Vương phủ nuôi em tiểu thích khách

Chương 6 : Ta chính là tân sủng của huynh ấy

Sau đó, Bùi Tĩnh Uyên cũng không thay đổi ý định, thật sự sai người đưa bốn cô gái được Hoàng đế lựa chọn kia đi, đối với việc này, phân tích của Diệp Đàn là: Có thể do hắn không ‘lên’ được nên lo bị người ta phát hiện sẽ rất mất mặt đây mà. Sau đó, một buổi chiều nào đó nàng vui mồm vui miệng, lại bất cẩn tiết lộ luôn suy nghĩ này cho Bùi Tĩnh Uyên, kết quả đương nhiên là lại bị hắn đè lên trên bàn đá. “Có cần bản vương tự chứng minh với nàng một chút không?” “Không cần không cần, chuyện này ở trước mặt mọi người kỳ cục lắm!” Nàng sợ đến mức hoàn toàn không còn biết mình đang nói gì. Nụ cười trong đôi mắt dài của Bùi Tĩnh Uyên càng sâu hơn: “Nói vậy cũng có nghĩa là, nàng càng muốn vào phòng cùng bản vương hơn phải không?” “… Ta chỉ muốn bình yên ăn hết đĩa điểm tâm này thôi!” Hắn ung dung nói: “Khi nàng đặt điều về bản vương, thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý phải đón nhận hậu quả chứ.” Diệp Đàn tức giận phản kích: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Vậy huynh tự giải thích xem, vì sao lại không cần mấy cô nương nhà người ta?” “Nàng nói vậy, có vẻ rất mong chờ bản vương giữ họ lại nhỉ?” “Đương nhiên rồi, huynh không đắm chìm trong nữ sắc thì ta làm sao thừa cơ hạ thủ được?” Lại một lần nữa nói thẳng nói thật mà không cần suy nghĩ. Bùi Tĩnh Uyên quan sát vị Diệp nào đó đang như động vật bị nhổ lông, đôi môi mỏng cong lên cười đầy ẩn ý sâu xa: “Thật ra, nói cho nàng biết cũng chẳng sao, bản vương chê các nàng chưa đủ tuyệt sắc đấy. Những cô gái mà bệ hạ đưa tới, e rằng chính hắn cũng không thích thú gì, cố tình đưa cho bản vương cho chật nhà thôi.” Làm gì mà nghĩ Hoàng đế bỉ ổi như thế chứ? Còn nữa… có thể có chút tín nhiệm cơ bản giữa thúc thúc và chất nhi được không? “Toàn nói lung tung, ta thấy các cô nương đó đều rất đẹp mà.” Hắn lại đáp rất nghiêm túc: “Đó là vì dung mạo của nàng không đủ tư cách/ không đạt yêu cầu, nên tiêu chuẩn đánh giá đương nhiên cũng thấp hơn rất nhiều.” “Huynh mới xấu ấy.” “Có chê nàng xấu đâu, ý của bản vương là đang khen tâm hồn nàng rất đẹp mà.” “…” Dường như Bùi Tĩnh Uyên rất thích thú với dáng vẻ tức giận như con mèo bị đạp trúng đuôi này của nàng, hắn ngắm nghía một lúc lâu rồi mới nhón một miếng bánh hoa hồng trên đĩa, đưa tới bên miệng nàng: “Thôi được rồi, vậy để bản vương đổi cách nói khác. Là vì bản vương đã có nàng, nên không muốn những người con gái khác tới làm chướng mắt bản vương nữa.” Diệp Đàn không từ chối đồ ăn ngon, cắn một miếng bánh to, rồi nhồm nhoàm nói lúng búng: “Thì ra huynh sợ ta lỡ tay giết họ à? Huynh coi thường ta quá đấy, ta là một thích khách cực kỳ có phẩm hạnh nhé.” Lần này thì đến lượt Bùi Tĩnh Uyên không còn gì để nói. Hắn cảm