Vương Phi Trùng Sinh Ký
Chương 2
Trong phòng chính, tất cả mọi người đã đi, chỉ còn Bùi Ngọc Kiều ở bên cạnh Thái phu nhân, mong muốn được ngủ lại nơi này.
Lão Hầu gia mới đến, nhìn thấy đại tôn nữ nhi đã khỏe lên, đúng là rất cao hứng. Thế nhưng cũng chỉ vậy thôi, đàn ông không giống đàn bà dễ cảm động, lão Hầu gia này, tinh lực đa số đều đặt ở trên người nhi tử, tôn tử, đây mới là căn cơ trong gia đình.
Bùi Ngọc Kiều hành lễ cười nói:“Tổ phụ, con hôm nay muốn cùng tổ mẫu ngủ.”
Lão Hầu gia ha ha cười:“ Vậy chẳng phải là đuổi tổ phụ ra ngoài nha.”
“Đừng nghe nó nói bậy.” Thái phu nhân xoa đầu Bùi Ngọc Kiều,“ Trên người ta vẫn còn có bệnh, con lại vừa mới bị thương, dễ dàng lây bệnh, mau chút trở về đi.” Bà liếc mắt nhìn Trúc Linh và Trạch Lan, khiển trách,“Các ngươi không trông chừng tốt Kiều nhi, khấu trừ nửa năm tiền tiêu vặt. Nếu có lần sau, cũng đừng ở lại Hầu phủ nữa!”
Hai nha hoàn sợ tới mức vội vàng quỳ xuống nhận sai.
Thái phu nhân lại dặn dò:“ Hai ngày này con nghỉ ngơi đi, chớ tới nữa, đại phu sáng sớm nay đã đưa ra thiện thực (*), phòng bếp đều chiếu theo làm, con cũng phải ngoan ngoãn ăn.”
(*) thiện thực: món ăn thay thuốc
Bùi Ngọc Kiều thấy không thể ở lại,đành phải bằng lòng một tiếng trở về.
Đi ra khỏi cửa phòng chính, Trạch Lan lá gan lại lớn, vẫn còn nhớ đến chuyện đó, nhẹ giọng oán giận nói:“Cô nương sao lại nói là bản thân tự ngã đây, rõ ràng là do Tam cô nương, cô nương có phải sợ hay không? Có Thái phu nhân làm chỗ dựa, cô nương ở trong phủ này có ai dám bắt nạt người? Bị người ta đẩy ngã nhào một cái hôm nay lại uổng công......”
Bùi Ngọc Kiều thấy nàng miệng lưỡi lưu loát, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng.
Không rõ, Trạch Lan vì cái gì nhất định phải cùng Bùi Ngọc Họa đối nghịch? Tuy rằng Bùi Ngọc Họa luôn cười nhạo nàng ngốc, nhưng cũng là vì mặt mũi Hầu phủ, tâm của nàng ta thật sự cũng chưa hỏng, Bùi Ngọc Kiều biết sự tình sau này, càng tin tưởng điểm này. Như thế, Trạch Lan như vậy, đến cùng là vì cái gì đây?
Nhớ tới đời trước, Trạch Lan ở vương phủ phạm sai lầm, bị Tư Đồ Tu sai người dùng roi hung hăng quất mấy chục roi, đuổi ra khỏi vương phủ. Lúc ấy nàng cũng mơ hồ, không biết Trạch Lan làm cái gì.
Nhưng Tư Đồ Tu nói, người của nàng, nàng quản không tốt, hắn thay nàng tới quản.
Hơi hơi xiết chặt nắm tay, Bùi Ngọc Kiều nói:“Không phải Tam muội đẩy ta. ”
Trạch Lan kinh ngạc, chống lại ánh mắt đen trắng rõ ràng của nàng, lại có điểm chột dạ, ngập ngừng nói:“Nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy......”
