Lục gia vừa mới chuyển đến kinh thành được mấy ngày, trong phòng hay ngoài sân vẫn còn lộn xộn, hạ nhân vội vàng dọn dẹp, rồi cãi nhau, đến khi một phụ nhân mặc váy đỏ bạc đến mọi người mới yên lặng. Đó là phu nhân Lục gia, xưa nay luôn nghiêm khắc, ai phạm sai lầm mà rơi vào tay bà, thì mất nửa cái mạng, lúc này không biết bà đến khuê phòng tứ cô nương làm gì? Bọn hạ nhân tập trung nín thở, truyền cho nhau ánh mắt nghi. Cửa bị đẩy ra, Lục phu nhân nhìn thấy Lục Nguyệt Chân đang nằm nghiêng trên giường, tư thế lười biếng, nhưng khuôn mặt lại thanh lệ thát tục, căn phòng âm u này vì có nàng mà nổi bật ánh sáng, Lục phu nhân thầm nghĩ, Hạ lục cô nương là cái gì cũng dám tự xưng là mỹ nhân chứ, bây giờ nữ nhi bà vào kinh thành, mỹ nhân gì đó đều phải né qua một bên. Bà ôn hòa cười một tiếng: "Nguyệt Chân, ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của lão Hầu gia, nhà chúng ta cũng muốn đến đó chúc mừng." Bà đưa mắt liếc nha hoàn, nha hoàn lập tức dâng lên mầy bộ đồ mới: "Đều là màu sắc con thích, chúng ta mới đến, không thể thất lễ trước mặt người khác được." Giọng nói dịu dàng, nhưng nếu nhìn kĩ chân mày lại tràn đầy sắc bén. Lục Nguyệt Chân là thứ nữ Lục gia, năm nay mười chín tuổi, mấy năm gần đây Lục phu nhân tìm cho nàng rất nhiều tướng công, nhưng mà không có cái nào thành, bà ta biết là do Lục Nguyệt Chân động tay động chân, nhưng bà ta không phải mẫu thân ruột của nàng nên tuyệt đối sẽ không nhẫn nại, nữ nhân nếu có khuôn mặt xinh đẹp, không cầm đi đổi phú quý chẳng lẽ lại để bị chà đạp ư? Ngay cả Lục lão gia cũng cho phép, nên bây giờ cho nàng một cơ hội. Bùi gia, sau khi Tư Đồ Tu lên ngôi, một nhà có hai công hầu, phú quý hiếm thấy, nghe nói đại thọ Bùi lão hầu gia, ngay cả Tư Đồ Tu cũng lộ diện, vinh dự như vậy, nhà nào mà không nghĩ đến đó để nịnh bợ? Chỉ cần Lục Nguyệt Chân đồng ý, mặc kệ là bị Hoàng thượng nhìn trúng, hay là thân thích của Bùi gia, chỗ tốt đều đếm không hết. Lục phu nhân có thể nhìn thấy lão gia nhà mình lên như diều gặp gió, bà ta vò vò khăn tay, nhìn chăm chú Lục Nguyệt Chân: "Nguyệt Chân, con không nghe thấy sao?" Nếu nàng à không thông minh một chút, thì không thể trách bà ta tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ ác độc). Nếu là thường ngày, Lục Nguyệt Chân sẽ qua loa cho xong, nhưng mà bây giờ nàng lại mỉm cười: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ ăn mặc thật đẹp, sẽ không để người thất vọng." Nụ cười chân thành, không có một chút giả ý, xem ra nàng rất nguyện ý, Lục phu nhân mở cờ trong bụng: "Đợi lát nữa, ta sai người đưa trang sức đến đây." Lục Nguyệt Chân cười nói: "Đã khiến mẫu thân nhọc lòng rồi." Lục phu nhân vừa lòng, quay người ra ngoài. Đến ngày thứ hai, nàng từ khuê phòng đi ra, quả nhiên là diễm lệ bốn phương, từ đầu đến chân đều mặc trang phục tinh tế, Lục phu nhân cầm tay nàng, tán thưởng: "Nguyệt Chân, con càng lớn càng xinh đẹp, thật không uổng công ta thương con." Thương sao? Lục Nguyệt Chân vụng trộm phì cười, bất quá chỉ bà ta chỉ muốn đưa nàng cho mấy tên quan lại quyền quý làm đồ chơi thôi, hoặc là làm vợ kế, hoặc là thiếp thất, lúc này lại muốn nàng làm phi tử của con rễ mình. Chứ làm sao lại có chuyện đó! Không sai, kì thật linh hồn của Lục Nguyệt Chân là Lâm Nguyệt Chân, thê tử Bùi Trăn, nương của Bùi Ngọc Kiều, năm đó sau khi bị bệnh chết, linh hồn của nàng nhập vào thân thể Lục Nguyệt Chân, lúc đó mười lăm tuổi. Đến hai năm sau nàng mới khôi phục trí nhớ kiếp trước, chỉ là Lục lão gia luôn làm quan ở Liễu Châu, cách kinh thành rất xa, nên nàng cũng không có cách nào trở về đây. May mắn ông trời có mắt, năm nay Lục lão gia được thăng quan, cũng là lúc này nàng mới biết, kinh thành biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng khiến nàng vui vẻ nhất là, Bùi Trăn không có tái hôn, chắc ông ấy vẫn còn nhớ mình? Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, khóe môi nàng nhịn không được nhếch lên. Lén lút kéo màn xe ra, sắp tới Bùi gia, cánh cửa kia vô cùng quen thuộc, con đường cũng quen thuộc, nước mắt lại rơi xuống, nàng vội vàng lấy khăn lau đi. Thực ra mấy năm nay, nàng đã rơi lệ mấy lần, nhớ Bùi Trăn, nhớ hai đứa nữ nhi, sợ nàng không có ở đó, bọn họ nhớ nàng sẽ đau lòng, cũng lo lắng hai đứa nữ nhi không có mẫu thân dạy dỗ, rất đáng thương, xém chút nữa khóc đến mù mắt. Nhưng mà khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, nàng một mực chờ đợi cơ hội, nếu như lần này Lục lão gia không được thăng quan, e rằng nàng sẽ dựa vào bản lãnh của mình một mình đến kinh thành. Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đến. Nàng thở phào nhẹ nhõm, từ trên xe bước xuống, theo Lục phu nhân vào nhị môn Bùi gia. Lần này đại thọ Bùi gia, hầu như toàn bộ quyền quý ở kinh thành đều tập trung ở đây, nếu không phải trước đó Lục phu nhân cho nàng chuẩn bị trước, thân thiết với Đậu lão phu nhân, chỉ sợ không thể bước vào cửa được. Rời khỏi bữa tiệc khoảng nửa canh giờ sau, Lâm Nguyệt Chân được Lục phu nhân ngầm đồng ý, rời khỏi đám nữ quyến, đi đến trạch viện nàng từng ở trước đó. Trước cửa Hồng Tất, hai cây hải đường một người đã ôm hết không ngờ lại lớn như vậy, lúc này nở đầy cánh hoa màu gạo, chồng chất trên tán cây như đám mây, nàng đưa tay sờ lên tán cây, nhớ đến lúc trước gieo giống hoa xuống, chàng nói, nàng thích hoa như vậy, mấy trăm bồn trong sân còn không thấy đủ, bây giờ trước cửa cũng không chịu buông tha. Một đại nam nhân như chàng không thích hương hoa lúc nào cũng quanh quẩn trước chóp mũi, nhưng mà lại dung túng nàng, biến trạch viện này thành núi hoa biển hoa. Cuối cùng nàng ngã bệnh, mỗi ngày chàng đều hái hoa cắm bên cạnh giường cho nàng. Thấy chàng ngày ngày càng tiều tụy, nàng nói chàng sau này đừng nhớ đến