VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 15 \) Hạ Như Tuyết bị lão thái thái đưa đến Phật Âm tự cấm túc, thành ra một tháng nay Nhược Khê không có ai để chơi đùa. Nháy mắt mà gần đến ngày thành thân, cô đang đau đầu tìm cách thoát khỏi, bên ngoài liền vang lên tiếng nói của Hạ Như Tuyết, thì ra ả đã được lão thái thái cho về để dự lễ thành thân của cô. \- " Nương, con không muốn dự, nhìn ả ta hạnh phúc con không chịu được." Nhắc mới nhớ, từ sau vụ bẽ mặt ở yến tiệc kia, không thấy vị thái tử bóng gồng kia đến tìm cô ta nữa, nghĩ tới lại thấy mắc cười. Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu cô. \- " Có cách rồi." Đến tối cô cùng Trúc Ngân đi qua khuê phòng của Hạ Nhược Tuyết. \- " Nhị tiểu thư, đại tiểu thư muốn gặp người." \- " Cái gì? Cô ta còn dám đến ư?" \- " Hạ Nhược Khê ta đến là muốn thương lượng với ngươi một chuyện, chuyện này lợi cho cả hai chúng ta." Cô ta do dự một lúc nhưng sau đó vẫn kêu tất cả mọi người ra ngoài. \-" Trúc Ngân, ở ngoài canh chừng không cho bất cứ ai nghe hoặc bước vào." \- " Vâng" Trong phòng chỉ còn cô và Hạ Như Tuyết, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ta, lấy ấm rót ra một ly trà rồi khẽ đưa lên miệng. \- " Ngươi có muốn ngôi vị Hách Vương phi không?" \- " Cái gì? Ngươi nhường ta ư?" \- " Cái này đôi bên cùng có lợi, ngươi muốn ngôi vị trên cao, ta lại muốn tự do. Thế nào? Muốn đổi không? Ngươi chỉ cần lên xe hoa thay ta, ta lấy vị trí của ngươi đi ngao du." \- " Nhưng.... Lỡ có người nhận ra thì sao?" \- " Ngươi không cần lo, dung mạo của ta và ngươi có đến 8 phần giống nhau, trang điểm thêm một chút chắc chắn sẽ không ai nhận ra. Chấp nhận không?" \- " Được, ta chấp nhận." \- " Thành giao." Nhược Khê bước ra khỏi phòng, không hề ngoảnh đầu lại nhưng vẫn biết Lâm thị vừa từ góc khuất bước ra. \-" Nha đầu này lại nhường cơ hội tốt này cho con." \- " Nương, cô ta thật ngu ngốc, ngôi vị như vậy mà lại tùy tiện nhường lại. Sau này con trở thành Hách Vương phi rồi, dưới một người trên vạn người, nhất định sẽ sống trong vàng bạc châu báu." Trên đường về phòng, thấy vẻ mặt tiểu thư của mình cực kỳ bình tĩnh, Trúc Ngân tò mò hỏi một câu. \- " Tiểu thư, cứ như vậy mà nhường lại cho nhị tiểu thư sao?" \- " Ngồi cái ghế đó có gì vui? Cả ngày chỉ có thể cười nói với một đám tiểu thư ỏng ẹo, chán ngắt. Thà như vậy thì ta muốn đi đây đó tận hưởng hơn. Nào chúng ta về chuẩn bị thôi, mai là thành thân rồi, tối mai chúng ta xuất phát." Sáng hôm sau, khắp phủ đều treo những giải lụa đỏ chói mắt, kiệu hoa đứng trước phủ thừa tướng, Hạ Như Tuyết mặc bộ hỉ phục nhẹ nhàng bước lên kiệu, nương của Nhược Khê đứng phía dưới khóc sướt mướt, nếu người biết không phải con gái người thì không biết có kêu phụ thân đánh gãy chân chó của cô không nữa. Đường đi đến Hách Vương phủ chật kín người đứng xem, tiếng kèn chiêng cùng tiếng reo hò tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp. Hạ Như Tuyết ngồi trong kiệu khoé môi không tự chủ mà nhếch lên. Đến trước Hách Vương phủ, hạ nhân trong nhà toàn thân một màu đỏ, miệng cười vui sướng. Hách Phong đứng trước cửa, cảm giác hôm nay hắn rất vui, Nhược Khê cố gắng né tầm nhìn của hắn. \-" Tân nương xuống kiệu." Hạ Như Tuyết bước xuống kiệu, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay bà mối bước vô trong bái đường thành thân. Dường như lễ thành thân này là lớn nhất chưa từng có, những nhân vật có mặt mũi trong thành đều đến dự. Số lượng quà chất như núi. Hách Phong ở bên ngoài tiếp rượu, Hạ Như Tuyết lại hồi hộp ở trong phòng tân hôn. Nghĩ đến bản thân sắp thành Hách Vương phi, thân thể cô ta lại run lên vì vui sướng. Tiếng mở cửa vang lên, qua khe hở ở dưới khăn trùm đầu, cô ta thấy một góc của hỉ phục tân lang, sự hồi hộp trong lòng dâng lên, chuẩn bị tinh thần để mở khăn ra thì lại thấy thân thể đó dừng lại, một lúc sau lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo mang đầy sát khí của Hách Phong vang lên. \- " Hạ Nhược Khê đâu?" Có ai hóng ko ^^ Tym Tym \