“Ngươi nhất định là nhìn nhầm, Tam muội không đẩy ta, chắc chắn là người khác. Cũng do chen chúc cùng một chỗ, có khi là ngoài ý muốn.” Bùi Ngọc Kiều đứng hơi thẳng thắt lưng. Giáo huấn hạ nhân phải có chút khí thế, nàng vẫn chưa từng học được, nhưng hiện tại sống lại một lần, cái gì cũng đều phải thử xem. Nàng cũng dương cằm lên,“Ngươi về sau đừng có mà lừa ta, không thì ta nói cho tổ mẫu.”
Trạch Lan cả kinh sắc mặt trắng bệch, trong trí nhớ, Bùi Ngọc Kiều chưa từng nói chuyện kiểu như vậy, đó là lí do nhóm nô tỳ dưới trướng như bọn họ vô cùng thoải mái.
Nhưng hiện tại, nàng ấy thế nhưng lại khiển trách mình!
Nàng cắn môi nói:“ Vâng, nô tỳ sẽ tránh.”
Nàng quả thật cũng không nhìn thấy là ai đẩy, tất cả tâm tư ở trên người Trầm Mộng Dung. Về phần vì sao phải nói Bùi Ngọc Họa, nguyên nhân là có ngày nàng rảnh rỗi, học các cô nương khác ở trong vườn chơi đùa bắt bướm. Kết quả đụng vào Bùi Ngọc Họa, bị Bùi Ngọc Họa hung hăng tát hai cái, làm cho nàng nhục nhã chưa từng có.
Hôm nay, nàng lại không báo thù được!
Xem Trạch Lan nhận sai, Bùi Ngọc Kiều đúng là rất vui mừng. Biết sai có thể sửa, còn gì tốt hơn. Trạch Lan cùng nàng giao hảo vài năm, nàng cũng không hi vọng nàng ấy cuối cùng lại rơi xuống kết cục như đời trước. Chỉ là suy nghĩ hao tổn nhiều, đầu lại có chút đau, nàng cau mày nói:“Trúc Linh, ngươi xoa xoa đầu cho ta.”
Cú ngã kia rất nghiêm trọng, đầu đụng vào tảng đá, giữa đầu sưng to như cái bánh bao, còn chảy máu. Bị Trúc Linh đụng tới, nàng đau đến kêu lên.
“Đại phu nói phải nghỉ ngơi nhiều, chỗ sưng sẽ dần dần biến mất.” Trúc Linh thu hồi tay, đỡ lấy cánh tay nàng,“Cô nương, chỉ xoa vẫn không đủ, còn phải sớm chút trở về nằm, nô tỳ đọc chuyện xưa cho người nghe.”
Bùi Ngọc Kiều tự học không tốt, Thái phu nhân, Bùi Trăn đều không nỡ trách cứ, cho nên liền là đi tới chỗ nữ phu tử nào, cũng là chơi đùa. Đọc sách không đúng phương pháp, còn phải nhờ Trúc Linh và Trạch Lan giảng giải, nàng mới nghe hiểu được.
Nhưng mà, sau khi gả cho Tư Đồ Tu, cuộc sống của nàng không dễ dàng trải qua như vậy. Hắn rảnh rỗi liền đến kiểm tra bài vở, viết sai một từ là đánh lòng bàn tay, viết không tốt cũng đánh, không hiểu rõ ý cũng muốn đánh. Cứ như vậy ba năm trôi qua, đến nay nàng cũng có mấy phần trình độ.
Bùi Ngọc Kiều khe khẽ thở dài:“ Tự bản thân ta đọc sách đi.”
Trúc Linh kinh ngạc.
“Chúng ta dọc theo vườn trở về.” Bùi Ngọc Kiều đi trước.
Đầu mùa đông vắng lặng, Vạn Hoa Điêu Linh, chỉ có hoa cúc rực rỡ, nở rất nhiều.Trước kia nàng rất thích ngồi trên chiếc xích đu treo giữa vườn cây và hoa, hai bên lá khô rơi rụng, bị gió thổi qua, giống như bươm bướm bay tới.
Nàng không nhịn được nở nụ cười, tuy rằng vẫn không rõ bản thân tại sao lại trùng sinh, nhưng như thế này thật tốt nha. Đứng dưới ánh nắng, lòng nàng sinh ra vô hạn vui sướng.
