Vì mấy chữ chủ tử này, nàng đã lĩnh hội được cái gì là mất cả chì lẫn chài, phải úp sấp vào thùng tắm hơn nửa ngày, cổ tay bị hằn đỏ một vết dài trông vô cùng thê thảm. Sau này, nàng tuyệt đối sẽ không trêu chọc hắn nữa để tránh việc chính mình bị kéo vào theo. Sức lực nàng có hạn, không thể đấu với hắn được, nàng mơ màng tổng kết được một chân lý như vậy, sau đó đi đến bên giường, vừa đặt mình xuống là nhắm mắt ngủ ngay.           Hắn ngồi ở đầu giường, ngắm đi ngắm lại khuôn mặt đã được rửa thật sạch sẽ giống như một bông hoa đào mới nở, nhìn làn da mịn màng trắng hồng lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm, lúc đầu nàng còn mạnh miệng đóng vai gã sai vặt để trêu đùa mình, mà bây giờ đã thay đổi giống một mỹ nhân đang ngủ thật bình yên thì không khỏi nhếch miệng cười, bàn tay không kìm được đưa tới vuốt ve gương mặt xinh đẹp. Nàng cực kỳ mệt mỏi, lầm bầm nói bại hoại rồi lập tức quang đầu sang hướng khác. Hắn không tiếp tục quấy rầy nữa, đứng dậy, ra ngoài nói với Tố Hòa: "Sáng mai nếu nàng hỏi ta ở đâu thì ngươi cứ nói là ta đến nha môn." Thực ra, hắn muốn tới mấy ngôi làng thuộc địa phận huyện Vân Mật khảo sát vì những nơi đó chịu tổn thất nặng nề nhất. Tố Hòa lập tức vâng một tiếng.           Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao ba thước Bùi Ngọc Kiều mới tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy ánh nắng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nàng bỗng nhiên xoay người ngồi dậy hỏi Tố Hòa: "Vương gia đâu? Chàng đi chỗ nào rồi?" Nàng sờ phía bên kia giường trống không, hoảng hốt nghĩ Tư Đồ Tu đi đâu mất rồi?  Nguyên nhân nàng theo hắn tới đây chính là muốn ở bên cạnh hắn mọi lúc mà.           Tố Hòa dựa theo lời Tư Đồ tu dặn dò trước nói: "Vương gia có việc cần giao phó cho tri huyện nên sáng sớm đã tới nha môn rồi. Nô tỳ nghe nói tri huyện còn giữ vương gia lại dùng cơm, chắc là sẽ ở đó cả ngày. Nương nương cứ ở đây luyện phi đao hoặc là ra ngoài đi dạo một chút cũng được." Nàng tiến lên mặc quần áo cho Bùi Ngọc Kiều: "Nương nương, bây giờ người muốn ăn gì? Ở huyện Vân Mật nổi tiếng nhất là món bánh rán, bánh ở đây ngon hơn ở kinh thành nhiều chắc chắn nương nương sẽ thích, nô tỳ sai người đi mua về nhé?"           Nhưng Bùi Ngọc Kiều còn đang lo lắng cho an nguy của Tư Đồ Tu, không có tâm trạng nào ăn uống, nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm nói: "Tùy tiện ăn cái gì đó là được, ăn xong ta còn phải nhanh chóng đến nha môn với vương gia, bây giờ đã là giữa trưa rồi."           Không ngờ nàng cố chấp như vậy, Tố Hòa chớp mắt: "Nha môn không cho phép người lạ tùy tiện ra vào, bây giờ nương nương chỉ là một gã sai vặt làm sao vào đó gặp vương gia được?" Bùi Ngọc Kiều nghe vậy liền sợ hãi, quả nhiên là có vấn đề.           Lúc ăn điểm tâm, nàng vẫn đang rầu rĩ không vui, quả thực nàng không có cớ gì hợp lý để đến gặp Tư Đồ Tu, quang minh chính đại bước vào là không thể nhưng phái người đi cũng không hay, chẳng may đúng lúc hắn và tri huyện đang thảo luận vấn đề gì, nàng lại cho người đến quấy rầy thì không ổn, nghĩ trước nghĩ sau, nàng ăn một bữa cơm mà mất nửa canh giờ, còn ăn thêm những ba cái bánh rán. Bụng no căng, nàng đi lại một vòng trong vườn hoa rồi tập phóng phi tiêu thêm nửa canh giờ nữa. Thấy trời đã ngả về tây nhưng Tư Đồ Tu vẫn chưa về, chẳng lẽ cứ phải đợi ở đây một ngày à? Bùi Ngọc Kiều nhíu mày bồn chồn, lo lắng không yên. Kiếp trước, hắn bị tập kích đúng vào ngày thứ hai sau khi đến huyện Vân Mật, chẳng lẽ đời này hắn không đến nơi đó sao? Không được, nàng phải nhìn thấy hắn thì mới yên tâm được.           