trình quyết toán xong, anh sẽ gom cho em.” Tần Thái lắc đầu, “Anh mèo, để em nghĩ đã.” Không thể vay, bởi vì cô biết mình trả không nổi. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách. Tần Thái xin anh Mèo nghỉ ba ngày phép, đến ga tàu của thành phố Tam Họa. Trật Tự không công khai truy nã cô, cũng không công bố ảnh và thân phận của cô: chuyện này trong Trật Tự, cũng chỉ những người trong nhóm cán bộ cao cấp mới biết. Tần Thái đi đi lại lại mấy vòng ở ga, rồi lại tìm đến nhà trọ lần trước. Cô bỏ ra hai mươi lăm tệ thuê một căn phòng trên tầng hai, thuê phòng xong chỉ ở hai tiếng rồi trả phòng ngay. Sau khi trả phòng, Tần Thái đứng trước mặt một quầy xem bói. “Ông có muốn kiếm tiền không?” Tần Thái hỏi như vậy. Người đàn ông đó vẫn luôn bán tín bán nghi, bởi vì dù sao trông cô cũng quá trẻ, hơn nữa cách ăn vận trang điểm, thực sự chẳng có chút khí chất nào của cao nhân ngoại thế. Nhưng mười vạn tệ, đây là một số tiền không nhỏ. Người đàn ông đó mấy hôm nay cứ loanh quanh bên ngoài quán trọ không đi. Việc làm ăn của quán trọ bắt đầu đi xuống, gần đây giọng bà chủ mắng chửi người làm không còn lớn như trước nữa. Người đàn ông kia trong lòng do dự, nhưng lại nghĩ ngay đến mười vạn tệ. Ông ta mặc áo choàng của đạo sĩ, tay ầm cờ âm dương bước vào quán. Bà chủ cúi đầu cắm cúi ghi chép: “Muốn ở một đêm bao nhiêu tiền?” Người đàn ông thấp thỏm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đạo mạo của cao nhân, “Bà chủ, quán trọ này của bà.. không ổn.” Ai ngờ, bà chủ vốn có thái độ lãnh đạm vừa nghe câu này lập tức ngẩng phắt đầu lên, “Nói bậy bạ gì thế?” Người đàn ông kia từng đi khắp nơi xem tướng đoán mệnh, việc ông ta làm thành thạo nhất chính là thẩm giọng nói và quan sát sắc mặt. Thấy bộ dạng của bà chủ quán thì giật mình đánh thót một cái, lẽ nào có chuyện đó thật sao? Trong lòng ông ta càng thêm tự tin, cười phá lên ha hả: “Lão hủ nói bậy rồi, hai mươi lăm tệ một tối.” Bà chủ ngập ngừng định nói gì lại thôi, vẫn vào sổ để ông ta lên lầu ở. Ga tàu hỏa xưa nay người qua người lại, vô cùng náo nhiệt. Nhưng buổi tối, người đàn ông kia nghe lời Tần Thái đi xuống nhà rót bát nước nóng, phát hiện trong quán trọ yên tĩnh lạ thường. Bên ngoài người đông nườm nượp, bên trong lại tĩnh lặng nghe thấy cả tiếng kim rơi. Bà chủ thấy ông ta thì như nhìn thấy ma: “Ôngông chưa ngủ?” Lòng bàn tay người đàn ông liên tục rịn mồ hôi, nhưng ngoài mặt lại lập tức trấn tĩnh lại ngay: “Lão hủ thấy khát, ha ha, bà chủ, cho bát nước.” Bà chủ đột nhiên đổi sang vẻ mặt bợ đỡ: “Tiên sinh, ngài nhất định là cao nhân.” Người đàn ông cười đầy vẻ thâm sâu khó dò: “Không dám không dám, lão hủ chẳng qua kiếm sống bằng nghề xem tướng đoán mệnh, chẳng có bản lĩnh nào khác.” Ông ta càng đây đẩy từ chối, bà chủ càng tỏ vẻ cung kính, mời ông ta vào trong ngồi. Ông ta lại biết ăn nói, chẳng mấy chốc đã lôi hết những chiêu xem tướng đoán số ra, khiến bà chủ quán trọ nghe mà xây xẩm mặt mày, ong ong đầu óc, lập tức coi ông ta như thần tiên giáng trần. Thì ra quán trọ này của bà chủ gần đây có vấn đề thật. Những người khách trong quán hễ qua giờ tí là gọi thế nào cũng không dậy. Nếu không phải tim vẫn đập và vẫn thở đều thì bà ta còn tưởng họ đã chết rồi. Và cứ hơn bốn giờ, là những người khách đó lại tự động tỉnh dậy. Vì vậy mà những người bị lỡ tàu ngày một nhiều, quán trọ cũng bị đồn đại là có ma. Từ đó khách không dám đến thuê phòng khiến công việc làm ăn ngày một đi xuống. Người đàn ông xem bói kia vờ không nhận thấy, làm như vô tình nhắc đến tình hình trong quán trọ của bà chủ: “Thật khó nhỉ. thứ dám làm loạn ở ngay ga tàu, thì rất nguy hiểm.” Bà chủ suýt nữa bật khóc, buông lời dỗ dành người xem bói. Lúc này ông ta mới bối rối xua tay, “Không phải lão hủ không muốn giúp bà, chỉ là vợ chồng bà vốn thường làm những việc tổn hại âm đức. Mấy năm gần đây lấy trộm bao nhiêu tiền, trong lòng bà có tính toán được không? Âm đức bị tổn thất hết rồi thì phải làm thế nào? Chỉ để lại hoàn tai họa cho con