Nàng nhỏ đi, có thể nói có thể động, còn có thể nhìn thấy tổ mẫu, nhìn thấy người nhà, thật tốt nha!
Nàng cao hứng ngồi trên xích đu, cùng Trúc Linh nói:“Ngươi đẩy đẩy.”
“Cô nương, gió to, chúng ta trở về đi.” Trúc Linh thật sự sợ nàng cảm lạnh, dỗ dành nói:“Hai ngày nữa vết thương lành, chúng ta trở lại, nô tỳ đẩy người chơi đùa cả ngày cũng không sao.”
Trạch Lan cũng khuyên.
Bùi Ngọc Kiều làm nũng nói:“ Chơi một chút thôi, có được không?”
Khóe miệng nàng vểnh lên, hai dòng nước mắt lộ ra, hai con mắt to nhấp nháy.
Trúc Linh lập tức mềm lòng. Làm sao có thể cự tuyệt, tay không tự chủ đặt ở trên dây thừng:“ Được rồi cô nương.”
Dùng lực đẩy, xích đu nhắm thẳng lên trên đung đưa.
Váy bông ở trên không trung lay động, Bùi Ngọc Kiều khanh khách cười, phe phẩy hai chân, vui vẻ khỏi phải nói. Về sau mỗi ngày đều có thể đến chỗ này chơi!
Sau khi xích đu lên xuống, ba người phải trở về.
Đi ngang qua rừng cây Hải Đường ở phía tây, bên trong một người đột nhiên đi ra, mặc áo dài màu thiên thanh, đầu đội khăn vuông cùng màu, mi thanh mục tú, tràn đầy phong độ của người trí thức.
Bùi Ngọc Kiều biết hắn.
Hắn là họ hàng xa của Bùi gia, lên kinh đi thi nên ở nhờ Hầu phủ, ôn hòa ôn nhu, ca ca người găp người thích. Thái phu nhân vốn là chuẩn bị đem nàng gả cho hắn, ai ngờ, sau này một đạo thánh chỉ, nàng bị Hoàng Thượng chỉ hôn cho Tư Đồ Tu.
Bùi Ngọc Kiều thản nhiên cười:“Mạnh biểu ca!”
Ngũ quan nàng cùng mẹ ruột vô cùng giống nhau, tinh xảo vô cùng, nụ cười này, mỹ lệ như hoa đào nở rộ, Mạnh Trinh nhìn thấy liền sững sờ. Ai cũng nói đại cô nương Hầu gia không hiểu thế sự, nhưng vẻ mặt nàng như vậy, rõ ràng cùng tiểu cô nương bình thường giống nhau, khiến cho nam nhân động tâm.
Lấy lại tinh thần, hắn nho nhã lễ độ nói:“Ngọc Kiều biểu muội, nghe nói muội té bị thương, huynh còn đang lo lắng đây, không ngờ muội lại ra ngoài, đã tốt lên rồi hả?”
Bùi Ngọc Kiều nói:“Không tốt đâu, trên đầu vẫn còn đau. Chỉ là vội thăm tổ mẫu mới đi ra ngoài.” Nói xong ánh mắt dừng ở trên tay hắn, ngạc nhiên than một tiếng:“ Con sóc này thật đáng yêu nha, là huynh khắc sao?”
Mạnh Trinh rất khéo tay, học từ tổ phụ hắn. Con sóc trong tay này không chỉ mập mạp mà còn rất thơ ngây.
“ Rảnh rỗi không có việc gì, thuận tay làm thôi.” Hắn đưa cho Bùi Ngọc Kiều: “ Muội thích nó, tặng cho muội này.”
Bùi Ngọc Kiều theo bản năng đưa tay lấy, nhưng nháy mắt nhớ tới bản thân sau khi làm vương phi, thỉnh thoảng sẽ có người nịnh hót, đưa chút đồ xinh đẹp, nàng động tâm nhịn không được nhận lấy, kết quả chọc giận Tư Đồ Tu. Hắn nói vô sự hiến ân cần, không phải tặc chính là trộm, còn nói nàng không làm gì nên công lao, còn dám lấy đồ của người khác? Bắt buộc nàng tự mình trả về.
