Hai người trở lại vương phủ, Tư Đồ Tu trực tiếp đi thư phòng, nếu đã đồng ý không động vào nàng thì ở gần nàng là rất nguy hiểm, người ăn khổ sẽ là chàng. Bùi Ngọc Kiều ngủ trưa, trời xuân tháng ba ấm áp, rất dễ buồn ngủ, lúc nãy dựa vào chàng trên xe ngựa là nàng hơi buồn ngủ rồi. Ngủ một giấc thật lâu mới thức dậy, nhìn xung quanh, bọn nha hoàn đều có chuyện làm, không ai rãnh rỗi, nàng nói với Trúc Linh: "Em gọi Lô đại quản gia tới đây." Từ hôm nay, nàng phải làm một vương phi tốt. Lư Thành nghe nương nương triệu kiến, vội vàng tới hành lễ. Có thể làm quản gia vương phủ, nhất định không phải là người tầm thường, Lô Thành cao gầy, khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, đôi mắt dài hẹp, nhìn rất thông minh. "Không biết nương nương có gì phân phó?" Hắn cẩn thận hỏi. "Chủ mẫu như ta, đầu tiên phải chú ý cái gì?" Muội muội từng nói chuyện mình không biết thì phải hỏi người có kinh nghiệm, đương nhiên Lư Thành là đối tượng tốt nhất. Câu hỏi đầu tiên là hỏi cái này, Lư Thành khẽ run, nhưng hắn phản ứng rất nhanh: "Cái này phải xem nương nương có phải là người chu toàn mọi mặt hay không? Nếu phải thì chuyện nông trang, cửa hàng, phòng bếp, quần áo theo mùa, các nhà qua lại, tiền tiêu hàng tháng của hạ nhân, chuyện nào cũng cần lo, chuyện nào cũng tự tay mình quản." Vậy thì còn bận hơn cả nhị thẩm nữa, nàng hỏi: "Nếu không phải?" "Vậy ngài thích quản cái gì thì quản cái đó, còn những cái khác phải tin tưởng tiểu nhân rồi, mỗi tháng sẽ giao sổ sách ra, nương nương tỉ mỉ thẩm tra đối chiếu là được." Bùi Ngọc Kiều vội nói: "Vậy quản phòng bếp trước, mỗi ngày thu mua cái gì đều báo lên." Lư Thành đồng ý, hắn cho người mang sổ sách phòng bếp lên cho nàng, "Còn một chuyện quan trọng nữa, là chuyện qua lại với các vương phủ khác, việc ma chay cưới hỏi, quà tặng dịp lễ hàng năm, trước kia là do tiểu nhân quản, bây giờ có nương nương rồi, nhờ nương nương xem qua." Hắn nói, "Mấy ngày nữa sinh nhật ba mươi của Chu vương phi, theo lý là tặng quà, còn chuyện có đi hay không là do Chu vương phi có mời hay không." Chu vương phi Thường Bội, Bùi Ngọc Kiều vẫn còn nhớ, gầy yếu, lại còn mệnh ngắn, nếu tính từ bây giờ, đại khái là chỉ còn sống được hai năm, làm người dịu dàng, không dễ thân thiết, vì vậy không nói tới có thích hay không. Nhưng nữ nhi Tư Đồ Uyển, ngây thơ dễ thương, mẫu thân chết là rất đau lòng. Nàng hỏi: "Nên tặng cái gì mới tốt? Trang sức sao?" "Còn nhiều ngày mới tới, nương nương có thể từ từ suy nghĩ, trong phòng kho có là được." Những điều nên nói Lư Thành đã nói, hắn đứng dậy xin cáo lui. Bùi Ngọc Kiều nhìn danh sách phòng kho, vừa nhìn là thấy choáng đầu hoa mắt, không ngờ vương phủ có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, có lẽ là ban thưởng bao năm qua của hoàng thượng. Đời trước nàng không nhìn thấy, vì mọi chuyện trong phủ đều giao cho Lư Thành, một ngón tay nàng cũng không chạm vào. Tập trung tinh thần xem, xem một mạch đến khi trời tối đen, nhờ nha hoàn nhắc nhở nàng mới nhớ tới chuyện ăn cơm, Tư Đồ Tu cũng đói bụng, chàng đi tới phòng chính. Bàn ghi chép hướng về cửa sổ phía nam, nhìn một cái là có thể thấy bên trong đã đốt đèn, nàng cúi đầu lật xem sổ sách, gò má trắng như ngọc, đôi mắt chăm chú, chàng nhớ tới lúc dạy nàng, thỉnh thoảng nàng sẽ có dáng vẻ nghe lời như thế này. Thật là đứa nhỏ dễ dạy, lúc này nghe nàng nói: "Suýt quên vương gia rồi, các em nhanh đi mời chàng lại ăn cơm." Còn biết nhớ chàng, Tư Đồ Tu vểnh môi, từ từ đi tới: "Đang xem sổ sách?" "Ừ." "Khó không?" Chàng hỏi. "Hơi khó, nhưng xem