Từ sau khi tỉnh lại, Bùi Ngọc Kiều vẫn chưa nói câu nào. Trong Vọng Xuân Uyển, vài nhóm người đi tới đi lui, hoặc là lo lắng, hoặc là xem kịch hay, nhưng đối với đa số người trong phủ mà nói thì việc này không quan trọng lắm. Bởi vì ai cũng biết cháu gái dòng chính của Đông Bình Hầu phủ là một đứa ngốc ngu dốt từ nhỏ, không hề giống những đứa trẻ khác ba bốn tuổi đã hiểu lễ nghi, bảy tám tuổi đã biết chữ nghĩa, mà tới chín tuổi Bùi Ngọc Kiều mới nghe hiểu chuyện. Năm nay nàng vừa tròn mười lăm, tuy tướng mạo không tầm thường nhưng lại không có sở trường gì đặc biệt. Ra khỏi cửa, trước mặt không ai nói, sau lưng lại bảo đó là nghiệp chướng Bùi gia. Thế nên một tên ngốc như vậy dù có té một cái, có ngốc thêm một chút, thì dường như cũng không có gì đáng lo. Những người đó không để bụng, nhưng những nô tỳ bên người nàng lại rất nóng lòng. Trúc Linh đâm kim vào ngón tay mấy lần liên tiếp, nàng ấy thở dài bỏ đế giày xuống, dùng cái móc ngọc vén màn che thêu hoa sen lên rồi len lén nhìn Bùi Ngọc Kiều. Tiểu cô nương trắng nõn mềm mại vẫn còn ngồi, áo ngủ bằng gấm kéo đến hông, nghiêng người dựa vào gối, đôi mắt ngọc tràn đầy vẻ ngơ ngác. Có thể trước kia nàng hơi ngốc, nhưng nàng vẫn phân biệt được ai là ai, khi nàng thấy nàng ấy là luôn để lộ hai cái lúm đồng tiền, ngọt tựa như mật. Hai mắt Trúc Linh đỏ lên, nàng ấy hầu hạ Bùi Ngọc Kiều từ năm tám tuổi, tiểu thư hồn nhiên ngây thơ và rộng lượng, nô tỳ trong phủ đều nói được đi theo đại cô nương là rất may mắn. Nhưng bây giờ... Thật sư là hoàn toàn hỏng hết đầu óc rồi, sao còn có thể lập gia đình được đây? "Cô nương." Trúc Linh thử gọi nàng một tiếng, "Thái phu nhân biết cô nương vẫn chưa nói chuyện, bà lo lắng tới mức ngay cả bữa trưa cũng không ăn, xưa nay bà vẫn luôn thương cô nương, bây giờ bà lại nhiễm phong hàn nên không chịu nổi khổ sở đâu. Cô nương, cô nhanh khỏe lại đi!" Nghe tiếng nói, mắt Bùi Ngọc Kiều bỗng nhiên giật giật, ánh mắt nàng rơi vào mặt Trúc Linh. Thật ra một buổi này đối với nàng rất dày vò phải không? Nàng vốn là Sở vương phi, hoàng hậu mời nàng vào cung ngắm hoa, ai ngờ bị rắn độc cắn trúng mắt cá chân, thái y không có cách cứu chữa, Sở vương không có bên cạnh, thời gian càng dài, sức khỏe càng không theo ý nàng, nàng cho là mình chắc chắn phải chết. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng vừa mở mắt là trở về năm mười lăm tuổi, chỉ thấy một phòng đầy người đến người đi, tất cả đều là dáng vẻ mấy năm trước, khiến nàng sợ đến không dám nói chuyện. Hoảng hốt một lúc lâu. Bùi Ngọc Kiều vươn tay kéo áo Trúc Linh hỏi: "Trúc Linh, người đã chết còn có thể sống lại không?" Giọng nói vẫn ngọt ngào, vẫn mềm mại như gạo nếp, chỉ là Trúc Linh không ngờ câu nói đầu tiên khi nàng mở miệng là câu hỏi này, nàng ấy lắc đầu nói: "Điều