Khi đó thật dọa người nha!
Bùi Ngọc Kiều thở dài, nhưng hiện tại nghĩ lại, cũng có vài phần đạo lý.
Dù chỉ là vật nhỏ, nhưng không phải của bản thân mình, liền không nên lấy.
Trí nhớ của nàng chậm chậm xoay chuyển, nhớ về chuyện này một hồi lâu. Mạnh Trinh thấy nàng bình tĩnh, lại thấy giống đứa ngốc, chỉ là dáng vẻ lớn lên vô cùng tốt, tự nhiên bất động, lông mi nhấp nháy, tràn đầy vẻ ngây thơ.
Trúc Linh ngăn cản nói:“ Cô nương chúng ta không thể nhận, mời Mạnh công tử thu hồi đi.”
Danh tiếng bên ngoài của Bùi Ngọc Kiều, không biết…này, muốn làm cái gì hạ nhân cũng ngăn không được, cho nên Mạnh Trinh cũng không để ý tới Trúc Linh.
Nhưng Bùi Ngọc Kiều cũng cùng nói:“ Ừm, muội không thể nhận, vô công bất hưởng lộc, huynh khắc thứ này khẳng định rất mệt, muội không thể cầm.”
Mạnh Trinh kinh ngạc, trơ mắt nhìn nàng đi. Hắn không hề nghĩ đến Bùi Ngọc Kiều sẽ từ chối, vừa rồi rõ ràng còn rất thích con sóc này, hay là bởi vì thẹn thùng?
Hắn nhớ tới tháng trước ở trong vườn gặp được Bùi Ngọc Kiều, nàng ngồi trên xích đu, một bên vừa đùa vừa ăn gì đó, lúc ánh nắng chiếu lên người nàng thật giống như bạch ngọc không tỳ vết.
Cô nương như vậy, trừ có điểm ngốc còn có cái gì? Một tờ giấy trắng, vừa lúc mặc người vẽ loạn.
Dù sao hắn cũng không sợ mất mặt, Mạnh gia sau khi lụi bại, hắn phải ăn nhờ ở đậu. Nếu cưới Bùi Ngọc Kiều, đồ cưới dày, người lại xinh đẹp, không có gì phải đáng tiếc.
Hắn đem sóc gỗ đặt về tay áo, nhìn bóng dáng nàng một cái, xoay người mà đi.
Đi được một chuyến, Bùi Ngọc Kiều mệt mỏi, tùy ý nha hoàn thay nàng cởi áo khoác, thay áo bông sạch sẽ khác.
Trạch Lan tại bên tai nói thầm:“ Mạnh công tử kia cũng đúng là, xem cô nương là cái gì đây, cũng dám tặng đồ.”
Tuy rằng cô nương ngốc, nhưng cũng đã mười lăm tuổi. Ánh mắt Trạch Lan ngắm nhìn ngực của nàng ấy, căng phồng, so với ai phát dục cũng đều tốt hơn. Dáng người như thế này, như thế nào có thể coi là trẻ con?
“Nếu là Trầm công tử ngược lại cũng vậy mà thôi.” Nàng ta nhớ tới công tử trẻ tuổi, gương mặt nóng lên.
Nam nhi kiểu như ngọc thụ lâm phong, tuấn nhã vô song, thế gian ít có, công tử như thế, có bị nói không có quy củ, nàng ta cũng đều nguyện ý nhận đồ hắn đưa.
Chỉ lời này, Trúc Linh không tán đồng:“Ai đưa cô nương cũng đều không thể nhận. Lại nói, Trầm công tử là nhân vật loại nào, sao lại đưa chứ? Không khỏi làm bẩn phong thái của hắn.”
Trạch Lan cười nói:“Cái gì làm bẩn không làm bẩn, hắn còn đỡ cô nương lên đó.”