nhiều sẽ quen thôi, lúc ta còn ở nhà, tổ mẫu và muội muội đã dạy nhiều lắm." Thấy vẫn chưa có người dọn cơm lên, Tư Đồ Tu cho người đi lấy giày, hai đôi, một đôi màu tương, một đôi màu đen. Thấy chàng lật qua lật lại xem, Bùi Ngọc Kiều vội chỉ đôi màu đen, "Đôi này đẹp hơn, đôi này làm sau, tú nương còn khen ta có tiến bộ nữa đó." Nàng đắc ý chỉ chàng xem, "Chàng nhìn đi, có phải đường may rất ngay ngắn không?" Tư Đồ Tu mang vào, không lớn không nhỏ, đế giày mềm, chàng đi vài bước, ừ một tiếng: "Không tệ, nàng làm thêm bộ quần áo đi." Không phải nói không thiếu quần áo, muốn nàng hôn sao? Nàng liếc chàng, không nói chuyện, lời này không thể nói trước mặt nha hoàn, nàng chu mỏ một cái, biểu đạt bất mãn. Giờ hợi, hai người làm xong việc riêng nên cùng nhau nghỉ ngơi, Bùi Ngọc Kiều hỏi Tư Đồ Tu: "Nghe Lư quản gia nói sắp tới sinh nhật nhị tẩu, ta mới vừa xem danh sách phòng kho, không biết nên tặng thứ gì?" Đã biết hỏi chàng những chuyện này rồi, Tư Đồ Tu cười nói: "Tặng ngọc như ý đi, nhị tẩu thích bảo ngọc, trong kho có..." "Lam Điền như ý." Nàng nhớ lại. "Được, vậy tặng cái đó đi." Giải quyết xong một chuyện là thấy thoải mái hơn, Tư Đồ Tu ôm nàng nhưng vẫn thấy không đủ, nàng từ từ nhắm mắt lại. Dưới ánh trăng, da thịt trắng nõn, chân mày như tranh vẽ, an tĩnh như hoa quỳnh lặng lẽ nở trong bóng đêm, ngón tay chàng nhịn không được miết nhẹ môi nàng, lại muốn thử vị ngọt. Trong mơ màng, cảm thấy mình bị gặm, Bùi Ngọc Kiều bị chọc thức, nàng hơi bực bội quát nhẹ: "Không phải vương gia đã đồng ý là nửa tháng sao?" Bây giờ mới chỉ có một ngày. "Đúng vậy, nhưng không có nói là không được hôn nàng." Một khi vương gia đã lên cơn vô lại thì không hề kém yêu râu xanh, hai tay cũng không thành thật, từ trên xuống dưới, làm cho toàn thân Bùi Ngọc Kiều bốc cháy. Dù sao cũng không phải mới nếm được vui vẻ, nhưng nàng sợ đau, nàng muốn để khỏe hơn một chút, lại bị chàng chọc cho khó chịu, nàng hơi bực, kéo chăn lên che cả người lại. Chàng không đề phòng nên để nàng làm được, mắt thấy nàng phủ kín người, chỉ lộ ra cái đầu, nhìn giống như con tằm, chàng nổi lên ý đùa giỡn kéo chăn nàng ra. Nàng thấy mệt, cuốn chăn không chịu thả, lăn tới lăn lui trên giường, chàng cười ha ha dỗ nàng: "Không được động vào nàng, lẽ nào không thể ôm nàng? Nàng là thê tử của ta, ta không ôm nàng thì ôm ai?" Nàng không có tinh lực dồi dào như chàng, hôm nay xem sổ sách cả buổi, thật sự rất mệt, "Không phải có thông phòng sao? Vương gia tìm thông phòng đi." Tư Đồ Tu dừng tay, giọng nói trầm xuống, "Nàng nói cái gì?" Lời nói như một cây đao từ cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng bất ngờ bay ra ngoài, cắm thẳng vào người chàng, chàng dùng sức hơn, trong nháy mắt kéo nàng ra khỏi chăn. Trong phòng hơi tối, đôi mắt chàng như sóng biển, cuồn cuộn tức giận như bao phủ nàng, Bùi Ngọc Kiều thấy rõ, sợ đến rụt người lại. Thấy nàng còn không biết mình sai chỗ nào, chàng càng tức giận, nhướng mày nói: "Nàng muốn bản vương đến chỗ thông phòng? Nàng muốn bản vương đi tìm nữ nhân khác? Nàng biết lời này có ý gì không? Nếu bản vương thật sự muốn thì sẽ không thương nàng. Nàng muốn thường về nhà, muốn bản vương không chạm vào nàng. Bây giờ nàng lại nói câu này, nếu bản vương không cưng chiều nàng nữa thì nàng vẫn muốn kết quả này sao? Vậy sau này nàng ngủ một mình ở đây đi, bản vương không lại gần nàng nữa." Chàng nhớ tới chuyện Bùi Trăn nói đi Lưỡng Chiết, chàng không đi, chàng không bỏ được nàng, nhưng nàng lại không có lương tâm như thế, chàng nói: "Qua một thời gian nữa