Kiếp trước kiếp này, đều là Tư Đồ Tu ư? Bùi Ngọc Kiều chớp mắt, quá nhiều chuyện ùa tới khiến nàng choáng ngợp. Tư Đồ Tu nhìn nàng còn mơ hồ, đành phải tiến thêm một bước nói: "Kiếp trước, không phải do phụ hoàng tứ hôn nàng cho ta sao, ngày thứ hai còn trốn bên trong hòm gỗ..." Còn chưa nói xong, nàng khiếp sợ nói: "Làm sao chàng biết?" "Hiển nhiên bản vương biết rồi, bởi vì chính bản vương đã cưới nàng." Nhận đả kích quá lớn, hai mắt Bùi Ngọc Kiều trợn tròn xoe, không chớp mắt nhìn Tư Đồ Tu chằm chằm, đến nửa ngày sau nàng lắc đầu: "Chàng gạt thiếp, chàng không phải người đó!" "Vậy nàng thử nói đi làm sao bản vương biết được?" Tay chàng nâng thân thể nàng lên, thuận thế xoa bóp mông nàng: "Hửm?" Toàn thân nàng co rút lại, muốn né tay chàng ra, nhưng hai cánh tay chàng mạnh mẽ rắn chắc, ôm thật chặt, làm sao cũng không thoát ra được, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, thân thể bắt đầu cuộn thành một đống, yếu ớt hỏi: "Thật sự là chàng ư? Nhưng không giống chàng, chàng gạt thiếp." Chàng làm sao có thể là người đó được? Tư Đồ Tu nói: "Có phải muốn bản vương hung hăng đánh lòng bàn tay nàng mấy lần nàng mới chịu tin phải không? Nàng vội vã chạy tới nơi này, không phải là biết bản vương sắp bị đâm sao, bản vương cũng biết, nhưng việc này là do Tư Đồ Lan gây nên, bây giờ hắn bị giam trong thiên lao không làm được cái gì, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện này. Còn nữa, sáu tháng cuối năm bản vương sẽ đi Dự Châu đoạt lại Hạc Thành bị ngoại di xâm chiếm, sẽ không bị thương lần nữa." Lúc này chàng giải thích rất rõ ràng, Bùi Ngọc Kiều càng cảm thấy kinh hãi, run giọng nói: "Chàng, chàng..." Hai chuyện này chính xác chỉ có nàng biết, làm sao chàng cũng biết, xem ra thật sự chàng chính là người đó! Sắc mặt nàng trắng bệch, ngực phập phồng liên tục, Tư Đồ Tu cười: "Sao nàng lại sợ hãi đến vậy, nàng và ta trùng sinh cùng một chỗ, chính là ý của ông trời." Thì ra chàng không chỉ trùng sinh, mà còn biết bí mật của nàng nữa! Ngay lúc này, tâm tư nàng rối loạn, vẫn luôn cho răng chàng không phải Tư Đồ Tu kia, cho nên tính cách không lạnh lùng như vậy, nhưng nàng hoàn toàn nghĩ sai rồi, hai người đều là cùng một người, chàng chính là ác phu tử dạy bảo mình, tại sao có thể như thế? Nàng mở mắt ra, vụng trộm quan sát chàng. Vẫn là gương mặt đó, nhưng không giống khuôn mặt lạnh lùng của kiếp trước khi đối mặt nàng, giờ phút này thậm chí khóe miệng còn có ý cười thản nhiên, nàng nhìn thế nào đều không thấy giống người đó, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, tính tình còn có thể đổi tới đổi lui sao? Rốt cuộc chàng là người thế nào? Không phải nàng đang nằm mơ đấy chứ? Nàng đột nhiên bấm cánh tay một cái, đau đến nhe răng trợn mắt. Lông mày Tư Đồ Tu nhíu lại: "Có muốn hỏi gì hay không?" Nàng vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ, lắc đầu. Chàng biết chỉ bằng cái đầu của nàng, nói chung không thể lý giải nỗi, nên cũng không nói gì thêm, ôm nàng đến giao lộ (chỗ tiếp giáp với các đường khác, giống như ngã tư), đặt trên lưng ngựa, chàng cũng nhảy lên theo, giục ngựa từ sáu thôn trở về huyện Mật Vân. Tới