nàng, thậm chí vào giờ khắc đó còn hi vọng chàng có thể tìm một thê tử khác, chăm sóc nàng ta thật tốt. Nàng nghĩ như vậy, sợ chàng khổ sở, sợ chàng cô đơn, nhưng cuối cũng chàng vẫn không nghe nàng, sống một mình như vậy suốt mười mấy năm. Cũng không biết nước mắt tới như thế nào, có lẽ nàng bi thương quá. Rốt cuộc nàng vẫn đau lòng vì chàng, nước măt từng giọt rơi xuống, dựa người vào thân cây hải đường. Từ xa nhìn lại, cực kì quỷ dị, đúng lúc Bùi Trăn trở về muốn lấy bản đồ, ai nghĩ đến lại có cô nương gan to bằng trời, trong lòng ông cực kì chán ghét. Bởi vì Bùi gia bây giờ phú quý, có rất nhiều người muốn làm thân, đến nỗi ông còn được hoan nghênh hơn Bùi Ứng Lân, nếu là tiểu thư khuê các cũng không sao, còn hơi đứng đắn, kia chắc là trăm phương ngàn kế nhảy vào. Chỉ sợ người này cũng như vậy. Nhưng không vì vậy mà ông sợ, bản đồ còn cần phải lấy, mặt lạnh, ông bước nhanh đến, vốn muốn sai hạ nhân đưa nàng đi, ai ngờ mới đảo ánh mắt thấy mặt của nàng, trong đầu ốc ông vang lên một tiếng, đứng ngây ra như phỗng. Bởi vì dung mạo Lục Nguyệt Chân giống bảy tám phần Lâm Nguyệt Chân lúc còn trẻ, nàng lại cố ý mặc trang phục này, chính là giống nhau như đúc, tính tình như Bùi Trăn cũng chịu không nổi. Ông buột miệng nói: "Nàng là người phương nào?" Giọng nói rất thấp, lạnh lùng nhưng rất êm tai, Lâm Nguyệt Chân theo tiếng nói nhìn lại, thấy một người vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, năm tháng thật vô tình, trên mặt khắc đầy vẻ gian nan vất vả. Nam nhân phát ra uy thế thành thục ổn trọng, áp bức người khác trong vô hình, nàng không ngờ chàng sẽ xuất hiện vào lúc này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt như vỡ đê rơi xuống thành dòng sông. Phảng phất lê hoa đái vũ (nước mắt như mưa), điềm đạm đáng yêu. Mánh khóe này, không phải mấy cô nương khác chưa từng dùng qua, sau một khắc Bùi Trăn liền tỉnh táo lại, thầm nghĩ cũng như mọi ngày, nhất định là nhà ai có nữ nhi giống nương tử, nên cố ý đến đây làm ông vui lòng. Ông quay đầu, quyết đoán phân phó hạ nhân: "Đuổi nàng đi, không cho bất luận kẻ nào đến gần nơi này." Lâm Nguyệt Chân hơi giật mình, nhưng sau một lát, nước mắt vẫn không ngừng lại, nàng nở nụ cười, có phu quân như thế nàng còn cầu mong gì nữa! Có thể thấy được chàng có bao nhiêu tưởng nhớ nàng, cho dù là nữ nhân tương tự, chàng cũng không hề động tâm. Nàng hé miệng nói: "Hai cây hải đường này, chính là hai người, trồng ở trước cửa gắn bó thân thiết, có thể đứng ở đây đến trăm năm." Giọng nói ôn hòa như gió xuân, nhẹ nhàng lượn lờ, lướt qua tai ông, chỉ cảm thấy trái tim mình như nhảy dựng lên, ông đi lên phía trước hai bước, đứng ở trước mặt nàng, nâng cầm nàng lên nói: "Rốt cuộc nàng là ai? Làm sao nàng biết đoạn văn này?" Không giống ôn ngôn từ vụng về, thê tử của ông lại là người thích biện hộ lời nói, năm đó gieo hai cây này, nói