nhận một cách sâu sắc rằng, muốn khơi thông cô gái ngu ngốc đến một cảnh giới mới này, thực sự còn phải đi một con đường rất rất dài, mà hiện giờ, việc hắn có thể làm cũng chỉ là ngồi nhìn nàng tàn sát sạch cả một bàn điểm tâm này như gió cuốn mây tan mà thôi. Ai ngờ, chưa chờ hắn cất tiếng trêu chọc nàng vài câu, đã nghe thấy gia đinh bước vào bẩm báo, hơn nữa, còn không phải là tin tức tốt đẹp gì. “Hồi Vương gia, bệ hạ giá lâm.” Vừa rồi còn đang bàn tán về Hoàng đế, giờ chính chủ đã tới luôn rồi. Diệp Đàn ngẩn người ngậm miếng bánh cuối cùng, do dự nói: “Ta có cần tránh mặt không?” Dù sao nàng cũng là thích khách đến ám sát thúc thúc ruột của Hoàng đế, cứ ở nơi này cũng khó tránh khỏi chột dạ. “Tránh mặt cái gì, nàng quên nội dung giao dịch của chúng ta à?” Bùi Tĩnh Uyên nhấn mạnh từng chữ nhắc nhở nàng, “Đóng giả làm người con gái được bản vương sủng ái, diễn kịch trước mặt người ngoài.” “Vậy người ngoài này chính là…” Hắn thản nhiên đáp: “Đã đến rồi đấy thôi?” Diệp Đàn chợt cảm thấy hỗn loạn. Nàng có cảm giác chỉ số thông minh của mình lại bị Bùi Tĩnh Uyên chèn ép một lần nữa, vậy ra, người ngoài chính là đương kim hoàng đế, mà hắn, lại đi bảo nàng phối hợp diễn kịch với hắn trước mặt hoàng đế sao!!! Nàng rất muốn từ chối, nhưng tiếc rằng không còn kịp nữa. Bùi Tĩnh Uyên bắt nàng chỉnh trang lại cho ra dáng, sau đó vác thẳng nàng tới đại sảnh. Vì sao một thích khách như nàng lại cứ bị đối xử không công bằng thế này chứ? Ở đại sảnh, lư hương đồng đỏ khảm vàng đang đốt huân hương an thần, Hoàng đế ngồi ở ghế chính vị, thấy Bùi Tĩnh Uyên vào liên khẽ gọi một tiếng “Vương thúc”. Thực ra, nhìn bên ngoài thì tuổi của Hoàng đế có vẻ không kém Bùi Tĩnh Uyên là mấy, có lẽ cũng chỉ có Bùi Tĩnh Uyên chiếm lợi thế về vai vế thôi. Mà, khác với Bùi Tĩnh Uyên mang khí chất tà ác quyến rũ ngông cuồng như trời sinh, Hoàng đế mang theo khí tức vương giả ung dung cao quý hơn mấy phần — đương nhiên, nếu bỏ qua cảm giác u tối không thể xóa nhòa trên dung mạo của hắn ta, thì sẽ hoàn mỹ hơn nhiều. Đúng thế, đúng là cảm giác u tối. Diệp Đàn cũng thấy rất kỳ quái, sao trên người của vị vua một nước lại xuất hiện luồng khí lạnh buốt và âm u như vậy? Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ về vấn đề này, đã nghe Hoàng đế lãnh đạm nói: “Vương thúc, vị cô nương này nhìn lạ nhỉ, hình như trước đây trẫm chưa từng gặp bao giờ.” “Bệ hạ không biết đó thôi, Diệp Đàn cô nương là tân sủng của thần.” Diệp Đàn: “…” Hoàng đế nhìn nàng một cái như cười như không: “Thật sao?” “Hồi… Hồi bệ hạ, đúng là như thế. Có thể hầu hạ vương gia là phúc của dân nữ.” Đã đâm lao thì phải theo lao, đương nhiên Diệp Đàn cũng không thể nói thật rằng mình không phải là tân sủng, mà là thích khách được, đành phải diễn cho tròn vai, giả vờ ngượng ngùng