này, điều này sao mà được? Trừ phi là...phật sống?" Trúc Linh mới mười ba tuổi, làm sao biết trả lời những câu hỏi như thế này. "Phật sống ư?" Bùi Ngọc Kiều nhớ tới tượng phật vàng đã thấy ở trong miếu, lòng nàng đầy khó hiểu, "Ta không phải phật, ta cũng đã phá điều cấm..." Thái phu nhân thờ phụng thần phật, đời trước bà thường dẫn nàng đi miếu, mong đầu óc nàng có thể linh hoạt, bà từng nhắc tới ngũ giới phật giáo: không sát sinh, không trộm cắp, không dâm tà, không nói dối, không uống rượu. Nàng từng uống rượu, lúc nghe kinh cùng thái phu nhân nàng còn len lén ăn thịt khô giấu trong tay áo. Nếu đã như vậy thì sao mình còn có thể sống thêm một lần nữa? Bùi Ngọc Kiều khó hiểu, suy nghĩ một lúc lâu, đầu bắt đầu đau, nàng liền không nghĩ nữa mà nói với Trúc Linh: "Ta đi thăm tổ mẫu." Nàng vén chăn lên đứng lên. Trúc Linh vội nói: "Nếu cô nương không thoải mái thì không cần đi. Nô tỳ sợ cô nhiễm gió. Cho người đi nói một tiếng chỗ thái phu nhân là được rồi." "Không được, ta muốn đi." Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, nhức đầu cũng muốn đi, bởi vì mẹ đẻ nàng yếu ớt, sau lại có mang muội muội Bùi Ngọc Anh, thái phu nhân sợ bà mệt nhọc nên tự mình chăm sóc Bùi Ngọc Kiều, có thể nói là nàng được thái phu nhân nuôi lớn. Sau khi mẹ đẻ qua đời, phụ thân chưa từng tái giá, hai bà cháu càng thường ở cạnh nhau, tình cảm rất khắng khít. Trúc Linh thấy nàng kiên trì nên đành phải nghe theo. Trạch Lan thấy chủ tử đã hồi phục như lúc ban đầu cũng khá vui vẻ, nàng ấy lấy quần áo ra, nhếch mày nói: "Cô nương khỏe rồi thì nên đi gặp thái phu nhân một chút, để thái phu nhân cho một lý do, không duyên không cớ sao tam cô nương lại đẩy cô nương." Phòng lớn có hai tỷ muội Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Kiều, còn tam cô nương Bùi Ngọc Họa là con gái duy nhất của chi thứ hai. Trúc Linh ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự là nàng ta đẩy ư?" Rồi lại ảo não, "Ta nghĩ một chút, chuyện như thế đã xảy ra rồi, tuy tam cô nương có hơi tùy hứng nhưng chưa chắc đã là nàng ta làm. Có phải là cô nương nhà khác..." Hôm qua là tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của quốc cửu gia, nhà nhà đi chúc thọ, Bùi gia cũng không ngoại lệ, nhiều người như vậy, muốn biết ai ra tay cũng khó. Nhưng Trạch Lan lại chắc chắn: "Ngoại trừ nàng ta thì còn có ai nữa? Em đã từng nhìn thấy, bởi vì cô nương không cẩn thận làm vỡ vòng tay của nàng ta nên mới tìm lúc trả thù. Lúc đó nàng ta ở ngay bên cạnh cô nương." Trong tiếng nói chuyện của hai người, Bùi Ngọc Kiều nhấc chân đi ra cửa. Trúc Linh vội vàng lấy cây dù vẽ cảnh nước chảy từ trên núi xuống chắn gió. Một nhóm ba người cùng đi. Nhìn thấy đại cô nương bình yên vô sự, bà tử giữ cửa vội vã đi bẩm báo với thái phu nhân như một làn