một cây là nàng, một cây là ông, không bao giờ chia ly, lúc đó ông rất vui vẻ, nghĩ đến hai người có thể thiên trường địa cửu, nhưng mà tiệc vui chống tàn, thân thể của nàng càng ngày càng kém. Chuyện riêng tư thế này, làm sao người khác có thể biết được? Ngay cả hai đứa nữ nhi còn không biết. Cho nên giờ khắc này, trong lòng của ông rất phẫn nộ, rốt cuộc nàng là ai, vì sao lại muốn giả trang Lâm Nguyệt Chân? Hình như là muốn lăng nhục nàng ấy. Cầm Lâm Nguyệt Chân bị bóp đau, thầm nghĩ cái người này một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, không thể nghĩ được cái gì sao? Nàng nhịn đau khẽ nói: "Nếu chàng muốn biết chân tướng thì dẫn ta vào trong?" Lại còn dám uy hiếp ông, Bùi Trăn híp mắt nói: "Nàng nói hay không nói?" Nàng cắn răn nói: "Không nói, chàng bóp chết ta, có đánh chết ta cũng không nói, trừ phi không có người bên ngoài ở đây." Nàng nhìn chàng tức giận, đột nhiên lại ôn nhu nói: "Dẫn ta đến thư phòng, để ta xem chặn giấy bằng ngọc còn đó không?" Ông bất chợt buông tay ra. Chặn giấy đó là do đích thân ông tự mình mua cho nàng, là một trong những lễ vật, nàng rất thích, mỗi lần viết chữ vẽ tranh đều phải đặt bên cạnh, có lần không cẩn thận làm bể một gốc, cũng không bỏ đi. Bùi Trăn không nói gì thêm, giữ chặt bàn tay nàng kéo vào thư phòng. Đóng cửa phòng lại, ông nói: "Rốt cuộc nàng là ai, vì sao biết mấy cái này, là ai phái nàng đến..." Lời còn chưa dứt, nàng đã nhào vào ngực ông, hai cánh tay ôm chặt eo ông. Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh, đây là hương thơm chỉ có nàng có. Ngay cả dùng huân hương cũng giống nhau. Ông nhất thời không biết làm sao, giật mình tỉnh mộng. Đến khi giọng nói đó bay vào tai: "Là thiếp đây tướng công." Dựa vào lồng ngực rộng lớn nhiều năm nhớ mong, nàng kể lại toàn bộ chân tướng: "Cho nên thiếp mới có thể đến đây, chỉ là không nghĩ đến có thể nhìn thấy chàng, thiếp còn tưởng rằng phải chờ đến thời cơ tốt nữa đấy." Ông không thể động đậy, không dám tưởng tượng, nhưng nàng nói mấy chuyện chỉ có ông và nàng biết, mùi của nàng, nhất cử nhất động đều là Lâm Nguyệt Chân, chỉ là, ông nâng mặt nàng lên, trẻ ra mấy tuổi. Nhìn bờ môi xinh đẹp như cánh hoa, ông cúi đầu xuống hôn. Lúc đầu nàng còn hơi ngây ngô, hơi lẫn tránh, nhưng rất nhanh sau đó liền sa vào nhiệt tình của ông, cũng ông giao triền một chỗ, giống như một người lữ hành, đến giờ phút này, rốt cuộc đã tìm được nhà. Một hồi lâu sau, ông mới buông nàng ra, thở dài nói: "Nương tử." Chỉ có chân chính Lâm Nguyệt Chân mới có thể phù hợp như trước kia, người bên ngoài làm sao có khả năng giả dạng được, nhưng mà, trên đời này làm sao lại có chuyện này chứ? Mặc dù ông tin, nhưng trong lòng hơi lo lắng, chăm chú ôm nàng vào ngực, trầm giọng nói: "Ngày mai, ta liền đến nhà nàng cầu thân." Lâm Nguyệt Chân cười phá lên, quở trách: "Sao lại vội vã như vậy." "Làm