nhích nhích lại gần bên Bùi Tĩnh Uyên. Đại khái là diễn xuất của nàng thật sự quá kém, nên vì muốn có hiệu quả chân thật hơn, Bùi Tĩnh Uyên liền đưa tay kéo thẳng nàng vào lòng. Hắn đúng là loại người cuồng sàm sỡ người khác mà!!! Hoàng đế có vẻ hơi ngạc nhiên, trầm ngâm gật đầu: “Vậy thì trẫm hiểu rồi, chẳng trách mấy hôm trước Vương thúc lại đuổi hết mấy vị vũ cơ trẫm đưa tới đi. Thì ra là tìm được người vừa ý rồi.” Quả nhiên hắn ta nhắc ngay đến bốn vị mỹ nhân đáng thương kia. Bùi Tĩnh Uyên ung dung cười nói: “Đúng là bệ hạ cũng tặng cho thần rất nhiều giai nhân, tiếc rằng chưa được mấy ngày đã mất hết cảm giác mới mẻ, khó khăn lắm thần mới tìm được một người vừa ý, cũng muốn sủng hạnh nàng lâu lâu một chút rồi mới đổi người khác.” “Ừm, xem ra, Diệp cô nương này quả thật có vài phần đặc biệt.” Giọng điệu của hắn ta rất kỳ quái, hiển nhiên không phải có ý khen ngợi thật lòng, chỉ e rằng trong lòng đang thầm nhạo báng khuôn mặt và thân hình như trẻ con của nàng mà thôi. Chẳng lẽ… vị Vương thúc này của mình đột ngột thay đổi khẩu vị rồi? Không thể không thừa nhận rằng mùi thụy não trên người Bùi Tĩnh Uyên kia cực kỳ dễ chịu, nhưng điều này cũng không thể trở thành nguyên nhân khiến Diệp Đàn mượn cớ để rúc mãi trong ngực hắn không tránh ra. Nàng cũng không chú ý xem rốt cuộc Hoàng đế nói những gì, mà chỉ chăm chăm suy tư cân nhắc xem có nên thừa cơ này đâm hắn một đao không, hoặc là thiến phía dưới trước một cái chẳng hạn, dù sao đây cũng là cơ hội rất tốt. Nhưng nghĩ đến Hoàng đế đang ở ngay trước mặt, nàng vẫn phải bỏ qua tính toán này. Hoàng đế kín đáo nhìn lướt qua Bùi Tĩnh Uyên: “Chỉ cần Vương thúc thích là tốt rồi, trẫm cũng không can thiệp nhiều, lần này trẫm đến vì có chuyện khác muốn hỏi Vương thúc — Nghe nói thời gian trước có thích khách đột nhập quý phủ, còn khiến Tề quản gia chết oan?” “Chỉ là việc nhỏ thôi, đâu đáng để bệ hạ bận tâm?” Giọng điệu của Bùi Tĩnh Uyên rất thành khẩn, nghiễm nhiên biến thành một thần tử tốt trung quân ái quốc, “Về chuyện của Tề quản gia, thần thực sự cảm thấy hổ thẹn với bệ hạ. Bệ hạ phái tay sai đắc lực nhất của mình đến hầu hạ ở Vương phủ, ai ngờ lại gặp phải chuyện thế này, đây cũng là lỗi của thần.” Diệp Đàn ngồi nghe cuộc đối thoại này cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Nàng có cảm giác não bộ của mình thực sự không đủ để xử lý những tin tức phức tạp như vậy, không ngờ tay quản gia đã chết kia lại là do Hoàng đế phái tới. Hơn nữa, nghe câu nói này, thì có vẻ trước đây gã vẫn luôn âm thầm giám sát Bùi Tĩnh Uyên? Ồ, thì ra tình cảm của hai thúc chất cũng không tốt như tưởng tượng nhỉ. Đúng rồi, phàm là vua một nước, đều khó tránh khỏi chuyện nghi kỵ những người xung quanh mình mà? Hơn nữa, chỉ nhìn cũng biết Bùi Tĩnh Uyên không phải là vị thúc thúc