trạch viện, thả nàng trên giường, chàng liền cởi vớ nàng ra. Nàng rụt chân lại: "Làm gì vậy?" "Không phải nàng bị trẹo chân ư, để bản vương xem một chút." "Tự thiếp nhìn." Nàng lầm bầm một câu, cởi bỏ vớ lưới, bên trên cổ chân tuyết trắng hơi sưng đỏ, nhìn không nghiêm trọng lắm, "Chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là tốt rồi..." Còn chưa nói xong, chàng đã xuất thủ nhanh như điện một phát đã bắt được chân nàng, theo bản năng nàng rụt chân lại, Tư Đồ Tu nhíu mày nói: "Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, có chỗ nào trên người nàng mà bản vương chưa nhìn qua chứ, tránh cái gì?" Nàng nhíu mày: "Không muốn cho chàng nhìn." Chàng cũng không để ý, cẩn thận kiểm tra một chút, xác thực không nặng mới phân phó Tố Hòa: "Đi trong huyện mua chút rượu xoa bóp về đây." Tố Hòa nói: "Đã sai người đi mua." Lúc này Tư Đồ Tu mới buông tay ra. Nàng vội vàng mang vớ lưới vào, giống như có người muốn chiếm tiện nghi của nàng, chàng dở khóc dở cười, mình nói rõ chân tướng, trái lại dường như không còn là tướng công của nàng rồi? Mắt chàng hơi trầm lại, cánh tay dài vươn qua ôm cả người nàng vào ngực, một cái tay khác nắm chặt eo nàng, như vậy nàng có muốn động, hay trốn đều không được. Nhìn nàng hơi nóng nảy, đầu chàng cúi thấp xuống, hôn môi nàng. Nàng nghiêng đầu tránh sang chỗ khác, chàng tách môi ra, ngậm chặt cánh môi mềm mại của nàng, cắn nuốt từng chút từng chút một, thẳng đến khi đụng vào răng nàng, nhưng làm cách nào nàng cũng không chịu há miệng, không muốn thân mật với chàng. Chàng đành phải cắn môi nàng, nàng rốt cục nhịn không được hé ra, chàng lập tức chui vào cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, nhất thời không tránh được, như bị vòi rồng hút vào, cái lưỡi đều thấy đau, nàng ưm lên một tiếng, đưa tay đẩy bộ ngực chàng ra, chàng không để ý tới, vẫn quấn quýt cùng nàng. Chàng muốn để nàng biết, bất kể lúc nào chỗ nào, thân phận gì, hai bọn họ luôn luôn thân mật, ai cũng không thể tách rời. Nàng dần dần mềm lại, phát ra tiếng thở dốc. Chàng rời khỏi môi lưỡi nàng, kéo đầu nàng dựa vào ngực mình nói: "Nàng nhìn đi, không khác nhau chỗ nào?" Không cần biết chàng là ai, đối với nàng đều giống nhau. Gương mặt Bùi Ngọc Kiều dựa vào lớp vải mềm mại trên ngực chàng, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chàng, từng nhịp từng nhịp, trầm ổn mạnh mẽ, nghĩ đến vừa rồi hôn chàng, không có gì khác ngày thường, nhưng nàng vẫn có chút không rõ, làm sao chàng biết nhiều chuyện như vậy, nàng hừ hừ: "Lúc trước chàng đánh thiếp" "Đánh nàng là vì dạy nàng, bây giờ nàng đã tốt hơn trước, nhưng có từng thấy bản vương lại đánh nàng không?" Thì ra là thế, chỉ khi dạy nàng mới trở nên hung hăng? Nàng hoài nghi, nhịn không được duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào ngực chàng một chút. Khóe miệng của chàng khẽ cong, đây là muốn làm gì? Chàng không hề tức giận, nàng lại đánh bạo ngắt chàng một cái. Chàng nhíu mày: "Còn chưa tin bản vương giống nàng hả?" Chàng nắm chặt eo nàng, lật lại ép nàng nằm lỳ trên giường, bỗng nhiên dùng sức đánh vào mông nàng một cái: "Nộp bài vở thì sai hơn hai mươi mấy chữ, bản