cháu thôi.” Bà chủ quán trọ chỉ còn thiếu nước quỳ xuống, người đàn ông vội đỡ bà ta dậy: “Thế này đi, mấy năm nay bà tích được bao nhiêu tiền thất đức, lão hủ cũng coi như giúp hai vợ chồng bà hóa giải tai ương.” Nghe nói phải mất tiền, bà ta vẫn do dự: Sống ở một nơi cá rồng lẫn lộn thế này, chuyện gì mà bà ta chưa gặp? Người đàn ông thấy thế, không nói nhiều nữa, đứng dậy định đi: “Nếu bà không tin, lão hủ cũng không ép.” Bà ta vội kéo lại: “Chỉ cần bỏ tiền ra, thì sẽ không có chuyện gì nữa chứ?” Ông ta nhanh chóng túm ngay lấy cơ hội: “Nếu hôm nay không hóa giải, chỉ e không chỉ trong quán trọ có chuyện. Đến khi ấy cho dù cả hai vợ chồng bà rời khỏi đây, cũng không thoát được.” Người đàn bà suy nghĩ, bà ta vẫn còn băn khoăn: “Vậy tiên sinh, tôi phải nói trước, tôi đưa tiền cho ông rồi ông không được bỏ đi ngay, đến khi nào quán trọ bình an vô sự, ông mới được đi.” Ông ta suy nghĩ, chuyện này không khó, cùng lắm là nếu không thành công thì không thu tiền là được. Ông ta đồng ý ngay. Buổi tối vẫn ở trong quán trọ, ông ta làm theo lời Tần Thái, đi lên căn phòng ở bên tay trái trên tầng bốn, tìm thấy một lá bùa màu vàng rất nhỏ được giấu dưới sàn gỗ ở mé bắc. Ông ta cũng có chút am hiểu phong thủy, biết vị trí chính Bắc của căn phòng này là vị trí ngũ hoàng đại sát, sao ngũ hoàng là sao rất hung hại, chuyên đem đến bệnh tật, tại nạn, thương vong vân vân. Vị trí ngũ hoàng đại sát: Trong học thuyết phong thủy, sao ngũ hoàng hay còn được gọi là ngũ hoàng đại sát, chính quan sát, mậu kỷ sát là sao rất hung hại, chuyên đem đến sự bất an, dịch bệnh, tai nạn, hao tài tốn của, thương tổn nhân đinh Nhưng ga tàu vốn là nơi có dương khí rất nặng, rút cuộc là thứ gì mà sát khí lại nặng như thế? Ông ta cả ngày chỉ biết lừa thần dối quỷ, nhưng hành động khá cẩn trọng, không giám thò tay ra chạm vào lá bùa. Vẫn làm theo lời Tần Thái, dùng giấy đỏ gói lá bùa lại, thận trọng đút vào túi. Tối đó, mọi việc trong quán trọ trở lại bình thường, không còn tình trạng khách trọ bị gọi không dậy nữa. Người đàn ông sợ bà chủ quán trọ quỵt tiền, nhưng bà chủ lại rất thoải mái, lập tức đưa túi tiền. Người đàn ông đếm, ba mươi vạn, không thừa một tờ cũng không thiếu một tờ. Người đàn ông này họ Thanh, mọi người thường gọi là Thanh mù. Nhưng ông ta không phải người mù, chỉ là bình thường hay đeo kính đen vờ làm người mùa đi lừa gạt lòng thương hại của mọi người mà thôi. giờ có ba mươi vạn trong tay, cả đời ông ta cũng chưa tùng nhìn thấy nhiều tiền như thế bao giờ, đương nhiên là nảy lòng tham. Chi bằng cầm số tiền này bỏ trốn?! Ba mươi vạn, đi đâu mà không được chứ? Hà tất phải chia cho con nhỏ kia? Ông ta chạy thẳng ra ga tàu, vừa vào cửa bán vé, đã thấy người con gái mặc áo nâu đứng đợi mình. Đột nhiên ông ta đỏ mặt vì ngượng ngùng. Tần Thái biết muốn đối phó với loại người này phải cứng rắn, vì vậy mặt cô lạnh như băng: “Đừng cầm thứ tiền không nên lấy.” Nếu là người khác, một cô gái bé nhỏ thế này, Thanh mù chắc chắn sẽ không sợ. Nhưng đối với Tần Thái, ông ta vẫn không dám ra tay. Cô gái dám vạch kế hoạch này, chắc chắn ít nhiều cũng có bản lĩnh. Ông ta toét miệng cười: “Hê hê, đang định mang tiền tới cho cô, hê hê.” Tần Thai chỉ lấy hai mươn vạn của mình, để lại cho ông ta mười vạn. Cầm tiên xong quay người đi luôn. Thanh mù không cam tâm để ‘thần tài’ cứ vậy mà bỏ đi, vội vàng chạy đuổi theo. Tần Thái cũng nhanh chóng biến mất, chạy thẳng tới ngân hàng. Hai mươi vạn nhanh chóng được gửi về nhà trên danh nghĩa của anh họ, được gửi cùng số tiền đó đi, còn là nhận thức của cô dành cho thế giới này. Thế mới là cuộc sống chứ, cạm bẫy khắp nơi, và tiền vàng cũng khắp nẻo. Có điều xem bạn có dám giơ tay ra nhặt lấy hay không mà thôi. Cô quay người đi về công trường, chẳng thấy mình sai ở đâu cả. Đối phương không phải người tốt, Bạch Hà nói người xấu sẽ bị trời trừng phạt. Nhưng ông trời bận rộn thế kia, tạm thời không có thời gian để trừng phạt bà ta, cô bèn làm việc ấy thay trời, có gì sai chứ?