Tưởng Lâm bị cấm túc hơn nửa năm, dù là ngày Bùi Ngọc Kiều xuất giá thì Tưởng phu nhân cũng không dám thả nàng ta ra vì sợ đắc tội thái phu nhân, gấn đây coi như ngoan ngoãn, thành thành thật thật ở trong nhà viết chữ vẽ tranh, Tưởng phu nhân nói cái gì là nghe cái đó. Vì vậy lần này mới được ra khỏi cửa, nhưng nàng ta cam tâm sao? Đứa ngốc như Bùi Ngọc Kiều mà còn có thể gả cho Sở vương, nàng ta không ngốc mà còn còn có phong thái, vậy mà Tưởng phu nhân phối nàng ta với công tử nhà họ Hồ, không nói công tử kia xấu xí, chỉ cần nhìn thấy nàng ta là nước bọt suýt nữa chảy ra, làm nàng ta thấy buồn nôn, chết cũng không gả. Nàng ta ra khỏi cửa, chạy thẳng đến Chu vương phủ. Chu vương không có tài, nhưng hắn vẫn là vương gia, đối với nàng ta không tệ, trong mắt hắn, nàng ta có thể thấy được dịu dàng và tình cảm, thân thể Chu vương phi không khỏe, nếu nàng ta có thể sinh cho hắn một nhi tử thì việc là trắc phi không khó. Nàng ta im lặng trốn cạnh cửa lớn. Nàng ta trốn từ Bùi gia, nhất định Tưởng gia sẽ phái người tìm kiếm, chưa chắc sẽ tìm tới Chu vương phủ, chỉ cần đợi thêm một lát, nhất định là có thể thành. Trời không phụ lòng người, khoảng nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa từ từ đi tới, chính là chiếc xe ngựa Tư Đồ Dụ từng đưa nàng ta về nhà, Chu vương phi rất ít khi ra ngoài, chỉ ở nhà nghỉ ngơi, phần lớn là một mình hắn đi xe ngựa, nàng ta suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi bước nhanh tới. Con ngựa hoảng sợ vung móng lên hí vang, xa phu lên tiếng vỗ về rồi mắng: "Ngươi là ai? Dám xông vào xe ngựa vương phủ?" "Tiểu nữ muốn gặp vương gia." Giọng nói mềm mại xuyên qua màn xe đến trong thùng xe. Tư Đồ Dụ biết là ai, nửa vui vẻ nửa khó hiểu, lệnh nàng ta qua đây, lúc này nàng ta bất chấp suy nghĩ, khom lưng đi vào thùng xe, còn chưa mở miệng là trong mắt đã đẫm nước. "Nàng sao vậy, Tưởng cô nương?" Tư Đồ Dụ vội hỏi, đứng dậy kéo nàng ta đến cạnh hắn. Nàng ta nhỏ giọng khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã, thân thể run lên. Ngày xuân tháng ba, nàng ta ăn mặc phong phanh, vóc người cô nương mười sáu tuổi đầy đặn, lả lướt xinh đẹp, Tư Đồ Dụ đánh giá nàng ta, lần đầu tiên gặp mặt hắn khá thích nàng ta, chỉ là ngày ấy ở Bạch Hà, nàng ta chỉ nhìn thất đệ, làm hắn hơi chết tâm, vì vậy lâu nay hắn không đi gặp nàng ta. Hôm nay nàng ta chủ động tới. Tưởng Lâm khóc một lát mới nói: "Ta tới cầu xin vương gia cứu ta một mạng, ta thật sự cùng đường rồi, nếu vương gia không chịu giúp thì ta đi Bạch Hà, chết cho xong." Còn muốn chết nữa, Tư Đồ Dụ không thể ngờ được, hắn hỏi: "Sao nàng tới tận đây?" "Mẫu thân tìm hôn sự cho ta, nhưng công tử kia không thể trị, ta không muốn gả cho hắn, vương gia, ta biết ngài làm