vương dạy nàng bao nhiêu lần rồi, ngay cả chữ còn viết sai, nàng còn nghĩ mình là tiểu hài nhi hả? Không khiến nàng nhớ lâu một chút..." Ba ba ba, đánh liên tục mấy cái. Giọng nói rét lạnh, ra tay vô tình, giống như trong trí nhớ, Bùi Ngọc Kiều vội vàng che mông lại nói: "Thiếp tin, thiếp tin rồi, chàng mau buông ra!" Chàng buông tay ra. Nàng ngồi dậy trốn đến đầu giường hẻo lánh. Tư Đồ Tu cao giọng hỏi Tố Hòa: "Rượu xoa bóp mua về chưa?" Thật ra đã mua về lâu rồi, chỉ là nghe động tĩnh bên trong, không ai dám quấy rầy, đợi đến khi vương gia hỏi, Tố Hòa mới lấy ra đặt trên bàn, chàng nhìn Bùi Ngọc Kiều còn đang cảnh giác nói: "Còn không cởi vớ ra? Có muốn chân mau khỏi không đấy?" Nàng lắc đầu: "Thiếp không cần chàng xoa, tự thiếp xoa." "Đến đây!" Chàng nói: "Nàng thì biết cái gì, nàng đã dùng qua sao?" Bùi Ngọc Kiều nói: "Thiếp không muốn chàng làm, chân này cũng vì chàng nên mới bị trẹo, chàng gạt thiếp, không nói cho thiếp biết, làm thiếp phải đuổi đến Lục thôn, chàng còn đánh thiếp!" Nói lớn tiếng là vì muốn răn dạy nàng, bởi vì nàng bị thương, nhưng nếu nói vì lo lắng cho nàng nên mới mắng nàng, chỉ sợ cái đầu này của nàng nghĩ mãi cũng không ra. Chàng chuyển sang nắm chân của nàng, nàng không cho, hai cái chân đạp loạn xạ, suýt nữa đã đá trúng người chàng, chàng trầm mặt, đầu tiên là bắt hai tay nàng lại, rồi dùng một cái chân đè trên đùi nàng, hai người quấn thành bánh quai chèo (*). (*) Bánh quai chèo: Nàng không động được, mắng: "Chàng cái tên đại bại hoại! Đại lừa gạt này!" Chàng không để ý tới, cởi vớ nàng ra, rót rượu thuốc vào lòng bàn tay, bôi lên mắt cá chân nàng, dùng sức nhào nặn một cái, để dược liệu thấm vào. Ngón tay thon dài cực vì xinh đẹp, nàng lén chàng, lông mày sắc như kiếm, cái mũi thẳng tắp, từ trán đến cằm đều rất hoàn mỹ, khiến người ta nhớ tới câu thơ "Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh (*)", tim nàng đập thình thịch, nghĩ đến chàng có thể giấu diếm mình lâu như vậy, chỉ có mình nàng ngốc, lo lắng cho chàng, nàng lại tức giận lần nữa, dùng sức tránh khỏi tay chàng. (*) Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh: đây là câu thơ trích trong bài "Kỳ úc", hai câu này có nghĩa là: có người quân tử văn nhã, che tay bằng đá tú oánh, đội chiếc mão da có gắn ngọc lấp lánh như ngôi sao. Một cánh tay chàng vòng qua để dưới cánh tay nàng, dùng sức một cái, liền kéo cả người nàng qua, đặt trước ngực nàng. Nàng buồn bực nhéo nhéo tay chàng. Bên tai đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng: "Chẳng lẽ bản vương trở về, nàng không vui hả?" Nàng hơi giật mình. "Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, bản vương và nàng ba năm vợ chồng, bây giờ nàng biết chính là ta, chẳng lẽ một chút cũng không vui hả?" Chàng hơi cúi đầu kề sát tai nàng nói, khí lạnh thổi vào vành tai, giống như một trận gió ấm áp thổi qua toàn thân nàng. Nàng yên tĩnh lại. Vui vẻ ư? Đã từng là nam nhân khiến nàng sợ hãi như thế, nhưng lại dạy cho nàng rất nhiều thứ, vào thời điểm cuối cùng năm đó, rời khỏi nàng đi Sơn Tây bình loạn, nàng từng tưởng niệm đến chàng, cũng chờ đợi chàng trở về, thậm chí sau khi nàng