Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 166
Hàng năm, mặc dù Tư Đồ Uyên ở chân trời góc biển nào của Hoa quốc, đến tháng sáu, hắn đều trở về kinh thành.
Bởi vì nơi đây chôn cất người hắn cô phụ rất sâu - Vi thị.
Nháy mắt sáu năm đã qua đi, giống như gió, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Ngồi trên ghế mộc, Tư Đồ Cảnh tự tay châm rượu cho hắn, khẽ cười nói: "Từ khi môt nhà Tam ca đi Vĩnh Bình, Hoàng gia chúng ta càng vắng lặng, chỉ mong đại ca trở về, náo nhiệt một chút."
Hắn ta đã từng bởi vì Hứa tiệp dư, nên không thể đối mặt Tư Đồ Uyên, nhưng mà thời gian luôn tốt nhất, trải qua mấy năm này, tất cả ngăn cách đều không còn, nhìn huynh trưởng đối diện phong trần mệt mỏi, thậm chí hắn ta từng hi vọng huynh ấy có thể thường xuyên ở lại kinh thành.
Tư Đồ Uyên cầm chung rượu lên uống cạn sạch: "Ở bên ngoài đi nhiều nơi, ngược lại cảm thấy không thể thích ứng với kinh thành phồn hoa này." Hắn nhìn Tư Đồ Cảnh một chút: "Nếu đệ cảm thấy hiu quạnh, thì tới tìm huynh, chúng ta lang bạt tứ hải cũng rất náo nhiệt đấy."
Không phải hắn cảm thấy không có việc gì, trái lại, hắn vì Hoa quốc lập được không ít công lao.
Ở kinh thành, Tư Đồ Cảnh nhiều sự vụ triều chính vói Tư Đồ Tu, nhưng Tư Đồ Uyên lại mở ra một thế giới khác.
Ở nói đó, hắn càng tự do.
Tư Đồ Cảnh hâm mộ thở dài: "Kinh thành ở lâu, xác thực không thấy hứng thú, chỉ là Quỳnh nhi còn nhỏ tuổi..." Thân làm phụ thân, làm sao có thể bỏ mặc bé, nhưng nếu mang theo bé trên đường đi quá lộn xộn, nên lo lắng sẽ liên lụy đến bé, dù sao cũng là một tiểu cô nương, kim chi ngọc diệp.
Tư Đồ Uyên như có điều suy nghĩ: "Hay là đệ cũng nên lấy vợ đi."
Lời này từ miệng hắn nói ra, Tư Đồ Cảnh cười một tiếng: "Muốn lấy vợ, vẫn là đại ca trước mới đúng?"
Nam nhi thành gia lập nghiệp, nhưng hai người họ khó khắn trắc trở, vốn là có nhà, nhưng cũng bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Mùi rượu lơ lửng giữa không trung, hai người đều uống một ngụm rượu, rơi vào trầm mặc.
Nửa ngày sau Tư Đồ Uyên mới nói: "Không nên uống nhiều quá, ngày mai còn phải đến bái kiến hoàng thượng."
Tư Đồ Cảnh phì cười: "Huynh không cần lo lắng, trước đó vài ngày, hoàng thượng dẫn nương nương đi du ngoạn rồi."
"Thật sao?" Tư Đồ Uyên hỏi: "Đi đâu?"
"Trời biết đất biết, đệ không biết." Tư Đồ Cảnh lại rót chung rượu cho Tư Đồ Uyên: "Nếu nói về tiêu sái, chỉ sợ không có ai có thể vượt qua hoàng thượng, non sông tốt đẹp nói buông xuống là buông xuống, cũng không biết ngày quay lại, may mắn Thái tử đã biết quản lý, có thể tự mình phê duyệt tấu chương."
Tư Đồ Hi năm ngoái vừa chín tuổi được lập làm Thái tử, theo lời nói của các quan thần, kia là nhân tài hiếm có, văn có Từ Hàm dạy dỗ, võ có Bùi Trăn chỉ dạy, không ai có thể sánh bằng, nhớ đến cháu trai chói lọi, Tư Đồ Uyên phảng phất như nhìn thấy mình năm đó, bất quá có phụ thân lòng dạ rộng lớn, hoặc là nói thằng bé may mắn hơn mình nhiều.
Tư Đồ Uyên cầm rượu lên uống.