Bùi Ngọc Kiều hôm qua bị người đẩy, không rảnh nhìn Trầm Mộng Dung, thất tha thất thểu đi phía trước ngã vài bước, một bên ngã ở bên chân hắn, đây là thời điểm nàng mất mặt nhất. Vì chuyện này, đời trước về sau cứ hễ nghe thấy tên Trầm Mộng Dung, lòng của nàng liền không muốn gặp, đúng là từ trước đến nay chưa từng gặp qua.
Người khác đều nói ngày thường anh tuấn, ngược lại không biết so với Tư Đồ Tu lại thế nào? Nhưng mà, mặc kệ có thể so sánh hay không, Trầm Mộng Dung làm người khẳng định so với hắn ôn hòa hơn, ít nhất nguyện ý đỡ nàng lên, nếu tại vương phủ mà ngã sấp xuống, Tư Đồ Tu chắc chắn sẽ nghiêm mặt, khiển trách nàng ngay cả đi đường cũng không xong.
Cho nên, hắn dạy nàng nhiều như thế, thì như thế nào? Nàng không thích hắn lạnh nhạt, hắn chuyên - chế. Tuy rằng nàng là ngốc cô nương, nhưng ai lại không hi vọng tướng công thương yêu bản thân đây?
Bùi Ngọc Kiều cắn cắn môi, không muốn nhớ đến ác phu tử nữa, gọi Trạch Lan lấy sách qua.
Hai nha hoàn kỳ quái, Trạch Lan chỉ xem như chuyện hài, chung quy cô nương ngốc, chưa bao giờ tự đọc sách, lại không nghĩ tới Bùi Ngọc Kiều đọc say sưa.
Mắt thấy hai người như vậy, Bùi Ngọc Kiều bỗng nhiên ý thức được, có phải có chút lỗ mãng hay không. Bởi vì trong mắt mọi người, nàng vẫn còn là bản thân của đời trước, không thể hiểu những thứ này...... Về sau Thái phu nhân hỏi tới, nàng như thế nào đáp, là Tư Đồ Tu dạy? Thái phu nhân chắc chắn sẽ bị kinh sợ.
Loại này chuyện, không thể nói, nàng vốn cảm thấy không đúng.
Nghĩ nghĩ, Bùi Ngọc Kiều giả vờ không xem nữa, đem sách trả lại cho Trúc Linh:“Ngươi tới đọc, ta, ta mặt sau không biết.”
Hai nha hoàn lúc này mới cảm thấy bình thường.
Trúc Linh đọc cho nàng nghe.
Bùi Ngọc Kiều nghiêm túc nói:“Chờ vết thương lành, ta muốn cùng phu tử học thật tốt, các ngươi chuẩn bị tốt giấy và bút mực cho ta, đến lúc đó sớm gọi ta.” Nàng thoáng dừng, lại thêm một câu,“Ta không thể luôn để người khác thay ta lo lắng. Học tốt, tổ phụ tổ mẫu đều cao hứng, còn có phụ thân, phụ thân rất nhanh sẽ trở về.”
Cô nương có chút hiểu chuyện, Trúc Linh đương nhiên vui mừng, nhưng mà không biết lão gia khi nào về, cũng không biết có phải bị đánh bại hay không, chỉ thấy bộ dáng cô nương hưng trí bừng bừng, nàng cũng không muốn dội gáo nước lạnh.
Chỉ có Bùi Ngọc Kiều hiểu rõ, Bùi Trăn có dũng có mưu, chỉ là tạm hạ phong, cuối cùng sẽ mở cờ đắc thắng, trở thành anh hùng trong lòng người dân kinh thành.
Đến lúc đó, uy phong biết chừng, Hoàng Thượng thưởng vạn lượng hoàng kim, còn có một đôi nhi lương câu (*), phụ thân mang nàng cưỡi đại mã, nàng đếm đầu ngón tay bắt đầu đếm ngày.
(*) nhi lương câu: hai con ngựa đực khỏe mạnh
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
79 chương
101 chương
68 chương
36 chương
93 chương
115 chương