lại gả vào vương phủ về cũng từng nhớ đến chàng, trong lòng nàng đoạn thời gian đó khó mà quên được ân tình đó. Cái mũi nàng chua xót, nhịn không được khóc, nhưng lại nức nở nói: "Không vui, chàng gạt thiếp. Chàng phải sóm nói cho thiếp biết, thiếp sẽ biết, chàng vẫn luôn ở bên cạnh thiếp." Chàng ôn nhu nói: "Bây giờ nói cho nàng biết cũng không muộn, phải không?" Xoay người nàng lại, để nàng đối mặt với chàng, "Ta còn lo lắng nàng vẫn luôn sợ ta." "Sao lại không sợ chứ, chàng hung dữ như vậy!" Nàng cong khóe miệng: "Suốt ngày chỉ biết giáo huấn thiếp, trong thiên hạ này làm gì có phu tử hung dữ như vậy chứ! Trong phủ mời nữ phu tử đều chưa từng có dạng vẻ này." "Nhưng mấy người đó không dạy nàng trở nên giỏi mà." Chàng vươn tay lau nước mắt cho nàng, trêu chọc nói: "Ai biểu nàng đần như vậy, trong thiên hạ cũng chỉ có bản vương mới dạy cho nàng giỏi được. Nàng xem đi, bây giờ thông minh hơn, đều là công lao của ta, nàng phải cảm tạ ta mới đúng, bất quá như vậy được rồi, gả cho ta cũng là một loại báo đáp." Xuyên qua tầm mắt mơ hồ, nàng nhìn thấy ý cười ôn nhu của chàng, không khỏi tức giận: "Nếu như trước kia chàng cũng như vậy thì tốt biết mấy, thực ra về sau không phải thiếp cũng học rất tốt sao?" "Ừm không sai, cho nên ban đầu ta định trở về để nàng sinh con cho ta, muốn nói cho nàng biết, nàng có thể làm Vương phi." Nàng hơi giật mình: "Thật sao?" Chàng gật đầu. "Thật sự ư? Chàng cũng cảm thấy thiếp học rất tốt đúng không? Thật..." Nàng đột nhiên khóc lợi hại hơn: "Nhưng thiếp chết đi, không nhìn thấy ngày đó, chàng, chàng có từng đau lòng không? Chàng, có hay không sau này... " Giọng nói nàng nhẹ đi: "Lại cưới Vương phi khác?" "Còn ghen ghét nữa ư?" Chàng nhẹ giọng cười lên: "Chưa từng, bản vương cũng không sống được bao lâu." Nàng kinh ngạc: "Chàng chết như thế nào?" Chàng không có trả lời ngay, mặc dù chính chàng đã tiếp nhận sự thật này, nhưng mà bị người Hứa tiệp dư – người tự tay nuôi chàng lớn hạ độc chết, đó là chuyện bi thương cỡ nào chứ, chàng không nguyện ý nói cho Bùi Ngọc Kiều lắm, thản nhiên nói: "Chính là chết ở Sơn Tây, chết ở sa trường." Từ Sơn Tây trở về, biết được tin nàng chết, sau đó một năm chàng chưa từng vui vẻ, mặc dù còn sống, cũng không có ý nghĩa gì. Hứa tiệp dư giết chết chàng, cũng coi như là một loại ban ân? Để chàng có thể khởi tử hoàn sinh, cưới nàng một lần nữa, sống bình an đến hết đời. Thấy vẻ mặt của chàng hơi bi thương, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, thì ra chàng cũng đoản mệnh như vậy, trên chiến trường, ngay cả một người thân cũng không có bên cạnh, nàng vươn tay ôm cổ chàng, ôm thật chặt, gương mặt dán vào mặt chàng, cọ qua cọ lại. Chàng cảm giác có nước mắt nóng hầm hập rơi xuống, rớt xuống cổ chàng. Nàng lại khóc nữa. Chàng vỗ nhè nhẹ lưng nàng: "Không tức giận nữa chứ." "Còn đang tức giận." Nàng trầm giọng nói:"Cho nên chàng đừng nhìn thiếp." Chàng phì cười, hai cánh tay ôm eo nàng, không nhìn nàng. Cũng không biết ôm bao lâu, chàng kéo nàng từ trên người ra, chỉ thấy trên mặt nàng còn mang theo nước mắt, chạm môi vào nhẹ nhàng lau đi, đầu lưỡi phất qua đôi mắt, giống gió xuân ôn nhu. Nước