dễ đối phó. Ánh mắt nàng quan sát qua lại cả hai người, cảm thấy bầu không khí đang dần phát triển theo hướng cực kỳ gượng gạo, nhưng nàng chỉ là người theo ngồi cùng hắn thôi, hoàn toàn không có quyền lên tiếng, chỉ đành để mặc bọn họ tung những nắm bông giấu kim nhọn thăm dò nhau. Có lẽ, nụ cười trên mặt là để giấu diếm sự nghi kỵ thâm sâu như biển cả vậy. Người trong hoàng gia, sống thật mệt mỏi. “Trẫm sao có thể trách cứ Vương thúc được? Chỉ là một tên nô tài, chết thì thôi, tính mạng của Vương thúc không sao là tốt rồi.” Chắc là ảo giác thôi nhỉ. Diệp Đàn có cảm giác khi nói những lời này, hai mắt Hoàng đế hơi nheo lại, trong mắt còn thoáng có vẻ lạnh lùng tàn độc. Nhưng, giọng nói của Bùi Tĩnh Uyên cũng nhanh chóng kéo nàng về hiện thực. “Đa tạ bệ hạ quan tâm, hiếm khi bệ hạ giá lâm bỉ phủ, chi bằng đêm nay ở lại đây dùng bữa đi. Sau giờ Dậu thần sẽ phái người hộ tống bệ hạ hồi cung.” “Nếu Vương thúc đã nhiệt tình mời mọc, vậy trẫm cung kính không bằng tuân mệnh.” Nếu chỉ hiểu theo nghĩa của câu chữ, thì có vẻ đây sẽ là một bữa tiệc gia đình vô cùng vui vẻ, thoải mái. Tay nghề của các đầu bếp trong Tĩnh vương phủ quả là không ai kém ai, các món ăn rực rỡ sắc màu, phong phú đa dạng lần lượt được bày lên bàn, đầy đủ cả sắc, hương, vị. Thú thật, Diệp Đàn thật sự không muốn ngồi ăn cơm cùng hai người đàn ông cao quý nhất nước Tùy này một chút nào, dù nàng có ham ăn đến đâu, thì đối mặt với bầu không khí thế này, cũng thấy cực kỳ khó nuốt. Tên khốn kiếp Bùi Tĩnh Uyên chỉ sợ thiên hạ không loạn kia còn như không có chuyện gì xảy ra, gặp đùi gà vào bát nàng, vừa gắp, còn vừa trò chuyện vui vẻ với Hoàng đế, hoàn toàn không thèm để tâm đến ánh mắt ai oán của nàng. Còn Hoàng đế, dù đang nói chuyện với Bùi Tĩnh Uyên, nhưng ánh mắt lại như vô tình hay cố ý liếc về phía Diệp Đàn, bóng dáng nàng phản chiếu trong con ngươi đen như mực của hắn ta cũng càng lúc càng rõ ràng. Hắn ta uống một ngụm rượu, rồi như có điều gì suy nghĩ, nói: “Trẫm phát hiện ra, ánh mắt của Diệp cô nương rất giống với mẫu hậu. Vương thúc, thúc có thấy thế không?” Động tác gặp rau của Bùi Tĩnh Uyên chững lại trong giây lát. Ánh mắt hắn hơi sa sầm xuống, nhưng khi ngẩng đầu lên, vẫn cười tươi như không, nói: “Bệ hạ thật khéo đùa, nha đầu này làm sao so được với Thái hậu nương nương.” Hoàng đế cũng cười: “Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng khiến trẫm cảm thấy vô cùng thân thiết.” Không biết vì sao, nhưng câu cảm thán của hắn ta khiến Diệp Đàn tự dưng thấy lạnh cả sống lưng, Diệp Đàn nghĩ, có lẽ đây đại khái là ‘bản năng cảm nhận nguy hiểm của thích khách’ mà môn chủ đã từng nhắc đến, dù rằng từ trước tới giờ, nàng chưa từng có thứ đó trên người. “Đó… đó là vinh hạnh của dân nữ.” “Diệp cô nương có thể chiếm được tình cảm của