người rộng lượng, hôm nay ta liều mạng trốn ra khỏi nhà." Nàng ta ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ý cầu xin, "Cầu xin vương gia cứu ta. Tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài." Bàn tay trắng nõn đặt lên đầu gối hắn, hơn nửa người đổ qua. Thì ra là vì chuyện này, khó trách không chịu, cô nương nào không muốn gả cho người mình thích? Bây giờ tới tìm hắn, đại khái là vẫn thích hắn đi? Tư Đồ Dụ thấy thỏa mãn, hắn không phải nam nhân ngốc, nếu Tưởng Lâm đã chủ động, mà hắn cũng có ý thì không cần phải lãng phí, hắn thuận thế ôm nàng ta vào trong ngực, nâng cằm nàng ta lên, cúi đầu hôn: "Bản vương tuyệt đối sẽ không ngồi không không để ý tới, sau này nàng yên tâm ở cạnh bản vương, chắc chắn sẽ không có người ức hiếp nàng." Hắn đè nàng ta xuống ghế ngồi. Tưởng Lâm vốn không chịu cứ như vậy cho đi, dù sao cũng là cơ thể trong sạch chưa từng bị người nhúng chàm, ai ngờ Tư Đồ Dụ nổi lên ý xấu, nàng ta đẩy thế nào cũng không được, nước mắt rơi xuống, sợ người khác nghe, nàng ta chỉ có thể cắn chặt môi. Qua được nửa canh giờ hắn mới buông nàng ta ra. Tưởng phu nhân nghe nói tìm được Tưởng Lâm rồi, là Tư Đồ Dụ tự mình đưa về, sắc mặt bà ta tái nhợt, không hổ là do tiện nhân sinh, đến cuối cùng vẫn muốn làm di nương. Bà ta lấy khăn lau mắt, "Để cô phải chê cười rồi, là do con không dạy tốt." Thái phu nhân thở dài, trong lòng biết Tưởng Lâm sẽ có kết cục gì. Đi ra ngoài lâu vậy mới về, vốn là có thể tìm lý do tùy tiện gả ra ngoài, nhưng bây giờ Tư Đồ Dụ đã ra mặt, nhất định là muốn cưới nàng, giỏi cho một cô nương, cần gì phải làm như thế? Tốt xấu gì bà cũng là người nhìn Tưởng Lâm lớn lên, trong lòng có hơi trách Tưởng phu nhân, nhưng bà không muốn nhúng tay vào chuyện của Tưởng gia, bà lắc đầu nói: "Bây giờ đã trễ rồi, chỉ mong nó an ổn ở vương phủ, những cái khác tính sau." Tưởng phu nhân biết ý của bà, "Khi về con sẽ dạy lại nó, bây giờ Ngọc Kiều là Sở vương phi, nó ở Chu vương phủ, không thể làm mất thể diện hai nhà được." Thái phu nhân xoa xoa mi tâm. Người lớn bàn chuyện, Bùi Ngọc Họa cho người đi nghe ngóng, sau đó nói: "Muội đoán đúng mà, quả nhiên là đi Chu vương phủ. Muội đã sớm nói nàng ta không phải thứ gì tốt, may là không phải họ Bùi, nếu không...sau này muội không còn mặt mũi ra khỏi cửa." Nàng ta nhìn Bùi Ngọc Kiều, "Bây giờ nàng ta là tiểu thiếp của nhị ca tỷ, khi gặp mặt, tỷ không cần để ý nàng ta." Bùi Ngọc Kiều giật mình, bởi vì trong trí nhớ, Tưởng Lâm nói cho nàng biết là Tư Đồ Dụ ép cưới nàng ta, Tư Đồ Dụ thích nàng ta nên trăm phương nghìn kế đón nàng ta vào vương phủ, nàng ta rất không thích, nhưng lúc này, sao nàng ta lại tự mình đi tìm Tư Đồ Dụ? Không biết sau này sẽ như thế nào. Hai người lại mặt, theo quy