khói. Bên trong phòng, nhị phu nhân Mã Thị, nhị cô nương Bùi Ngọc Anh, tam cô nương Bùi Ngọc Họa đều ở đây cùng thái phu nhân, bọn họ sợ bà đau buồn quá mức vì chuyện của Bùi Ngọc Kiều. Mã Thị là nhị thẩm của Bùi Ngọc Kiều, ngày thường luôn có dáng vẻ hiền hòa, mắt hạnh mũi quỳnh, cũng được coi là tiểu mỹ nhân thanh tú, có điều mỗi ngày vất vả nên đã sinh ra chút nếp nhăn. Bà ta ngồi đoan trang, an ủi xong thái phu nhân rồi lại nói tới những chuyện khác: "Hôm qua thôn trang đưa tới hơn mười giỏ tuyết lê, đã chia đều rồi mà vẫn còn dư nhiều, con dâu đang nghĩ có nên tặng Chu gia một ít hay chăng, vì Chu phu nhân cũng thích ăn." Năm đó Bùi gia theo thái tổ hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, ngày thụ phong hầu tước cũng được ban thưởng một lượng ruộng đất lớn, còn có một thôn trang lớn ở Vân huyện ngoài kinh, gắn với hai ngọn núi, tất cả đều mọc đầy trái cây. Hàng năm lãng phí không biết bao nhiêu quả rụng do chín cây. Mấy năm trước mới biết được muốn tiết kiệm thì đem đi làm mứt, lại được hoàng gia cho vài loại hạt giống tốt trồng ở trên núi. Bây giờ nở hoa kết trái, nhà mình hưởng dụng mới biết được lợi ích của mảnh đất này. Còn Tào phủ Quốc công, đó là hai nhà vốn có qua lại. Thái phu nhân gật đầu: "Con làm chủ đi!" Giọng nói lạnh nhạt, thật ra bà còn có tâm sự, con trai lớn Bùi Trăn Viễn đang ở Đại Đồng giao chiến với nước khác, mấy tháng chưa có tin chiến thắng, không rõ sống chết. Lúc này nghe nha hoàn nói Bùi Ngọc Kiều đến, thái phu nhân vô cùng vui vẻ, bà ngồi thẳng người lên nhìn ra phía cửa. Màn che màu xanh được vén lên, một cô nương vóc dáng cao gầy bước liên tục, nàng mặc chiếc áo ngắn thêu hoa sen màu đỏ nhạt kết hợp với chiếc váy bông thêu những đóa hoa nhỏ màu sắc ngọt ngào, bên hông treo mảnh ngọc bội, mặt mày như vẽ, chưa nói đã cười. Giống như trong ngày mùa đông, một luồng nắng ấm chiếu xuống từ bầu trời, mọi người không nhịn được mà nhìn vào mặt nàng. Bùi Ngọc Kiều đi tới trước giường thái phu nhân, còn chưa thỉnh an đã nhào đầu vào trong lòng bà. Thái phu nhân đã là một bà lão hơn năm tuổi, dáng vẻ đẫy đà, lại mặc thêm chiếc áo bông dày nên nàng dùng cả hai tay mà không ôm hết vòng eo của bà. Cảm giác quen thuộc khiến nàng không muốn xa rời. Thái phu nhân thoải mái cười xòa: "Được rồi, xem này, lại giống bình thường rồi. Kiều Nhi vẫn luôn là một đứa trẻ." Bà sờ mặt nàng, "Còn đau không? Sao lại tới đây? Trời lạnh như thế này dễ bị cảm lạnh lắm." Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu, mắt lấp lánh ánh nước: "Con muốn gặp tổ mẫu, con chẳng cần quản có lạnh hay không." Nàng cúi đầu cọ cọ trong lòng thái phu nhân. "Đứa trẻ này, con đã lớn bao nhiêu rồi, mà cả người ta chỉ có mùi vị bà già, con còn thích sao?" Thái phu nhân cười hiền từ, sau lại tự giễu, "Tự ta còn ngại khó ngửi." "Không khó ngửi, tổ mẫu thích sạch sẽ, cả người đều thơm mát." Bùi Ngọc Kiều thích tổ mẫu, cho dù có khó ngửi thì nàng cũng không ngại. Thái phu nhân nghe thế liền vui vẻ, bà vỗ nhẹ lưng của nàng: "Dạy bao nhiêu lần rồi, ngồi phải có dáng vẻ của ngồi." Bùi Ngọc Kiều ngoan ngoãn gật đầu, nàng ngồi bên giường, hai tay đặt lên đầu gối, vẻ mặt điệu bộ trung thành nhưng lại nhìn giống như chú chó con, thú cưng của thái phu nhân nuôi. Tam cô nương Bùi Ngọc Họa cười ra tiếng. Người như vậy lại là cháu gái lớn dòng chính của hầu phủ, nói ra thật mất mặt. Mã Thị liếc nàng ta một cái cảnh cáo. Mắt thấy khuôn mặt đầy ý cười nhạo của Bùi Ngọc Họa, Bùi Ngọc Anh chau mày, đứng dậy bước qua ngồi kế Bùi Ngọc Kiều rồi nói: "Nãy giờ tỷ không nói gì, trước đây muội không tiện hỏi tỷ, lần này té nặng như vậy là do người nào đẩy tỷ?" Nói xong lại quay qua bẩm báo thái phu nhân "Cháu đã bắt những bà tử cố ý xuyên tạc, cũng đã trách phạt, xin tổ mẫu tha tội." Bởi vì Bùi Ngọc Kiều ngã trước mặt công tử Thẩm gia Thẩm Mộng Dung nên có vài người có ý xấu đi nói Bùi Ngọc Kiều nhìn ngốc ngốc nhưng cũng biết dụ dỗ đàn ông. Lời này khiến cho Bùi Ngọc Anh giận dữ, tuy nàng ấy và Bùi Ngọc Kiều là tỷ muội ruột thịt nhưng nàng ấy là người mạnh mẽ quyết đoán, không hề nương tay trừng trị người bên cạnh. Thái phu nhân liếc nhìn Mã Thị: "Nên đánh, lát nữa cháu tra xem ai là người cầm đầu, trừng phạt nghiêm khắc rồi bán đi!" Bà day trán, hỏi Bùi Ngọc Kiều, "Kiều Nhi, tóm lại là sao con lại té?" Thật sự là trùng hợp sao? Thái phu nhân không thể không nghi ngờ. Nói đến chuyện này, Bùi Ngọc Họa vội vàng thu lại ý cười trên mặt rồi nói: "Ta không thấy gì, có lẽ là do đường trơn. Mấy ngày trước đây có mưa." Vẻ mặt mọi người khác nhau. Bùi Ngọc Kiều nhớ tới đời trước cũng là tình huống như thế này, cũng chờ nàng đến nói rõ lý do. Tuy nàng ngốc nhưng nàng cũng biết lần té trước mặt Thẩm Mộng Dung này đã khiến nàng mất hết mặt mũi, ngày đó có nhiều cô nương nên không biết là người nào ra tay, nàng chỉ cảm thấy có người đẩy nàng, lại có Trạch Lan chỉ ra và xác nhận, tất nhiên nàng tin tưởng là Bùi Ngọc Họa gây nên. Kết quả là thái phu nhân nổi giận, phạt Bùi Ngọc Họa, Bùi Ngọc Họa không cam lòng bị oan uổng, bắt nàng dừng bên hồ nước nói rõ lý lẽ, Bùi Ngọc Anh vì bảo vệ nàng nên vô ý rơi xuống hồ. Mùa đông lạnh lẽo, Bùi Ngọc Anh nhiễm nước lạnh, từ đầu không phát hiện ra, mãi đến khi lập gia đình mới biết khó lòng mà mang thai được nữa. Từ đó Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Họa kết thù, không chết không thôi. Mà chuyện này đều vì một câu nói hôm nay của nàng. Thảo nào trước đây nàng gả cho Tư Đồ Tu, chàng từng nhắc nhở nàng coi chừng họa từ trong miệng mà ra. Suy nghĩ một lát, Bùi Ngọc Kiều bèn nhẹ giọng nói: "Thật ra là Thẩm công tử bỗng nhiên đi ngang, cháu bị giật mình, đạp phải rêu xanh nên té, không phải ai đẩy cháu, tổ mẫu..." Nàng giật tay áo thái phu nhân, "Làm người lo lắng, cháu không làm tốt được chuyện gì, ngay cả đi đứng cũng vậy." Thái phu nhân thở dài: "Ta chỉ sợ cháu té bị thương, chuyện khác có là gì đâu. Tuổi ta đã cao, còn không hiểu rõ người khác như thế nào ư? " Đơn thuần như Bùi Ngọc Kiều, không tim không phổi sao mà biết quyến rũ người ta? Bản thân nàng đã nói vậy thì có lẽ là ngoài ý muốn thật, nếu không...đứa trẻ này đã không nhịn được mà nói hết rồi. Chỉ là gặp phải Thẩm Mộng Dung... Thái phu nhân nhìn Mã Thị: "Tuy nói đàn ông là trụ cột trong nhà, nhưng nữ nhi cũng không thể sơ sẩy được." Mã Thị vội vàng dạ một tiếng. Bùi Ngọc Họa nghe ra ý trách cứ thì trong lòng lo sợ. Gia giáo Trần gia không nghiêm, các cô nương đang dạo chơi lại kháo nhau mọi người đi nhìn lén Thẩm Mộng Dung, nàng ta cũng thuận theo. Khi đó có chừng mười người trốn phía sau núi giả, người nào người nấy đều không chú ý gì nữa cả, chỉ mải mê ngắm người, kết quả là xảy ra loại chuyện này. May mà Bùi Ngọc Kiều không đổ cho nàng ta, nếu không...nhảy sông cũng không rửa sạch được tội, nàng ta bèn cười cười với Bùi Ngọc Kiều. Tuy ngày thường ba tỷ muội không hợp nhau nhưng cũng không đến mức thành thù, Bùi Ngọc Kiều giải quyết xong một chuyện, thần kinh căng thẳng từ từ thả lỏng. Mã Thị ra ngoài đầu tiên, lại gọi Bùi Ngọc Họa vào trong phòng tận tâm dạy bảo. "Bận lo chuyện của Ngọc Kiều mà nương quên mất con. Lần này thái phu nhân niệm tình con tuổi còn nhỏ, không trách phạt gì, nhưng con cũng phải chép năm mươi lần nữ nhân giới." Bùi Ngọc Họa gắt giọng: "Nương, nương muốn mệt chết con sao? Trời lạnh như thế này, tay con sẽ bị nứt da mất thôi. " Mã Thị mặt lạnh. Bà ta chỉ có một đứa con gái, nuôi như châu như bảo, tất nhiên không nỡ la mắng, nhưng lần này Bùi Ngọc Họa làm quá rồi, đi nhìn lén đàn ông giống như một đứa ngốc, còn ra thể thống gì nữa. Bà ta nheo mắt lại, gọi người đi lấy thước. Bùi Ngọc Họa vội xin tha: "Nương, con viết là được, nương đừng tức giận, con nhất định sẽ viết tốt." Nhìn dáng vẻ khéo léo của nàng ta, Mã Thị chỉ đành bỏ qua, có điều Thẩm Mộng Dung xuất thân từ danh môn thế gia, tài mạo song toàn, con gái có tình cảm tò mò, dù là bà ta cũng hy vọng có thể có con rể như vậy. Chỉ là...Bùi Ngọc Kiều đã sắp mười sáu mà còn không có người tới cầu thân, nhà cao hơn thì khinh thường, nhà thấp hơn cần thể diện, ai cũng sợ người khác nói bán con cầu vinh, cưới một vợ ngốc. Nhưng nàng lại là cháu gái lớn dòng chính, không gả nàng đi thì những cô nương xếp sau nàng sau có thể gả? Chẳng phải đều bị nàng làm lỡ hay sao? Mã Thị xiết khăn tay, bất luận như thế nào cũng phải tìm cách gả nàng ra ngoài.