Bùi Ngọc Kiều giấu bộ phi tiêu vào trong tay áo, nói với Tố Hòa: "Dịch dung cho ta, chúng ta đi đến nha môn xem sao? Cứ nói là có tin tức trong cung truyền đến, phải trực tiếp nói với vương gia." Nàng mặc kệ có quấy rầy hay không, Bùi Ngọc Kiều vô cùng nóng nảy. Lần này, Tố Hòa cũng không thể ngăn cản nàng được, đành chậm rãi dùng phấn dịch dung cho nàng.           "Sao hôm nay muộn thế này rồi mà chàng vẫn chưa về?" Bùi Ngọc Kiều nói.           Mỗi khi gặp chuyện nàng đều rất mẫn cảm, Tố Hòa biết không nói dối được nữa, chỉ cần Bùi Ngọc Kiều đến nha môn mà không nhìn thấy Tư Đồ Tu ở đó thì mọi chuyện sẽ lộ hết, tùy tiện hỏi bất cứ ai liền biết Tư Đồ Tu và tri huyện đã ra khỏi huyện thành, nên thành thật khai báo: "Bẩm nương nương, vương gia đã dặn dò nô tỳ không được nói với người, thật ra vương gia không đến nha môn."           Bùi Ngọc Kiều đứng vụt dậy: "Thôn nào vậy? Chúng ta cũng đến đó."           Tố Hòa thở dài: "Vương gia mang theo rất nhiều hộ vệ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nương nương không cần quá lo lắng đâu?"           Chết thì không chết, nhưng hắn bị thương thì nàng cũng khổ sở.Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm chỉ cần lúc hắn bị thương có thể ở bên cạnh bôi thuốc cho hắn là tốt rồi, nhưng Tố Hòa không hiểu, Tư Đồ Tu cũng sẽ không hiểu nên mới có thể giấu giếm nàng như vậy. Thật là đáng thương cho phần tâm ý này của mình, Bùi Ngọc Kiều cúi đầu, vành mắt đỏ lên như muốn khóc. Tố Hòa mềm lòng, đành phải nói ra: "Vương gia đến Lục thôn."           Bùi Ngọc Kiều vội vàng thay đổi sang quần áo của gã sai vặt. Người dân ở đây thường dùng xe bò, xe lừa để đi ra khỏi huyện thành nhưng bọn nàng lại cưỡi ngựa. Lục thôn cách đây bảy, tám dặm đường, thúc ngựa chạy nhanh chắc chỉ mất nửa canh giờ là đến nơi, hai người mang theo bốn tên hộ lên ngựa, như một làn khói chạy ra ngoài huyện thành.           Giờ phút này, Tư Đồ Tu đang nói chuyện với tri huyện, hai người đứng trong một ngôi miếu nhỏ không bị sụp đổ của Lục thôn, hắn chắp tay nói: " Khi trở về, bản vương sẽ bẩm báo với phụ hoàng , dân chúng không phải chịu đói, quần áo cũng được phân phát kịp thời, người chắc chắn sẽ khen ngợi ngươi, có điều chuyện xây dựng nhà cửa tại sao lại chậm chạp như vậy? Bạc đã sớm được chuyển đến rồi, chẳng lẽ lại không tìm được thợ à?"           Đúng là một mũi tên bọc đường mà, tri huyện thận trọng trả lời: "Vương gia minh giám, thật sự là do nhân công không đủ, những nơi khác trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây đều bị ảnh hưởng bởi thiên tai. Chẳng lẽ lại mời người từ kinh đô tới..."           "Tạo phúc cho dân chúng tại sao không thể cho người đến kinh đô? Hoàng thành cách đây rất gần, ngươi hãy cho người đến đó tìm kiếm nhân công, nếu có người dám tăng giá, cứ trực tiếp giao cho phủ Thuận Thiên xử lý, hoặc là báo với bản vương, ta lập tức phạt kẻ đó hai mươi trượng." Tư Đồ Tu nhìn thẳng vào tri huyện, chậm rãi nói: "Ở đây cũng có nhân lực, tuy có bị thương nhưng bản vương thấy những người bị nặng không nhiều, sao lại chỉ biết há miệng chờ sung, đợi triều đình đến giải quyết được? Ngươi truyền lệnh xuống, người nào không chịu xây nhà của mình, cũng sẽ bị phạt trượng!" Trong lòng tri huyện run lên, không ngờ Tư Đồ Tu lại ra tay với cả nạn dân, hắn không biết rằng từ trước đến giờ Tư Đồ Tu ghét nhất là kẻ ham ăn lười làm, may mà cuối cùng hắn còn nói thêm một câu: "Nếu như bọn họ tự nguyện góp sức, những người bị thương có thể tăng tiền lương tùy theo độ nặng nhẹ, những việc này ngươi tự đi làm đi." Tri huyện vừa lập tức đồng ý, vừa vụng trộm liếc nhìn Tư Đồ tu một cái.           Thời gian qua, hắn có nghe một số chuyện về mấy vị vương gia ở trong kinh thành, Tứ vương gia thất thế, Ngũ vương gia thì bị Thẩm gia liên lụy mà buồn bực sầu não, Tam vương gia chủ động thu liễm, giấu tài, chỉ có Thất vương gia lên như diều gặp gió, được Hoàng thượng cực kỳ coi trọng. Hôm nay gặp mặt, người này thật sự có chút thủ đoạn,  không làm việc một cách cảm tính, giải quyết chuyện nào cũng chu đáo, kín kẽ, quyết đoán , dựa vào những đặc điểm này ông nhận thấy ứng cử viên mạnh nhất có thể đi lên vị trí thái tứ chính là vị này.           Trong đầu nghĩ như vậy, thái độ của hắn với Tư Đồ Tu càng kính cẩn hơn, Tư Đồ Tu nói gì hắn cũng nghe theo, sau khi suy tính kỹ lại nhíu lông mày, lấy lòng hắn bao nhiêu đi nữa thì được cái gì? Giải quyết vấn đề cho cấp trên chính là trách nhiệm của người làm quan, tất cả kế hoạch đang thực hiện lúc này đều do hắn đề nghị, tri huyện đại nhân như mình không hề đưa ra được một kiến nghị nào, chỉ biết khúm núm làm theo, cái mũ ô sa trên đầu mình liệu có giữ được nữa không? Hắn hạ quyết tâm, lần này về nhất định phải từ quan. Tri huyện  không biết mình đang suy nghĩ cái gì, đã sai người đi chuẩn bị bữa tối, bỗng nhiên có một tên tùy tùng chạy tới thì thầm với Tư Đồ Tu chuyện gì đó, mới nói được hai câu hắn đã sầm mặt lại: "Ở đâu?"           "Ở phía đông ạ."           Tri huyện vội hỏi: "Có cần hạ quan thông báo với thuộc hạ ở nơi đó không?"           "Không cần, chính ngươi hãy tự về nha môn trước đi." Tư Đồ Tu quay người đi về phía đông.           Hóa ra chuyện là sau khi Bùi Ngọc Kiều đi vào Lục thôn, thấy đường rất khó đi, toàn bộ nhà cửa ở đây đều sụp đổ ngổn ngang, nàng liền xuống ngựa đi bộ vào, ai ngờ sơ ý bước hụt một bước rồi bị trẹo chân thế mà vẫn nhất quyết không chịu về, ồn ào đòi gặp Tư Đồ Tu, Tố Hòa không còn cách nào khác đành phải cho người đi truyền lời với vương gia. Tư Đồ Tu thấy nàng không thèm nghe lời mình nói, có chút tức giận, sầm mặt chạy tới đây, vừa thấy nàng đã quát: "Bản vương đã bảo ngươi ở nhà rồi ngươi còn tới đây làm gì? Ngươi xem đi, chỉ thêm phiền phức cho ta, bây giờ chân ngươi bị thương, bản vương còn phải dìu ngươi trở về!"           Hắn vừa đến đã vội nghiêm khắc dạy bảo nàng,  đôi mắt đen nhánh như đá quý chìm trong hồ nước lạnh lẽo. Nàng bị hắn mắng phủ đầu, nghĩ đến mình lo lắng, sợ hắn bị thương nóng lòng chạy tới đây nên mới trẹo chân, nhưng hắn không thèm hỏi thăm một câu, không quan tâm đến chân của mình, càng nghĩ càng không chịu được, nước lập tức thi nhau rơi xuống.           Tố Hòa vội vàng nói: "Vương gia, nương nương cũng chỉ vì lo lắng cho người thôi."           "Ngươi lui xuống cho ta." Tư Đồ Tu quát lên.           Thấy vương gia nổi giận, Tố Hòa cũng không dám khuyên thêm, cuống quýt kéo theo cả đám hộ vệ lui đến một chỗ thật xa.           Thật ra, Bùi Ngọc Kiều vừa khóc thì hắn đã hối hận, nhưng tính tình hắn trước nay rất quả quyết, không thích người khác quấy rầy mình làm việc, nên ngay từ đầu, Bùi Ngọc Kiều muốn đi theo hắn đến đây hắn đã không tán thành lắm, vừa rồi nghe nói nàng bị thương, lửa giận không thể kìm nén mà bùng phát. Nàng bị ủy khuất, nước mắt lăn dài trên má, chân đau không có ai đỡ bèn dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất.           Hắn thở dài, ôn nhu dỗ dành: "Đừng khóc." đưa tay muốn ôm lấy vai nàng lại bị nàng tránh đi nói: "Là ta không đúng, người đừng để ý đến ta, tự mình trở về trước đi."           Tư Đồ Tu khuỵu chân sau xuống: "Vừa rồi không phải là ta quá tức giận thôi à, nàng thật đúng là so đo?"           "Chàng biết tại sao ta lại tới thăm chàng không, nếu không phải... ta cũng không thèm đến đâu!" Bùi Ngọc Kiều xoa mắt, đúng là chó cắn Lã Động Tân mà. Nàng thấy tủi thân vô cùng, làm sao chịu để ý đến hắn: "Dù sao cũng là ta sai, không nên đến chỗ này tìm chàng, thà cứ như lúc đầu, ở trong nhà có ăn có mặc, tập ném phi tiêu có phải tốt hơn không, tự dưng mò đến đây để bị trật chân làm gì."           Tư Đồ Tu nghĩ, miệng nàng còn nói năng lưu loát như vậy, có lẽ bị thương không nặng. Hắn kéo nàng, nàng cũng không động đậy, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được để mặc hắn ôm vào trong ngực, có điều vẫn không chịu để ý đến hắn, chỉ mải cúi đầu.           Nhìn nàng vẫn tiếp tục khóc, nước mắt rơi trên áo hắn thành từng đốm nhỏ, lại từ từ lan dần ra, hắn có chút đau đầu nói khẽ: "Ta biết nàng lo lắng cho ta, nhưng bản vương là trẻ con hay sao mà cần nàng trông nom? Trước khi đi ta đã nói có hộ vệ..."           "Hộ vệ giỏi dùng cái rắm ấy!" Nàng vừa sốt ruột liền nói lời thô tục.           Tư Đồ Tu cau mày nói: "Nàng học ở đâu, một tiểu thư khuê các lại có thể nói mấy chữ này."           Mặt nàng đỏ lên, cong miệng cười. Hắn nói tiếp: "Bây giờ ta sẽ đưa nàng về, đừng có đi theo nữa đấy."           "Không được." Nàng nói: "Bị thương cũng phải đi theo."           "Tưởng nàng còn đang giận, ta sống hay chết nàng cũng không quan tâm cơ?" Tư Đồ Tu nhướng mày, "Nàng nói xem, có phải nàng thích bản vương đến chết đi được rồi không?"           Bùi Ngọc Kiều tức chết đi được, cắn răng nói: "Mặc kệ chàng, ta không đi theo chàng!" Tư Đồ Tu cúi đầu nhìn, nàng vừa khóc khiến khuôn mặt trở nên nhem nhuốc, không nhịn được cười: "Lem luốc như con mèo hoa nhỏ vậy." Nàng nghe xong, bận bịu lấy vạt áo lên lau mặt. "Ta cũng đâu có chê nàng xấu, nàng xoa làm gì?" Nàng dừng một chút rồi hét lên: "Ta cũng không lau cho chàng nhìn." Hắn cười vang một lúc lâu, sau đó chống cằm lên đỉnh đầu nàng, bất đắc dĩ nói: "Vốn muốn chọn một ngày tốt sẽ nói cho nàng biết mọi chuyện, nhưng mà nàng lại thế này...nếu bản vương còn không nói, biết đâu lần sau có khi nàng còn mất cả mạng." Bùi Ngọc Kiều nghe không hiểu, ngẩng đầu, mơ màng nhìn lên. Hắn nhìn nàng rất chăm chú, nói ra từng chữ: "Nàng nghe cho kỹ đây, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, bản vương đều là Tư Đồ Tu, là phu quân của nàng."