Vương Phi Trắng Nõn

Chương 90 : Giải Độc [2]

Một làn sóng dần trào dâng và ngày càng mãnh liệt cuốn trôi ý thức của nàng. Tiêu Nguyệt cuối cùng đã cởi hết y phục của nàng, chậm rãi đặt nàng vào trong bể nước. Cảm nhận sự ấm áp của làn nước. Miên Miên tham lam trầm mình trong làn nước, chỉ ngửa mỗi cái đầu nhỏ ra ngoài, ba ngàn sợi tóc đan nhánh trải dài trên mặt nước thật mỹ lệ. Tiêu Nguyệt ngồi yên lặng, cẩn thận ngắm nghía dung nhan của nàng Sau khi ngâm nước một hồi lâu, gương mặt nàng đỏ bừng, như bông hoa anh đào diêm dúa và lẳng lơ, tản ra hơi thở mê ngươi. Ngón tay nhẹ vuốt má nàng, đôi gò má trắng nõn mềm mịn khiến người ta lưu luyến không nỡ buông tay. Hàng lông mi run rẩy lay động, đôi mắt nheo lại, tựa hồ như đnag hưởng thụ thời khắc nguy hiểm và bất an này. Đôi môi mềm đỏ ửng như cánh hoa hồng ướt nước. Tiêu Nguyệt đư tay vuốt nhẹ mà thấy trái tim đập loạn. Miên Miên cảm thấy như bị thứ gì đó xâm lấn nuốt chửng lí trí, đôi môi hé mở theo bản năng. Tiêu Nguyệt nhận ra trong thân hắn đang có một dòng điện chạy xuyên suốt, cơ thể hắn nhễ nhại mồ hôi, vật ở thân dưới đang dương lên thẳng đứng. Tiêu Nguyệt hiểu một khi đã hưởng qua thân thể của nàng sẽ trầm luân trong đó, không cách nào thoát ra. Chính là, hắn cam nguyện trầm luân. Hắn nhạy vào làn nước, mặc kệ quần áo vẫn còn trên thân thể. Hai tay hắn nhanh chóng ôm chặt lấy eo nàng, đôi môi ép chặt vào môi nàng, cơ hồ muốn nghiền nát môi nàng. “Ôi…” Thanh âm nức nở bật ra từ miệng của Miên Miên, thân hình nàng run rẩy, tiếp xúc với thân hình nóng rực như ngọn lửa của hắn khiên trái tim nàng đập dữ dội, sự mẫn cảm như ngọn thuỷ triều khiến làn da nàng đỏ hồng, có gì đó không thể ức chế đang trào dâng. Tiếng kêu nhẹ của nàng làm hắn càng khó ức chế ngọn lửa dục, chiếc lưỡi nóng bỏng xuyên qua hàm răng nàng, mang theo sự ngọt lành và khát vọng đã bị kiềm chế quá lâu. Sự ôn nhu trong nháy mắt tan biến, hắn điên cuồng xâm chiếm thành trì của nàng, làm mưa làm gió trong miệng nàng, đưa lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng. Miên Miên bất an vặn vẹo thân hình, nàng cũng không biết rõ cảm giác hiện tại trong thân thể mình là gì, rõ ràng là nàng đang sợ hãi nhưng lại hy vọng Tiêu Nguyệt mau tiến tới. “Miên Nhi. . . . . .” Hắn rời môi nàng nhẹ nhàng gọi tên nàng. “Dạ…” Nàng cúi đầu đáp nhỏ, thanh âm hết sức yêu kiều. “Ta biết đây lần đầu tiên của nàng, nếu nàng không muốn, ta sẽ dừng lại…” “Tiêu nguyệt. . . . . . Ta không biết nữa . . . . . Chàng mau giúp ta giải độc. . . . . .” Giọng nói đứt quãng, hơi thở dồn dập. Tiêu Nguyệt nghe vậy lại hiểu nhầm ý tứ của nàng là mang ý nghĩa mời gọi. “Được rồi… Miên Nhi nàng không phải sợ hãi, không phải lo lắng….” Giọng nói của hắn đã bị dục vọng cuốn trôi trở nên khàn khàn. Hắn nhanh chóng cởi quần áo của bản thân và ôm chặt lấy nàng. Hắn hôn nhẹ lên vầng trán nàng, đôi mắt nàng… cái mũi, làn môi mềm… hắn hiện tại giống y quỷ hút máu, sau khi nếm trải qua vị ngọt, thì điên cuồng lấn tới. Rồi hắn điềm nhiên cúi đầu xuống làn nước, đưa bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp ngực của nàng, rồi liếm láp nụ hoa nơi đầu ngực. “Miên Nhi. . . . . . Thân thể của nàng đẹp quá. . . . . .” Trực giác của Tiêu Nguyệt mách abor, dục hoả đã đốt thân hắn, hắn không cách nào dừng lại được nữa. Hít sâu một hơi ’ rốt cuộc không thể khắc chế ’ lửa nóng phừng phừng, hắn dương nhẹ phân thân, xuyên thẳng vào nơi âm u – ấm áp lại ẩm ướt ở thân dưới của Miên Nhi… “A. . . . . .” Miên Miên hét lên, có gì đó bị xé rách, đau đớn vô cùng. Tiêu Nguyệt dừng lại nhìn vào mặt nàng, dịu dàng nói: “Miên Nhi, lần đầu tiên sẽ rất đau, hãy chịu khó, kiên nhẫn