Vương Phi Trắng Nõn

Chương 94 : Ãng Mạn Và Ái Muội

Miên Miên vội vàng tiếp nhận cái hộp, xem xét tỉ mỉ, sau đó nàng kinh hỉ phát hiện, ha ha ha ha… Cười sáng lạn với Tiêu Nguyệt, lần đầu tiên chủ động tới gần hắn, kề sát bên tai hắn: “Không cần lo lắng…tin tưởng ta.” Tiêu Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên tâm trạng rất muốn cười, Miên Nhi bình tĩnh như vậy chắc chắn đã nắm chắc mới nói vậy. Hành động này của hai người, tình ý liên miên, chàng chàng thiếp thiếp, mọi người nhìn thấy cũng phi thường hâm mộ. Miên Miên nhìn kỹ cái hộp nhỏ, sở dĩ vừa rồi nàng nắm chắc là vì nhìn thấy mặt ngoài cái hộp có chín con số, phân theo trình tự một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín, mà cả cái hộp bị đóng kín, nói cách khác, chỉ cần giải được dãy số huyền bí này là có thể mở được khoá. “Dãy số này, đến nay vẫn chưa ai có thể giải được, không biết thái tử phi có thể nhìn ra bí mật trong đó không?” Long Tĩnh nhìn Miên Miên thần sắc tự tin, cố ý hỏi, hắn cảm giác được Miên Miên nhất định là đang tung hoả mù, dãy mật mã nhiều năm như vậy không ai giải được nàng không thể vừa nhìn liền hiểu. Miên Miên nhìn cái hộp trong tay, đột nhiên hạ giọng, cười nói: “ Tên gay thối, hãy xem đây…” Nói xong, nàng bắt đầu loay hoay với mấy con số trên cái hộp, tâm lý cũng bắt đầu mặc niệm khẩu quyết khi chơi trò chơi nhỏ này trước kia ở thế kỷ hai mươi mốt: đầu tiên đưa số 1 về giữa, theo thứ tự từ hàng chéo, rồi từ trên xuống dưới, sắp xếp từ cao xuống thấp, từ phải sang trái. Chờ nàng loay hoay với cái hộp một lúc, cái hộp liền ‘ba’ một tiếng mở ra, bên trong nhất thời phát ra hào quang màu lam chói mắt. “Oa…” Mọi người sợ hãi than, không chỉ bởi vì cái hộp phát ra hào quang màu lam chói mắt mà còn bởi vì thái tử phi chỉ trong thời gian một chung trà đã có thể mở cái hộp này ra mà cảm thấy kinh ngạc. Hoàng đế mừng rỡ, ngồi trên cao liên thanh hô ‘tốt’, Dung Triệt cùng Tiêu Trì trong lòng cũng vì Miên Miên mà vỗ tay, bọn họ mới vừa rồi quả thực là vì nàng mà đổ mồ hôi. Tiêu Nguyệt đã kích động mà đứng lên, ôm thắt lưng Miên Miên, tiếp nhận ánh mắt khen ngợi tới tấp từ bốn phương tám hướng, dường như chính hắn đã mở được cái hộp. “Biểu hiện vừa rồi của Miên Nhi rất tuyệt phải không?” Miên Miên trở tay ôm lấy cổ Tiêu Nguyệt, thân mật mà ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ. Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, đồng tử thẫm lại thật sâu nhìn nàng, sau đó cười, cười thực ôn nhu, phảng phất cả thế giới chỉ còn hai người họ. Miên Miên ngây người trong chốc lát, kỳ thật nàng làm cái động tác thân mật này toàn bộ để cho Long Tĩnh xem, Long Tĩnh thích đùa giỡn nàng, nàng sẽ làm cho hắn thấy rõ ràng, nàng đã có chủ, hơn nữa là một chủ rất lợi hại. Nhưng, Tiêu Nguyệt cười với nàng như vậy, làm nàng phải nhìn xuống để không sa vào trong nụ cưởi ấy, Tiêu Nguyệt bình thường rất ít cười, trước mặt người khác thưởng để lộ bộ mặt lạnh lẽo, chỉ khi đối diên với nàng, vẻ mặt mới ôn nhu như vậy. Giờ phút này mặt bọn họ dựa vào nhau rất gần, nàng nhìn thấy rõ ràng là hắn cười lên như thế nào, đường nét trên mặt hắn phảng phất thoáng cái như dãn ra, cả người cũng tràn ngập sức quyến rũ khó tin, như xoáy nước Trường Giang rầm rầm rộ rộ, hấp dẫn nàng vào trong. Mặt bọn họ càng ngày càng sát lại, mọi người xung quanh ngừng thở. Tuyết Hoa bật dậy từ chỗ ngồi, xa xa nhìn hai người, buồn bực lầm bầm lầu bầu: “Chẳng lẽ hoàng huynh muốn trước mặt nhiều người như vậy thân mật với nàng ta sao? Nàng ta sao có thể có sức quyến rũ lớn như vậy chứ! Không phải là chỉ mở ra một cái hộp thôi sao!” Dung Triệt không muốn tiếp tục nhìn, hôm nay hình ảnh Miên Nhi và Tiêu Nguyệt ngồi cạnh nhau thân mật đối với hắn mà nói cũng đủ tàn nhẫn rồi, bây giờ lại còn định hôn trước mặt mọi người, hắn không biết hắn còn đủ năng lực khống chế, giữ cho chính mình không luống cuống hay không. Tiêu Trì nắm chặt ly rượu trong tay, cơ hồ muốn bóp nát, nếu như, nếu như Tiêu Nguyệt không phải Thái tử, thì người đang ôm Miên Miên đã không phải là Tiêu nguyệt hắn rồi! Ý cười trên mặt Tiêu Nguyệt dần dần sâu thêm, đầu lại càng chậm rãi dựa