Hai huynh đệ cười cười nói nói, bất tri bất giác uống sạch một vò.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào bên gối, ấm áp dễ chịu, hôm qua Tư Đồ Cảnh say mềm, đầu đau như muốn nứt ra, trong mơ màng tựa như nhìn thấy một bóng người, cao cao gầy gầy, rất có phong thái, nhưng hắn lại không nhìn thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy hình như ngón tay ôn nhu vuốt qua mặt hắn, dừng lại một hồi lâu.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, mở to mắt, có người nào đâu? Trái lại trên bàn có chung trà tỉnh rượu. Y phục hôm qua rơi trên mặt đất đã được nhặt lên, đặt trên bàn cao.
Trong lòng hắn hơi hoảng hốt, nhưng sau một lát, hắn liền thay đổi giày bước ra ngoài.
Quỳnh Ngọc Hiên trong kinh thành làm ăn thịnh vượng, người đến người đi, hắn không giống mấy khách nhân khác đến mua ngọc trai, trực tiếp tiến vào phòng trong, Viên Diệu Huệ đang đếm bạc, bị hắn làm giật mình, đỉnh vàng trong tay xuống mặt đất, nàng lấy lại tinh thần nói: "Vương gia?"
Hắn nhìn nàng một thân váy sam xanh lá, tiến tới nắm chặt tay nàng nói: "Hôm nay nàng đến vương phủ phải không?"
Bởi vì có quan hệ đến Tư Đồ Quỳnh, tóm lại là mẹ con muốn gặp nhau, cho nên hắn cũng lưu lại tình cảm.
Viên Diệu Huệ nhíu mày: "Vương gia đồng ý mà, sao, bây giờ lại không cho phép ta gặp Quỳnh nhi hả?"
Quả nhiên là nàng, Tư Đồ Cảnh nhíu mày: "Vậy vì sao lại đến phòng ngủ của ta?"
"Ta tới khi nào chứ?" Viên Diệu Huệ rút tay từ bàn tay hắn lại: "Vương gia đừng vu oan cho ta, ta chỉ đi thăm Quỳnh nhi, chuyện khác cái gì ta cũng không làm." Nàng xoay người, tiếp tục tính sổ sách, kể từ khi ly hôn sau đó bị vô số người chê cười, không thể tiếp tục ở Viên gia được nữa, nàng cầm toàn bộ đồ cưới rời khỏi Viên gia, tự mình mở cửa hàng kiếm tiền.
Việc làm ăn từ mới bắt đầu vắng vẻ đến bây giờ rất náo nhiệt, dốc vào không ít tâm huyết.
Chỉ là nàng không hay lộ diện, nhưng ai lại nghĩ đến Tư Đồ Cảnh lại xông tới.
"Kính xin vương gia đi đi, để tránh lời ra tiếng vào, làm dơ bẩn thanh danh của vương gia." Giọng nói của nàng nhạn nhạt.
Ôn nhu buổi sáng không còn sót lại chút gì, rõ ràng quan tâm hắn, lại làm bộ không có, hắn nhìn thân ảnh của nàng, so với phía trước càng tinh tế hơn, dù sao đã không còn giống tiểu thư thế gia mười ngón tay không dính nước, mà tất cả điều này đều do hắn tạo thành.
Ròng rã sáu năm, nàng sống ở bên ngoài, ngay cả hắn, cũng đã từng nghe mấy lời người khác chế giễu nàng.
Trong lòng hắn tràn đầy thương tiếc, hắn biết mình không thể nào quay lại, tiến lên phía trước một tay kéo lấy nàng.
Toàn thân Viên Diệu Huệ cứng ngắc, không thể tin được hắn sẽ ôm nàng.
Lúc trước ly hôn, hắn đối với tình cảm của nàng không còn sót lại chút gì, chỉ có khinh thường nàng nịnh bợ, nàng nghĩ là hắn đã không còn thích nàng, hắn nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của nàng, xem thấu bản tính ham hư vinh của nàng, nàng dần cảm thấy mình đã không còn xứng với chân tình của hắn đối với mình. Cho nên những năm này, cho dù nàng từng ảo tưởng qua đến một ngày hắn vẫn giống như trước kia, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Bây giờ cũng như vậy ư? Nàng căn môi nói: "Vương gia, ngươi làm cái gì vậy? Không lẽ mới sáng sớm đã uống rượu?"
Giọng nói khẽ run.
Hắn cúi đầu hôn khuôn mặt nàng: "Huệ Huệ, nàng lại gả cho ta đi."
Con ngươi nàng lập tức trừng lớn.
Giống như đang bị hù dọa, Tư Đồ Cảnh nói khẽ: "Ta biết nàng còn hận ta..."
Lúc trước trái tim băng giá, dưới cơn tức giận mới quyết định như vậy, nhưng mấy năm nay, không còn gặp được cô nương làm hắn động tâm, mới biết trong lòng hắn vẫn luôn hướng về nàng, chỉ là nam nhân có tự tôn rất lớn, nhưng thời gian dần trôi qua, oán hận đối với nàng dần phai nhạt, mà nàng cũng không còn giống trước.
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, khiến hắn phẫn nộ, là bởi vì không có được lòng thực tình của nàng, chỉ cần nàng nguyện ý giao ra, tự nhiên hắn cũng nguyện ý đáp trả lại cho nàng.
Hắn nâng mặt nàng lên hỏi: "Bây giờ nàng thật sự thích ta phải không?"
"Ai thích ngươi?" Viên Diệu Huệ buồn bực nói: "Bây giờ ta có thể tự mình kiếm tiền, không thèm muốn vương phủ của ngươi!"
Tư Đồ Cảnh nhẹ giọng cười: "Vậy sao nàng lại đến chăm sóc ta? Ta còn nhớ nàng mặc gì mà, chính là bộ này, nô tỳ trong phủ, ta quay về hỏi một chút liền biết."
"Còn không phải do Quỳnh nhi nói ngươi uống say, gọi ta đến xem ư? Ngươi tưởng ta muốn lo sao?" Viên Diệu Huệ dùng sức đẩy hắn: "Ngươi mau đi đi!"
Tư Đồ Cảnh lại không rời đi, dùng sức ôm lấy nàng, đột nhiên hôn nàng một cái.
Môi lưỡi giao nhau, tư vị đó từ lạ lẫm dần quen thuộc, giống như lúc trước hắn đối với nàng tình nồng ý mật.
Lồng ngục như bị cái gì đâm trúng, rốt cuộc nước mắt Viên Diệu Huệ không nhịn được rơi xuống, rơi vào miệng hắn, mặn mặn.
Nàng dựa vào ngực hắn khóc lớn.
"Gả cho ta đi." Hắn xoa tóc tóc nàng.
Nàng trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nhẹ gật đầu.
Hai người ôm nhau, chợt cảm thấy mấy năm tra tấn kia có cũng đáng.
Ở Vân Huyền trải đầy giấy đốt, Giả Lệ Quang đã sớm làm xong một tòa đình viện, trong đình viện cái gì cũng có, lầu gác đình tạ, kì hoa dị thảo, thậm chí còn làm cái bàn, phía trên bày bàn cờ, sư huynh sư đệ đều cười, nàng làm bất kì giấy đốt nào đều rất tận tâm.
Có lẽ coi trọng yêu cầu của nam nhân đó.
Ở trong huyện thành, tất cả nam nhân đều không có phong thái cao quý kia.
Chỉ là Giả Lệ Quang cảm thấy buồn cười, đừng nói ở huyện thành, mà ở kinh thành, có bao nhiêu người có thể so sánh được? Đây chính là Ung vương Tư Đồ Uyên. Cũng là biểu ca của nàng, biểu ca bà con xa, cho nên tuy tuân theo phân phó của hắn, nhưng lần trước đã gặp qua Vi thị, cuối cùng vẫn có quan hệ thân thích, nàng đương nhiên sẽ dụng tâm hơn với người khác.
Tới ngày mười sáu tháng sáu, Tư Đồ Uyên dựa theo hẹn ước trước kia, tới đình viện lấy, cầm đến Linh Sơn đốt cho mẫu thân.
Nhìn tinh thần hắn một năm so với một năm tốt hơn, Giả Lệ Quang bưng một bát canh gà nhân sâm đến cho hắn: "Giấy đốt của chúng ta từ khi tiếp mối làm ăn với ngài, càng ngày càng thịnh vượng hơn trước, sư phụ ta nói, khi ngài đến nhất định phải chiêu đãi thật tốt."