mắt rơi vào đầu lưỡi, hơi mằn mặn. Lúc này là thời điểm chàng ôn nhu nhất, lại rất giống sông trường hà ung dung, mặt trời biến mất từ phía tây, mặt trăng lại mọc lên, hai người vẫn còn chưa ngừng. Không chỉ có chàng bỏ vốn, nàng cũng như dây leo quấn trên người chàng, làm sao cũng không thể tách ra, tới ngày thứ hai, nhớ tới chuyện hôm qua, mặt nàng không nhịn được đỏ bừng. Vừa nghiêng đầu, nhìn thấy chàng ngủ ở bên cạnh, lòng tràn đầy vui vẻ. Nhìn chàng chằm chằm. Lông mày chàng khẽ động, mở mắt ra, đối diện đôi mắt tròn xoe của nàng. Nếu là mọi ngày, chàng luôn tỉnh trước, ít khi dậy muộn như vậy, nhưng hôm qua thì khác, ngay cả chàng tinh lực dồi dào, cũng có chút không chịu nổi, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, chàng khẽ quát: "Tiểu hồ ly." Lại nhịn không được bắt nàng lại, mổ vào khóe miệng nàng một cái. Nàng thuận thế lăn vào ngực chàng, đưa tay ôm eo chàng. Mới sáng sớm cái cứng rắn của chàng đã chống vào người nàng, nàng giật mình giảy ra. Tư Đồ Tu nhéo lỗ tai nàng một cái: "Bản vương còn phải đi ra ngoài, nghĩ bậy bạ gì đó?" Chính là có ý này, nhưng hôm nay đã trì hoãn thời gian, chàng không có khả năng quấn lấy nàng một lần nữa, bất quá lại không nỡ rời khỏi ổ chăn này, chàng lại ôm nàng lại: "Nằm một chút nữa đi." Nàng vui mừng phấn khởi nằm bên cạnh chàng, tay nhỏ để trên ngực chàng, lại thỉnh thoảng khẽ vuốt trên lưng chàng. "Coi chừng bản vương nhịn không được." Chàng nhíu mày: "Nàng sờ lung tung cái gì đó?" Nàng nói: "Lúc đầu chàng cũng không cho phép thiếp sờ." Trong lòng chàng nghĩ mình không cho phép lúc nào chứ, một lát sau mới giác ngộ ra, xác thực kiếp trước, vì muốn duy trì phong phạm lão sư, không cho phép nàng tùy ý nghịch ngợm, cho nên nàng nhìn thấy chàng giống như chuột thấy mèo, bây giờ lá gan lớn hơn rồi, biết rõ chàng là ai, mà vẫn dám xuống tay. Chàng buồn cười: "Nàng thật không sợ ta." "Không phải chàng nói sửa lại sao?" Tay nàng hướng xuống dưới, đụng đụng vào vú chàng. Toàn thân chàng như bị kéo căng, bắt lấy tay nàng: "Đừng tưởng là ta bất động!" Nàng vô tội nhìn chàng: "Chàng cũng sờ loạn trên người thiếp, vì sao thiếp đụng thử cũng không được?" Sắc mặt chàng hơi đỏ lên, nhéo mặt của nàng mắng: "Nàng chính là nữ nhân, nói ra việc này không sợ bị mất mặt hả." Nàng chu chu mỏ, chẳng biết tại sao, lúc đầu biết chàng là người kia, tay nàng liền ngứa, hận không thể đem tất cả chuyện muốn làm mà không dám làm đều làm hết một lần, nghĩ đến đó lại hỏi chàng: "Hôm qua chàng còn chưa trả lời, sau khi thiếp chết đi, rốt cuộc chàng có đau lòng hay không?" "Đau lòng." Tư Đồ Tu nói: "Thê tử chết rồi, có trượng phu nào mà không đau lòng chứ?" Nàng phì cười: "Vậy trước kia chàng đã thích thiếp rồi?" Chàng không trả lời mà hỏi lại: "Vậy trước kia nàng có thích ta không?" Nàng đột nhiên im lặng. Chàng nhíu mày: "Sao không trả lời? À, khi đó nàng còn sợ ta, nếu đã vậy, nàng còn trông cậy vào bản vương nói thích nàng ư?" Chàng hơi dừng một chút, nhìn nàng chằm chằm: "Không đúng, nhìn nàng sờ tới sờ lui trên người bản vương, hẳn là rất thích phong cách trước kia, nàng nói xem, rốt cuộc là càng thích ta trước kia