sát vào nàng. Tiêu Nguyệt tươi cười quá yêu nghiệt rồi, hắn yêu nghiệt rất khác Long Tĩnh, Long Tĩnh vốn thuộc về bản chất yêu nghiệt, giơ tay nhấc chân cũng vô cùng yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt của Tiêu Nguyệt, không dễ dàng lộ ra, mà một khi hiển lộ liền thực làm người khác máu huyết sôi trào, trực tiếp mê hoặc nhân tâm. Đối với cái này, Miên Miên thật sự là cảm thấy không thể tự khống chế. “Ha ha…Thái tử phi quả nhiên tài hoa hơn người, Sơ Vân quốc ta không một ai có thể mở nó, Thái tử phi chỉ chốc lát đã mở được, thật sự là bội phục bội phục!” Long Tĩnh một bên nhìn hai người ái muội rốt cục nhẫn không được, cắt ngang bọn họ đang tình ý miên man. Tiểu Miên Nhi thực sự là rất đáng giận rồi, hoàn toàn không để hắn vào mắt. Miên Miên như ở trong mộng mới tỉnh, kinh ngạc chính mình mới rồi không phản kháng, đây là làm sao vậy, cái này quá kinh hãi nha! Miên Miên hé ra ý cừơi xấu hổ, tách ra khỏi Tiêu Nguyệt, ngược lại nhìn về phía Long Tĩnh. “Không cần bội phục, loại kỹ thuật tính nho nhỏ này, tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể làm được, cũng không biết dị sĩ Sơ Vân quốc ngươi thế nào mà ngay cả kỹ thuật tính đơn giản thế cũng không giải được.” Miên Miên đáp không chút khách khí, quả thực, chỉ cần nhìn ra bí ẩn cách sắp xếp số thì tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể mở được. “Vậy dãy số này có gì bí ẩn, xin mời thái tử phi chỉ giáo…” Long Tĩnh hăng hái, Tiểu Miên Nhi khi cao ngạo thật làm cho người ta muốn thuần phục. “Dãy số này tên là ô vuông cửu cung, từ một tới chín, chín con số, có ba cách, chỉ cần làm cho các số theo hàng ngang hàng chéo hàng dọc cộng với nhau bằng mười lăm, cái hộp tự nhiên có thể mở ra, ngươi xem xem.” Trà Long Tĩnh nhìn thứ tự sắp xếp trên cái hộp, chín với một, trái ba phải bảy, hai bốn kề vai, tám sáu đầy đủ, năm ở chính giữa, dù sao cộng lại đều bằng mười lắm, thì ra đơn giản như vậy, nhưng nếu như không biết cái quy luật này như thế nào thì cũng không thể sắp xếp nhanh như vậy. Hơn nữa cho dù có biết quy luật, người bình thường cũng phải sắp xếp thật lâu, nàng làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, mà sắp xếp chuẩn xác, đây không phải thiên tài sao! (chika: ực ực, đoạn này có vẻ hơi đểu nhỉ?! =.,= ta không biết rì nha ~ hơ hơ ~) Miên Miên nhìn bộ dạng kinh ngạc của Long Tĩnh, trong lòng đã sớm lén cười, loại trò chơi nhỏ này, nàng lúc ở hiện đại, mỗi lần ngồi chồm hỗm trong nhà xí đều lấy ra chơi đùa, đã sớm thuộc lòng như cháo, không nghĩ tới, ha ha ha ha….Thật sự là trời giúp ta rửa hận phi lễ. Nghe xong Miên Miên giải thích, chúng tân khách cũng lấy làm kinh ngạc với trí thông minh của nàng, hoàng đế rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của Miên Miên, rất tăng thể diện cho Phong Nguyệt quốc, trong lòng những người khác cũng vỗ tay vì nàng, ngay cả Hoa Tuyết cũng cảm thấy Hạ Lan Miên Miên đáng ghét kỳ thật cũng rất thông minh, chỉ có Trang Thuần ngồi cạnh Tiêu Nguyệt, khuôn mặt thanh khiết đang tái lại. “Ha ha…Thái tử phi quả nhiên học rộng tài cao, toàn thể con dân Sơ Vân quốc ta cũng cam nguyện bội phục.” Long Tĩnh trên mặt không có một tia khó chịu, nhìn Miên Miên, đôi mắt hoa đào không ngừng đảo tới đảo lui trên người nàng, không chút kiêng kỵ. “Nếu thái tử phi đã mở được cái hộp này, vậy bảo bối bên trong thuận tiện làm lễ vật tặng Thái tử phi, thế nào?” Long Tĩnh lấy ra miếng lam bảo thạch đang phát sáng, giơ lên. Nhất thời hào quang của lam bảo thạch càng thêm chói mắt, chiếu sáng cảnh vật xung quanh rõ như ban ngày. Miên Miên nhìn nó, mặc dù không biết tác dụng là gì, nhưng cũng biết đây nhất định là một bảo bối. Đảo mắt nhìn Tiêu Nguyệt, ánh mắt hỏi hắn có thể nhận hay không, Tiêu Nguyệt cười gật đầu. Miên Miên đí tới cạnh Long Tĩnh, mỉm cười, cúi người hành lễ, “Lễ này quá lớn, bổn cung không biết nên cảm tạ thế nào.” Long Tĩnh cười quỷ mị, trong khi Miên Miên giơ tay nhận lấy, trực tiếp bắt lấy cổ tay nàng, kéo nhẹ vào lòng hắn. Miên Miên trọng tâm không vững, nhất thời ngã vào lòng hắn, Long Tĩnh đỡ được, hai người trong nháy mắt thể hiện một tư thế vừa lãng mạn vừa ái muội.