Còn đưa canh gà cho khách ư? Tư Đồ Uyên thấy buồn cười, trong lòng biết Giả Lệ Quang quan tâm đến hắn, hôm đó theo mẫu thân đến Bạch Hà xem thuyền rồng, thực ra hai người đã gặp qua một lần, tuy là vội vã, nhưng mà trí nhớ hắn tốt, vẫn luôn nhớ kĩ, về phần Giả Lệ Quang, cũng như vậy nhưng lại xem như không quen biết.
Một năm kia, Vi thị qua đời, hắn nghĩ nên đốt cho bà chút giấy đốt, làm bà vui vẻ, liền tới Vân Huyện, bởi vì tay nghề làm giấy đốt của nhà này tinh xảo, nên vào ngày hôm đó mới trùng phùng với Giả Lệ Quang.
Hắn bưng canh gà lên uống.
Giả Lệ Quang cười tủm tỉm nhìn hắn: "Gia còn ở bên ngoài làm ăn sao?"
"Ừm." Tư Đồ Uyên nói: "Mấy ngày nữa lại đi." Hắn nhìn mặt nàng: "Sang năm vào ngày này lại đến..." Hắn ngừng một lát: "Đến lúc đó ngươi vẫn còn ở đây chứ?"
Giả Lệ Quang nói: "Đương nhiên, ta không ở đây thì có thể đi đâu chứ."
Vi gia bị xét nhà, mẫu thân của nàng cũng bị dọa sợ, làm sao có thể quan tâm đến nàng, nên nàng sống rất tự do tự tại.
Tư Đồ Uyên trêu ghẹo: "Hoặc là lấy chồng sinh con."
Nghe thấy vậy, Giả Lệ Quang cười lên: "Ta làm việc này, ai nguyện ý lấy ta chứ? Đều nói rất xúi quẩy, nhưng ta cũng không vội, dù sao..." Nàng nghĩ thầm, đời người như mộng, giống Vi gia phú quý như vậy, quay đầu liền mất hết, không cần nói nàng, sao không trải qua vui vẻ một chút. Dù sao nàng cũng không gặp được người thích hợp.
"Chờ sang năm người đến đây, e rằng tay nghề của ta càng lợi hại hơn nữa, làm một cái đình viện thật đẹp cho lệnh đường!"
Tư Đồ Uyên cười ha ha: "Tốt, ta chờ câu nói này của ngươi."
Hắn đặt bát xuống, để một thỏi bạc trên bàn, sai tùy tùng cầm tế vật đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, Giả Lệ Quang âm thầm cầu nguyện, hi vọng hắn có thể thật vui vẻ, dù sao cũng là một vương gia hiền lành.
Ngày hè nóng nực, ánh mặt trời chiếu xuống, khiến mặt đất đều muốn nứt ra, nhưng bên trên Thái hồ, cơn gió nhẹ phẩy, bờ liễu hai bên bờ rũ xuống xum xuê, chiếu lên từng mảnh râm mát.
Dựa vào bờ sông, một con thuyền đang trôi giạt từ từ, bên trên có một nữ tử, mặc một bộ áo màu hồng thêu phong lan màu đỏ, ngồi ở mũi thuyền, duỗi bàn tay trắng muốt nướng cá trên bếp lò bốc lửa, đem con cá to bằng bàn tay nướng vàng ống.
Mùi thơm thổi đến, liền biến mất trong gió.
Chỉ có nam nhân đang nằm ở đuôi thuyền nghe thấy, mở mắt nói: "Chín rồi, mau đem tới đây đút cho gia."
Nữ tử tức giận: "Hết kêu thiếp câu cá, rồi kêu thiếp nướng cá, chàng không hề làm gì, còn nói dẫn thiếp đi chơi, chính là gọi thiếp đến hầu hạ chàng thì có."
Nam nhân nhướng khóe miệng lên, đưa tay để sau ót, nhìn bầu trời rộng lớn, chậm rãi nói: "Nàng biết trong thiên hạ có bao nhiêu nữ nhân muốn hầu hạ trẫm không? Bây giờ chỉ có một mình nàng, cũng không thèm biết ơn, chỉ kêu nàng đút cá cho ta, còn không tình nguyện..."
Chàng còn lải nhải liên miên, ở bên đầu kia đã bắt đầu gắp cá ăn.
Thịt cá tươi mới rơi vào trong miệng, trơn mềm giòn tan, chỉ qua một lát đã ăn hết một nửa.