một chút…”. Kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên của hắn, thực lòng hắn rất muốn nói, ‘nàng không phải khẩn trương như vậy, đây cũng là lần đầu của ta, ta cũng rất đau’. Da thịt hai người dán chặt xoắn xuýt vào nhau, dùng thân thể mà cảm thụ độ ấm của nhau. Sau một hồi giằng co, Tiêu Nguyệt hôn lên đôi mắt nàng, ôn nhu và nhẹ nhàng, khẽ cắn vào đôi môi nàng, tham lam đi sâu vào bên trong, tìm kiếm nơi bí ẩn nhất trong con người nàng. Theo mỗi động tác và cử động đưa vào lại đẩy ra của hắn, phân thân thâm nhập vào trong càng sâu… Trong bể nước nóng, từng làn sóng nhỏ lăn tăn khắp mọi nơi… Miên Miên hé mở đôi mắt, suy nghĩ của nàng rất mơ hồ, tất cả thân thể đều bị dục vọng khống chế. Trí nhớ của nàng lúc này chỉ tồn tại duy nhất ánh nhìn phát ra từ đôi mắt phượng dài mà hẹp, đáy mắt trong suốt mà sâu thăm thẳm, đây là đôi mắt của Tiêu Nguyệt không phải của Dung Triệt, nàng hiểu rõ điều này. Trong làn nước nóng mờ ảo, xuyên qua làn sương, Tiêu Nguyệt nhìn thấy nàng, ánh mắt mê ly của nàng, đôi mắt long lanh, với làn mi cong đẫm nước. “Miên Nhi. . . . . . Ta yêu nàng. . . . . .” Hơi thở của hắn nóng rực, nhẹ nhàng nói vào tai nàng. Thân thể của Miên Miên đang bị hắn công chiếm, hai chân nâng lên bắt chặt lấy eo hắn, thuận theo động tác của hắn. Sau đó, hai người dán thật chặt vào nhau như vậy. Đến lúc Miên Miên tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Hoàng cung như được phủ một lớp ánh sáng bàng bạc, ánh mắt trời chiếu rọi tẩy đi mọi u ám và tăm tối. Sau khi trải qua sự hoan ái, Miên Miên chỉ cảm thấy cả người đau nhức. Nàng mở to hai mắt quan sát xung quanh, đây là đâu vậy? Nhìn chiếc giường lớn khắc hoa, chiếc màn thêu hình long phượng và chiếc bình phong hao hoa và xa lạ, nàng có chút ngỡ ngàng. Cố gắng nhớ lại mọi chuyện, tuy rằng nàng bị trúng mị dược nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Cuối cùng kết luận là, nàng bị. . . . . . Tiêu nguyệt. . . . . . Ăn chết đến xương cũng chẳng còn. Kéo chiếc chắn lên nhìn vào bên trong, quả nhiên trên người nàng mặc chiếc áo lótt mới. Vậy nơi này chắc hắn là phòng ngủ của Tiêu Nguyệt rồi. A. . . . . . . . Miên Miên nở nụ cười khổ, nàng bị Tiêu Nguyệt ăn là do nàng bị trúng độc dược, Tiêu Nguyệt chỉ giúp nàng giải độc dược mà thôi. Thì ra phương thức giải độc chính là như vậy. Đây là lời dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm tới. Rõ ràng nàng bảo hắn mau giúp nàng giải độc, hàm ý là bảo hắn mau mang thuốc giải tới, không pải dùng thân thể để giải độc tính của thuốc. A a a a. . . . . . Tiêu Nguyệt thật sự là có khả năng thiên phú, lại đi hiểu ý nàng nói thành ra như vậy. Kỳ thực, nàng biết dù nàng có là thái tử phi của Tiêu Nguyệt đi nữa, thì cũng chỉ là nước cờ chính trị dùng để áp chế Hạ Lan gia mà thôi, mọi suy nghĩ và ý muốn của nàng đều bị khống chế. Bởi vì nàng và Dung Triệt cùng nhau lớn lên, nàng biết hắn không phải anh ruột của nàng, nên khi hắn hỏi, mới hôn hắn để trả lời câu hỏi của hắn. Tình cảm của nàng với hắn là tự nhiên không phải chịu bất cứ một áp lực nào Chỉ là khi biết Tiêu nguyệt giúp nàng giải độc, Dung Triệt lại buông tay. Hắn buông tay . . . . . . Miên Miên ngẩng đầu lên từ đôi mắt có hai hàng lệ chảy xuống một cách vô thức. Hắn không bỏ được luân lý đạo đức, hắn không có dũng khí để yêu nàng. A. . . . . . Nàng thật sự ngu ngốc, lúc Dung Triệt hôn nàng, nàng nghĩ tình yêu của của hai người thật thắm thiết. Nhưng cuối cùng, Dung Triệt vẫn là ca ca của nàng, dù có yêu nàng đến đâu cũng vẫn phải nghĩ tới gia đình. Cửa chính bị mở ra, làm Miên Miên tỉnh táo lại. Nàng nhìn ra cửa, thấy Tiêu Nguyệt đang ôm Phi Sắc tiến vào trong.