sao không vội vã, ta đã bốn mấy tuổi, còn nàng thì sao?" Bùi Trăn nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng, đột nhiên nhíu mày nói: "Chẳng lẽ nàng ghét bỏ ta già?" Chênh lệch hai mươi mốt tuổi ấy chứ. Tuy ông là quốc công cao quý, dung mạo cũng không tầm thường, nhưng đến nay đã bốn mươi mấy tuổi rồi, mà Lâm Nguyệt Chân thì sao, còn nhỏ hơn Bùi Ngọc Kiều một tuổi, nghĩ đến điều này, gương mặt ông đỏ bừng, mình giống như là trâu già gặm cỏ non. Nhìn ông bối rối, Lâm Nguyệt Chân ôm cổ ông nói: "Sao lại nói vậy, trong lòng thiếp, ai cũng không anh tuấn bằng chàng, với lại, chàng chính là quốc công nha, bao nhiêu người muốn kết giao, mẫu thân thiếp cũng như vậy." Môi nàng bĩu một cái, rất không vui. Bùi Trăn nhíu mày nói: "Thế nào, chẳng lẽ bà ấy thường xuyên khi dễ nàng ư?" "Ừm, muốn gả thiếp đến nhà quyền quý, bất kể có phải làm tiểu thiếp hay không..." "Sao có thể như vậy!" Bùi Trăn tức giận: "Ta sẽ trút giận thay nàng." Lại xiết chặt eo nàng: "Nàng mau mau gả cho ta đi, không cần ở cái nhà kia bị ép gả!" Có tướng công là tốt nhất, lúc trước nàng đều phải tự mình ứng phó Lục phu nhân, Lâm Nguyệt Chân vui vẻ cười không ngừng, hôn miệng ông: "Tướng công là tốt nhất." Toàn thân nàng đều tràn đầy mị lực thiếu nữ, lại có cảm giác thân thiết như thê tử, Bùi Trăn tịch mịch lâu như vậy, bây giờ ôm nàng, cảm thấy chịu không nổi, rồi cúi đầu hôn nàng một trận, ngẩng đầu khàn giọng nói: "Nếu nàng không chê ta, hai ngày này ta sẽ nói chuyện với phụ thân và mẫu thân, giữa tháng sẽ đến cầu thân." "Làm sao lại ghét bỏ chàng già chứ." Lâm Nguyệt Chân dùng ngón tay tinh tế vuốt mặt ông, đôi mắt chậm rãi có sương mù: "Thiếp trẻ tuổi hơn chàng, như vậy, sẽ không cần lo lắng lại ra đi trước chàng. Bây giờ, thiếp sẽ luôn hầu hạ bên cạnh chàng, bồi chàng, sẽ không rời xa chàng." Trong lòng ông nóng lên, đưa tay ôm nàng vào ngực, không cho nàng nhìn thấy ông rơi lệ, bàn tay bao vây vòng tay nàng nói: "Ta tin nàng." Lại cười: "Ngọc Anh và Ngọc Kiều nếu biêt ta cưới tiểu cô nương, không biết sẽ nghĩ thế nào." Lâm Nguyệt Chân vội hỏi: "Các con có khỏe hay không?" Nhớ đến mươi ngày trước Tư Đồ Tu lâm triều, giao rất nhiều việc cho Từ Hàm, Hoa Tử Dương làm, ông cười nói tốt: "Đương nhiên tốt rồi, các con cũng giống như nàng, có tướng công tốt." Lâm Nguyết Chân cười phá lên: "Chỉ sợ chàng cưới thiếp, hai nữ nhi sẽ không cảm thấy chàng là tướng công tốt, mà là một người không cần mặt mũi, ham mê nữ sắc..." Ông lập tức chặn miệng nàng lại, nỉ non nói: "Ham mê nữ sắc cũng được, không cần mặt mũi cũng được, chỉ cần nàng trở lại bên cạnh ta là tốt rồi." Hơi thể nam nhân lại vây quanh nàng, ánh nắng từ bên ngoài chui vào cửa sổ, chiếu vào người rất ấm áp, Lâm Nguyệt Chân thở dài, về nhà thật là tốt! Thật tốt quá, rốt cuộc bọn họ có thể ở cũng một chỗ, lần này đương nhiên sẽ đi đến đầu bạc răng long.