Nam nhân liền chạy tới, thấy chỉ còn một nửa con cá đuôi và đầu cá, không khỏi tức giận nói: "Vậy mà nàng lại ăn một mình?"
Nữ tử chép miệng nhỏ, kẹp lấy đầu cá: "Chàng muốn ư, không để ý cái này thiếp đã ăn rồi sao."
Nhìn cách ăn mặc này chính là phụ nhân hai mươi tuổi, nhưng thần sắc này, lại hồn nhiên đáng yêu, nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh Hoàng hậu Hoa quốc- Bùi Ngọc Kiều, mấy năm nay, thậm chí còn được xưng là Yêu hậu, mê hoặc Hoàng thượng thần hồn điên đảo, thường cùng nàng rời khỏi kinh thành, không hề để tâm đến chính sự.
Tư Đồ Tu nhìn nàng thật sự muốn ăn sạch cá, liền ôm lấy đầu nàng, đè lên miệng, đầu lưỡi thò vào, giống như đang tìm kím thịt cá đã biến mất, từ trong ra ngoài ăn một lần. Bùi Ngọc Kiều trốn ra được, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Chưa thấy qua chàng lại giống quỷ ham ăn như vậy."
"Rốt cuộc là ai tham ăn, tất cả nương hai con, đều biến mất trong bụng nàng." Tư Đồ Tu ngồi trên mặt đất, ôm nàng vào ngực: "Lại câu một con cho ta ăn, nếu không..."
Bàn tay không khách khí rơi vào ngực nàng.
Trên thuyền nhỏ chỉ có hai người bọn họ, ngay cả người chèo thuyền cũng không mang theo, Bùi Ngọc Kiều biết chàng không có lòng tốt, bĩu môi dưa dây câu cho chàng: "Chàng mắc mồi câu cho thiếp."
Côn trùng đó rất dọa người, nàng cũng không dám.
Tư Đồ Tu nhìn gò má nàng diễm lệ như mẫu đơn, ranh mãnh cười một tiếng cầm lấy côn trùng, giống như không cầm vững, đột nhiên rơi xuống bên trên giày thêu của nàng. Nàng la hoảng lên, nhảy lên cao, khiến thuyền nhỏ đong đưa một trận, cuối cùng chui vào ngực chàng, đưa tay đánh chàng: "Chàng thật xấu!"
Đường đường là vua một nước, lại giống như thiếu niên mười mấy tuổi trêu cợt nàng.
Chàng cười vang, lại cầm côn trùng mốc vào cho nàng.
Quăng dây câu xuống sông, chỉ còn chờ cá cắn câu.
Xung quanh yên tĩnh, giống như chốn không người, Bùi Ngọc Kiều tựa vào ngực chàng, lo lắng nói: "Chúng ta đã rời khỏi một tháng, chàng không quay lại hả, không chừng rất lộn xộn đó, lại có đại thần Thượng Chiết Tử mắng thiếp, để chàng cưới một hoàng hậu hiền đức khác."
Tư Đồ Tu thổi phù một cái, nhéo lỗ tai nàng: "Nhìn cái người lòng dạ hẹp hòi nàng kìa, không phải đã mắng qua một lần rồi sao, bây giờ còn ai dám nói? Cơ mà cũng cần trở về, nàng nhớ Hi nhi, Diễn nhi mà thôi, còn có nhạc phụ."
Bùi Ngọc Kiều cười nói: "Bây giờ cha đã có người bên cạnh, trái lại thiếp không cảm thấy lo lắng."
Từ khi Bùi Trăn tái giá, tình cảm vợ chồng ngọt ngào không hề kém trước kia, mới đầu nàng và Bùi Ngọc Anh, còn có Lâm gia đều không vui, ai ngờ mẹ kế làm người khác rất ưa thích, bất tri bất giác không còn bài xích nữa, sau lưng muội muội còn nói với nàng, quả thật rất giống mẫu thân đã qua đời. Đây chẳng qua là phỏng đoán, nhưng Bùi Ngọc Kiều lại để trong lòng, nàng thậm chí hi vọng là như thế, hoặc là mẫu thân trở về, giống như nàng cũng không biết chừng, cái này chỉ là bí mật nàng cảm thấy vui mừng thay cha.
Chính là nàng nhớ đến hai đứa con trai kia, một đứa mười tuổi, một đứa hơn bảy tuổi.
"Chờ tụi nó lớn hơn một chút, thiếp mới yên tâm."