hay là hiện tại?" "Cái gì cái này cái kia, thiếp nghe không hiểu." Bùi Ngọc Kiều nói: "Chàng làm sao còn không đi giải quyết mọi việc đi? Một lát nữa cơi chừng tri huyện muốn đến đây mời vương gia." Chàng lại ôm mặt nàng: "Nói, thích cái nào?" Nàng không còn cách nào qua loa tắc trách: "Vậy chàng thích cái nào của thiếp?" "Không phải nàng đều như thế sao, cho chút nhan sắc liền mở phường nhuộm, không cho, tựa như chuột, không có gì khác biệt." Nàng tức giận đến gắt chàng một cái: "Chàng cũng giống vậy." Tư Đồ Tu nhìn nàng không đáp, còn định tiếp tục tra hỏi, lại nghe được giọng nói thanh thúy của Tố Hòa: "Vương gia, Nhị vương gia tới." "Nhị ca?" Chàng xoay người một chút: "Đến nơi này rồi?" "Dạ, hình như Hoàng Thượng thấy hắn không có chuyện gì để làm, nên phái hắn tới phụ vương gia một tay." Nhưng kiếp trước không có như thế, Tư Đồ Tu nghĩ, không phải là ai nói gì đó trước mặt phụ hoàng nên ông mới có thể để Tư Đồ Dụ tới đây? Là tam ca sao? Hay là Vi thị? Chàng nhếch miệng, luôn sợ một mình chàng chiếm hết công lao, kêu Tư Đồ Dụ đến phân chia chén canh, bất quá như vậy cũng tốt, vốn chàng cũng không nghĩ giải quyết mọi chuyện dễ dàng. Mặc xong quần áo, chàng vén chăn mền lên, vỗ mông Bùi Ngọc Kiều một cái nói: "Suy nghĩ thật kỹ, sau đó cho bản vương một đáp án." Nói xong rửa sạch mặt mũi, quay người đi. Tư Đồ Dụ đang chờ ở khách đường, nhìn thấy đệ ấy muộn như vậy mới ra ngoài, vụng trộm buồn cười, vì biết Tư Đồ Hi được đưa đến Bùi gia, hiển nhiên Thất đệ này sẽ dẫn theo Vương phi đến đây, quả nhiên là rất có tinh lực, đến đây làm việc còn cùng thê tử nhiệt thấm thiết như vậy. Hắn cười nói: "Sớm biết đệ còn nghỉ ngơi, buổi tối huynh sẽ đến đây." Khuôn mặt Tư Đồ Tu hơi xấu hổ: "Hôm qua đã nói sợ lược với tri huyện rồi, cho nên hôm nay mới thư giãn một chút. Nhị ca đã tới, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát đến thôn Hạt Hạ?" "Đệ đi ăn cơm?" Tư Đồ Dụ nói: "Huynh không vội, đệ vẫn luôn hiểu huynh, những chuyện này, nếu không phải phụ hoàng hạ lệnh, huynh lười phải tới đây." Thực ra hắn cũng không hiểu nỗi, làm thế nào cũng không ngờ tới Tư Đồ Hằng Thành để hắn đến huyện Mật Vân, có lẽ là vì Tư Đồ Lan phạm tội, ông đột nhiên lo lắng đến đứa con trai không làm nên trò trống gì? Tư Đồ Dụ cũng không hiểu rõ, mặc kệ coi như giải sầu đi, tới thì tới. Tư Đồ Tu cười nói: "Nếu như thế, đệ mời nhị ca ăn bữa cơm, chỗ này có tửu lâu tại nhà, nghe tri huyện nói cũng không tệ lắm." Tư Đồ Dụ vỗ tay nói: "Tốt, tốt, đi ăn cơm trước, dục tốc bất đạt, muốn làm chuyện gì, việc đầu tiên phải lấp đầy bụng cái đã." Hai huynh đệ cười cười nói nói cùng nhau đi. Bùi Ngọc Kiều còn ở trong chăn không muốn động, cái mũi khẽ ngửi, trong đây đều là hương vị của nàng và chàng, nàng nhịn được bật cười, không nghĩ tới chàng cũng trùng sinh, còn không đánh nàng mắng nàng, có lại rất ôn nhu, lúc đầu còn nghĩ là hai người, ai ngờ đều cùng một người. Nàng càng nghĩ càng vui vẻ, bọc chăn mền lăn lộn trên giường, chờ chàng trở về, nàng sẽ nói cho chàng biết, nàng thích cả hai! Mặc kệ lúc trước cái kia lạnh lùng, hay là hiện tại cái này ôn nhu, có lúc lại bá đạo, nàng đều thích.