Vương thúc, thì trừ dung mạo ra, chắc chắn cũng sẽ có điểm hơn người.” Hoàng thượng, tiếp tục ý đồ bắt chuyện với nàng, “Có thể cho trẫm được thưởng thức một chút không?” Diệp Đàn thật thà nói: “Thật ra, dân nữ không biết gì cả.” “Ồ?” “Đúng là nàng không biết gì cả.” Bùi Tĩnh Uyên đáp, “Thần lưu lại nàng, hoàn toàn là vì nhìn trúng sự ngu ngốc khiến người ta phải kính nể của nàng mà thôi.” Diệp Đàn suýt thì cắm thẳng chiếc xương gà vừa gặm xong vào mũi hắn, chỉ vì trường hợp này không thể phát tác được, nên đành nghiến răng nghiến lợi mỉm cười nói: “Ha ha… đa tạ Vương gia khen ngợi…” Hiển nhiên Hoàng đế cũng không để tâm xem Bùi Tĩnh Uyên nói gì, hắn ta chỉ vừa đắm chìm trong suy tư của mình, vừa tiếp tục hỏi nàng không chịu thôi: “Dù không biết cái gì khác, thì cũng biết xướng một vài câu chứ? Lúc trước khi trẫm đến chỗ của Vương thúc, đều có mỹ nhân gảy đàn, ca múa. Trẫm không yêu cầu Diệp cô nương làm gì khác, chỉ cần xướng một vài đoạn dân ca để trợ hứng cho trẫm uống rượu chắc là được chứ?” Vì sao nàng đường đường là thích khách của Huyền Y môn mà lại suy bại đến mức phải đi xướng khúc trợ hứng chứ?! Uống rượu thì cứ an phận mà uống đi, nghĩ ra nhiều ý tưởng xấu xa thế làm gì? Mọi người trong Hoàng thất đều có tính xấu này à?! Diệp Đàn hơi bực tức, nhưng khi nhận thấy Bùi Tĩnh Uyên đang định lên tiếng giải vây cho mình, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại đạp vào chân hắn một cái, ý bảo hắn đừng manh động. Cũng chỉ xướng khúc dân ca thôi mà, thật ra cũng chẳng bớt đi miếng thịt nào, cũng còn tốt hơn là chọc Hoàng đế tức giận. “Bệ hạ, nếu dân nữ xướng không hay…” Hoàng đế thản nhiên nói: “Trẫm sẽ không phạt nàng.” Lúc này nàng mới yên lòng một chút, quyết định hát nhanh cho xong rồi còn ăn cơm. Dù sao từ bé tới giờ, nàng cũng chỉ biết hát có một khúc duy nhất thôi. Trời trong xanh, lá vàng rụng xuống, cảnh sắc mùa thu như dao động cả đất trời. Trong ánh tà dương, núi liền sông, cỏ cây vô tình trong chiều tà. Mây khói mờ ảo, đêm đêm người say mộng đẹp. Uống rượu một mình dưới trăng sáng, rượu cay nồng hóa thành lệ tương tư. Giọng hát vẫn còn chút ngây ngô, lại thêm cảm giác kỳ ảo không có nhiều kỹ xảo gì đặc biệt. Đây vốn là ca khúc sư phụ nhà mình thường hay xướng, nàng nghe nhiều rồi dần dần cũng thuộc. Bày tay cầm ly rượu siết càng lúc càng chặt. Hoàng đế chăm chú lắng nghe, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nàng càng lúc càng nóng bỏng. Hắn ta khẽ cong khóe môi, không hiểu sao lại chợt nở nụ cười cực kỳ thâm sâu. Nếu lúc này Diệp Đàn ngẩng đầu lên, hẳn cũng sẽ thấy giật mình khi bắt gặp ánh mắt này của hắn ta. Bùi Tĩnh Uyên ngồi quan sát toàn bộ tình hình vẫn không bật ra một câu này, nhưng trong đôi mắt phượng hẹp dài kia lại chợt hiển hiện sự lạnh lẽo đến vô cùng…