"Lớn hơn một chút, thì muốn tuyển con dâu." Tư Đồ Tu đặt cằm trên bả vai nàng, thổi sợ tóc nàng bay bay.
Nàng nói: "Vậy liền chọn thôi, cho tụi nó chọn một người tụi nó thích."
Lại qua nhiều năm, Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Nhưng không phải nàng nói thích du sơn ngoạn thủy sao? Thật ra, lại luôn mong nhớ cái này, mong nhớ cái kia, chẳng lẽ đi cùng ta còn không vừa lòng ư?"
Trong trời đất này, chỉ có hai người bọn họ không tốt sao, cho nên Tư Đồ Diễn ồn áo chàng mơi không dẫn tới.
Bùi Ngọc Kiều nghe giọng nói lạnh nhạt của chàng, rụt bả vai lại cười.
Chàng nghiến răng nghiến lợi: "Cười cái gì?"
Nàng đặt cần câu tại một bên thuyền, xoay người, cả người đều nằm trong ngực chàng: "Chính là rất thỏa mãn, mới có tâm tư mong nhớ người khác, tướng công, bây giờ tâm nguyện gì của thiếp coi như đã đạt được gần hết, chàng không cần vì thỏa mãn thiếp mà mặc kệ chuyện triều chính. Tướng công của thiếp còn phải làm một Hoàng thượng tốt, nếu không phải vậy Hi nhi làm sao đều học theo chàng? Thiếp biết, bởi vì lần trước chàng nghe thiếp nói cái gì mà đời người ngắn ngủi, mới làm nhiều quyết định như vậy. Nhưng hôm nay đi qua nhiều nơi, thiếp cảm thấy, mặc kệ trong cung hay là bên ngoài, chỉ cần để thiếp mỗi ngày đều nhìn thấy chàng là được rồi."
Đã từng tưởng tượng trời cao biển rộng, đến cuối cùng, hình ảnh thu nhỏ chỉ còn hai người bọn họ.
Chàng ở bên cạnh nàng, chính là vĩnh cữu.
Tư Đồ Tu nghe nàng ôn nhu thì thầm, cười một tiếng thật thấp: "Vậy mỗi ngày ta đều lâm triều?"
"Không, vậy không được, cần phải bảo trọng thân thể!" Bùi Ngọc Kiều ôm cổ chàng: "Chỉ là lặn lội đường xa nên dễ tính, thiếp biết coi như chàng ở bên ngoài, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện đại sự, dù sao chàng phải gánh vác toàn bộ Hoa quốc, từ nay về sau thiếp cần phải làm một hoàng hậu hiền đức."
Nhưng trong mắt chàng, trong lòng chàng, nàng vẫn giống cô nương ngốc bị ép gả cho mình.
Đơn thuần tựa như một mảnh trời tuyết, nhìn đôi mắt nàng: "Đa số tâm nguyện đều đạt thành, kia còn cái gì chưa được?"
Nàng giòn giã nói: "Thiếp muốn một nữ nhi, thiếp muốn một tiểu công chúa!"
Vốn trước kia đã muốn có được, nhưng chàng hết lần này đến lần khác không cho phép, kéo thật nhiều năm, nhưng nàng thật sự muốn sinh nữ nhi.
Tư Đồ Tu chế nhạo nói: "Thì ra là muốn trẫm lâm hạnh nàng sao?" Nhìn khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ, chàng chậm rãi đè nàng xuống, nói bên tai: "Muốn nữ nhi cũng không khó, thực ra ta đã từng hỏi thái y, chỉ cần nàng..."
Bùi Ngọc Kiều lập tức la lên: "Chàng còn muốn lừa gạt thiếp! Chàng..."
Miệng bị chặn lại, cả người bị chàng phủ lên.
Vượt qua bờ vai rộng, nàng nhìn thấy bầu trời bao la rộng lớn.
Trong veo như thế.
Đột nhiên trong mắt nàng tràn đầy ý cười, đưa tay ôm eo chàng, mặc cho chàng muốn làm gì thì làm.
Thuyền nhỏ hơi lay động, theo dòng nước đi trôi về phía trước, chậm chạp mà trôi, giống như đời người thật dài, không biết cuối cùng sẽ dừng chỗ nào, vừa vặn bên cạnh, có người yêu sâu đậm, vậy là đủ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
50 chương
48 chương
112 chương
69 chương
94 chương
32 chương