bản vương đi Lưỡng Chiết, vừa đi là mấy năm..." Giọng nói trầm thấp như gợn sóng dưới nước. Nàng nhớ đời trước chàng đi Sơn Tây, vương phủ lạnh như băng chỉ còn mình nàng ở lại, nàng vội vươn tay kéo chàng: "Đừng đi, chàng đừng đi." Hai giọng nước mắt to bằng hạt đầu từ mặt lăn xuống, nàng rất nôn nóng, "Ta, ta không phải đuổi chàng đi, ta chỉ là mệt, ta không biết phải nói như thế nào, chàng luôn không nghe ta nói." Nàng khóc lên. Nhỏ giọng khóc thút thít, cúi thấp đầu, chỉ thấy bả vai trắng tuyết, bàng hoàng bất lực. Chàng lại mềm lòng, thở dài, ôm nàng, "Nàng thật sự không nỡ để bản vương đi xa nhà?" Nàng gật đầu: "Ta sợ một mình ở vương phủ." "Bản vương đi, nàng về nhà mẹ đẻ, có phải sẽ không nhớ bản vương?" Giọng nói bỗng nhiên nhỏ hơn, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn chàng, thật sâu trong đôi mắt là loại tình cảm gì đó, nàng không biết, nhưng chẳng biết tại sao, nàng bỗng cảm thấy có sự đau lòng tỏa ra từ người chàng. Nhớ tới lời muội muội nói, ai cũng có lúc đau lòng, chàng đau lòng rồi phải không? Nàng vặn vặn ngón tay của mình nói: "Nhớ, sẽ nhớ chàng." Sau khi chàng đi, nửa năm không có tin tức, không biết là chết hay sống, sao nàng lại không nhớ chứ? Giống như một con chó nhỏ chờ đợi chủ nhân, mà chàng là phu quân của nàng, cũng là phu tử của nàng. Nàng nhẹ giọng nói: "Ta sẽ nhớ chàng, chàng đừng đi xa như vậy." Giống như cơn gió ấm áp nhẹ nhàng nhất trên đời thổi vào lòng chàng, chàng bỗng nhiên vui vẻ: "Không đi, bản vương sẽ ở kinh thành." Chàng cúi đầu, đặt cầm lên đỉnh đầu nàng, "Còn nữa, Tố Hòa không phải thông phòng, sau này nàng đừng nói bậy nữa." Thì ra là không phải, hại nàng không vui, nàng quệt miệng nói: "Là do chàng..." "Bản vương chưa từng thừa nhận, là chính nàng đoán mò." Chàng ôm nàng nằm xuống, đắp chăn: "Ngủ thôi, sẽ không chọc nàng nữa." Bây giờ nàng có tính cách riêng rồi, không còn ta muốn thì ta làm như đời trước nữa, chàng cũng phải xét lại mình thôi. Nàng an ổn ngủ trong lòng chàng. Mấy ngày sau, sinh nhật ba mươi tuổi của Chu vương phi, sau khi đưa quà tặng qua, Chu vương phủ đưa thiếp mời, nói hai năm qua có ba vị vương gia lần lượt thành thân, nghĩ mọi người nên tụ họp một lần, bày vài bàn tiệc, mời bọn họ đi. Buổi sáng, Bùi Ngọc Kiều thấy sa sút tinh thần. Tư Đồ Tu biết nàng sợ gặp nhiều người, lần này, mấy vị vương gia, vương phi, còn có đám công chúa tụ lại, đúng là áp lực hơi lớn, nhưng nàng phải tự mình đối mặt. "Ra mặt là được rồi, nếu thật sự không muốn thì giả bệnh trở về." Chàng căn dặn. Nàng quay đầu nhìn chàng, trong đôi mắt chàng có ý cười nghịch ngợm. "Lấy cớ bệnh chỉ có thể dùng một lần, không thể dùng hai lần." Bùi Ngọc Kiều nắm tay thành nắm đấm nhỏ, "Quên đi, chỉ là gặp mặt ăn uống thôi mà, đi thì đi!" Trúc Linh và Đinh Hương vội chuẩn bị quần áo cho nàng. Hai người lên xe ngựa đi đến Chu vương phủ. Vừa đến là thấy trước phủ đậu hai chiếc xe ngựa, vài cỗ kiệu, có thể thấy là có người tới trước thời gian, tới cửa thuỳ hoa, phu thê Tư Đồ Tu bước xuống, vừa lúc gặp Tư Đồ Cảnh và Viên Diệu Huệ, Tư Đồ Cảnh cười nói: "Nương tử vừa nói vài ngày nữa mời bọn đệ tới làm khách, ai ngờ tụ họp trước ở nhà nhị ca." Viên Diệu Huệ thân thiết nắm tay Bùi Ngọc Kiều, "Mấy ngày không gặp, dường như muội xinh đẹp hơn rồi, lát nữa chúng ta ngồi kế đi." Dáng vẻ rất thân thiết. Từng người đều ra vẻ, không hề giống suy nghĩ trong lòng, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, đến cũng đến rồi, lần này nàng không thể làm Tư Đồ Tu mất mặt nữa, lập tức mỉm cười: "Được thôi, Ngũ tẩu."