củ không thể ở lâu, trước khi chia tay, Bùi Ngọc Anh nhỏ giọng hỏi nàng, "Kiều nhi, muội hỏi tỷ một câu, nếu bây giờ không gả tỷ cho vương gia mà gả tỷ cho người khác, tỷ đồng ý không?" "Sao muội muội lại hỏi cái này?" Nàng thấy lạ. "Tỷ trả lời đi." Thấy muội muội kiên trì, Bùi Ngọc Kiều quay đầu nhìn Tư Đồ Tu ở xa, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần không vào vương phủ, gả hay không gả đều không sao, vương phủ không tốt, tỷ không thích vào cung. Dù là bây giờ tỷ cũng nguyện ý ở nhà." Bùi Ngọc Anh nghe câu trả lời, trong nháy mắt nàng ấy có thể cảm giác được Tư Đồ Tu đau đầu như thế nào, nàng ấy hơi buồn cười, thấy tỷ tỷ lén la lén lút, mà giọng nói còn nhỏ hơn muỗi, nàng ấy lại hỏi: "Tỷ sợ vương gia nghe?" "Đúng vậy." Bùi Ngọc Kiều kê miệng sát lỗ tai muội muội, "Chàng sẽ nổi giận." "Tỷ sợ ngài ấy đau lòng sao?" Nàng ấy hỏi. Bùi Ngọc Kiều giật mình, nghiêng đầu hỏi: "Chàng sẽ đau lòng?" Cho tới bây giờ, nàng chưng từng thấy dáng vẻ đau lòng của Tư Đồ Tu, trong ấn tượng của nàng, chàng khi là người thầy nghiêm khắc, khi là một quỷ háo sắc, đời này, da mặt dày, còn bá đạo, sao chàng có thể đau lòng đây? Bùi Ngọc Anh kiên trì nói: "Là người đều sẽ đau lòng, nếu tỷ là thê tử của ngài ấy thì tỷ phải quan tâm nhiều hơn." Bây giờ hai người đã là phu thê, cả đời trói buộc bên nhau, dưới tình huống như vậy, nàng ấy chỉ có thể hi vọng bọn họ có tình cảm với nhau. Nhưng mà không thể để cho một mình Tư Đồ Tu gánh hết phần tìm cảm này được, tỷ tỷ là nữ nhân, đã định trước tương lai cũng là một mẫu thân, điều cần làm phải làm, không thể trốn thoát. Bùi Ngọc Kiều nói: "Tỷ làm giày cho chàng." Nàng ấy cười rộ lên: "Làm nhiều hơn nữa, nếu ngài ấy đối xử tốt với tỷ thì tỷ cũng phải đối xử tốt lại, biết chưa? Phải giống như phụ thân và nương vậy." Nàng suy nghĩ rồi gật đầu. Lưu luyến chia tay người nhà trở lại vương phủ, hai người lên xe ngựa, nàng nói với Tư Đồ Tu chuyện của Tưởng Lâm, "Dường như Tưởng biểu muội sắp thành thiếp của Chu vương." Tư Đồ Tu không có ấn tượng tốt gì với Tưởng Lâm, thậm chí không muốn nói tới, chàng thản nhiên nói: "Nàng là vương phi, nàng ta là tiểu thiếp, sau này không cần gọi biểu tỷ muội gì hết. Nếu nàng ta có tới thì nàng không cần thiết phải gặp." Chàng nói giống như Bùi Ngọc Họa, có điều bây giờ nàng không thích Tưởng Lâm cho lắm, nàng gật đầu. Xe ngựa từ từ chạy, tiếng bánh xe lộp cộp, trong chốc lát, hai người không nói chuyện, Tư Đồ Tu nhìn nàng cúi thấp đầu tựa người ở thành xe, chàng lại ngồi gần nàng, "Đang nghĩ gì?" Vươn tay kéo nàng vào trong ngực. Nàng nhỏ giọng thở dài, dựa vào ngực chàng, "Chỉ mới hai ngày mà giống như hai tháng, nhìn thấy bọn họ, nói mãi không hết chuyện, còn chưa nói câu nào với đại ca, đệ đệ nữa, chỉ chớp mắt là phải đi." Lòng nàng tràn đầy nỗi buồn xa cách, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, "Lời chàng hứa còn tính không? Nói ta muốn về thì về." "Từ trước tới nay bản vương nhất ngôn cửu đỉnh." "Bây giờ ta trở về, được không?" Nàng hỏi. "Theo tập tục là không được." Tư Đồ Tu âm thầm cắn răng, có phải bây giờ cho nàng trở về thì nàng sẽ ở mười ngày nửa tháng không quay lại vương phủ? Sợ nàng buồn, chàng nói: "Qua một thời gian nữa lại về, cho nàng ở hai ngày, được nhiều hơn." "Qua một thời gian là bao lâu?" Nàng hỏi tới cùng. "Nàng nghĩ sao?" "Nửa tháng?" Nàng nói, "Có được không? Ta còn chưa nói nhiều với tổ mẫu, hôm nay bọn biểu cữu đều tới, ta cũng không nói được gì. Tổ mẫu đã lớn tuổi, có lẽ là thân thể không còn khỏe như xưa, ta còn chưa cùng phụ thân..." Nàng nói, trong mắt nổi lên sương mù, chàng không đành lòng nhìn, đành phải nói: "Được." Lại thêm một câu, "Nàng nên biết rằng không có ai hào phóng như ta cả." Thấy chàng đồng ý, lòng nàng rất vui vẻ, nàng cười nói: "Chàng hào phóng nhất, chàng tốt nhất." Nhớ tới lời muội muội dặn dò, chàng đối xử tốt với nàng thì nàng cũng phải đối xử tốt với chàng, nàng nói: "Ta sẽ làm cho chàng bộ quần áo." "Giày đâu? Bản vương chưa thấy giày." "Cất cùng đồ cưới, quên lấy ra." Tư Đồ Tu ừ một tiếng, "Bản vương không thiếu quần áo, nàng..." Chàng nhìn nàng, "Nàng hôn bản vương một cái." Lông mi run run, nàng đỏ mặt. Cho tới nay đều là chàng chủ động, nàng tránh còn tránh không kịp, nhưng chàng muốn nàng hôn chàng. Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng, trong con ngươi đen bóng phảng phất như thấy được bóng nàng, nàng hơi nghiêng người qua, thấy rõ ràng bờ môi không dày không mỏng của chàng, môi hơi mở ra, màu đỏ thắm, nhìn ngon miệng như trái cây. Nàng lại nghiêng người tới gần chút nữa. Đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, Tư Đồ Tu đang chờ nàng hôn, nhưng nàng cứ ngồi yên đó, chàng đợi không kịp, bởi nàng quá quyến rũ, chàng không ngồi yên nữa mà nhào qua, giống như con gà mổ thóc chạm lên môi nàng. Lỗ tai đỏ lên, tim đập bịch bịch. Thì ra chủ động thương thương là loại cảm giác này, nàng thấy mới lạ. Chàng thản nhiên nói: "Cái này không phải là hôn." Nàng nhíu mày, "Sao lại không phải? Chạm môi là phải." "Hôn là như thế này." Chàng đỡ cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống, chàng cuộn cái lưỡi thơm tho của nàng kéo vào trong miệng mình, mưa to gió dữ hút thơm ngọt của nàng. Nàng thở không thông, một lúc lâu chàng mới buông nàng ra: "Lần sau nàng phải làm như vậy với bản vương." Bùi Ngọc Kiều không còn sức để nói, chỉ có thể ở trong lòng mắng chàng, chuyện mắc cở như vậy, sao nàng có thể làm được. Huhu, vẫn nên làm quần áo thôi.