Vương Phi Trắng Nõn
Chương 6 : Nàng Bị Xách Lên
Tiêu Nguyệt thái tử đi đến bên cạnh hoàng đế, đỡ lấy Miên Miên từ tay hoàng đế, một tay nắm chặt lấy mông của nàng nhấc bổng lên, làm áo của nàng bị lệch lung tung.
Đây mà là bế nàng à, rõ ràng hắn coi nàng chả khác gì một con gà con, thật không muốn sống nữa rồi.
Miên Miên quơ tay, muốn báng vào mặt hắn một cái, đáng tiếc tay nàng quá ngắn, chỉ có thể đảo qua lại trong không trung, toàn thân bị Tiêu Nguyệt lắc xoay tròn chuyển động chả khác một quả cầu.
Mẹ xinh đẹp của nàng nhìn nàng yêu thương, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng mãi không dám, Miên Miên thì đã chịu hết nổi, khóc oa oa lên.
Nàng rất muốn nói, muốn mắng thái tử đáng ghét kia không được xách nàng lên như vậy. Nàng chỉ muốn nằm trong lòng mẹ xinh đẹp của mình thôi, thế nhưng nàng không nói được, nên chỉ còn có thể khóc thôi.
Tiêu Nguyệt xoay nàng vòng vòng trên không trung, thờ ơ lạnh nhạt nhìn nàng khóc thành tiếng, mới nắm mông nàng đặt nàng ngồi ngay ngắn trên tay hắn.
Miên Miên vất vả quay người lại, nhưng không cách nào làm được, nàng thực sự muốn nhìn xem kẻ nào ăn gam hùm mật gấu mà dám đùa giỡn nàng như vậy, hắn sẽ chết trong tay nàng.
Khóe môi của Tiêu Nguyệt nhếch lên một chút, đứa bé này còn nhỏ nhưng có vẻ rất kiên cường, vừa mới sinh ra mà đã có khí phách rồi.
Nhẹ đỡ lấy cổ của đứa bé, khiến cho nó buộc phải đối diện với mình, trong lòng Tiêu Nguyệt không khỏi ngẩn ra, con bé giống y búp bê, làn da trắng như phấn, con mắt to tròn trừng trừng nhìn hắn.
Con búp bê này còn nhỏ mà đã có tính cách mạnh mẽ như vậy sao? Tiêu Nguyệt không khỏi có chút nghi hoặc.
Miên Miên vốn rất phẫn nộ, phi thường phẫn nộ, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Tiêu Nguyệt, lập tức ngây người.
Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, một vẻ đẹp chả khác yêu ma, đôi mắt phượng lưu chuyển, sâu thẳm trong suốt như một dòng suối, quyến rũ mà lãnh lẽo, đôi môi khẽ nhếch, tạo nên một nụ cười thật yêu mị.
Hơn nữa, trên người hắn có một hương vị thoang thoảng khiến cho nàng vui vẻ thoải mái, quần áo bằng tơ lụa mềm mịn, chạm vào là biết tơ lụa hảo hạng.
Thoạt nhìn tên này chỉ là một thằng nhóc tám tuổi, nhưng đã đẹp trai thế này rồi, càng nhìn càng đẹp… Trưởng thành nhất định sẽ là một tiểu yêu ma có vẻ đẹp lưỡng tính, ăn hắn ngon phải biết, cực phẩm trốn nhân gian đang ở trước mắt mà ta không cách nào động tay động chân….
Trong lòng Miên Miên thầm cảm thán, nước bọt nhễu tùm lum, kiềm chế hông nổi nữa rồi, người ta mới sinh ra, đây cứ coi như hiện tượng sinh lý bình thường đi.
Tiêu Nguyệt nhíu mày, đứa bé này vừa mới sinh ra đã không biết sợ là gì rồi, con mắt nhìn hắn không chớp, chỉ là có một chuyện, trong nhãn thần của nhóc con này khiến hắn càng nhìn càng liên tưởng tới sắc nữ. Toàn thân Tiêu Nguyệt rét lạnh, lẽ nào nữ nhân trời sinh vốn háo sắc? ( Thật hả các nàng?)
Miên Miên giật mình, cố gắng ngồi thẳng lại,tại vì nàng đột nhiên ý thức được một vấn đề, vừa rồi lão hoàng đế kia có nói sẽ gả tên yêu nghiệt, ý nhầm, thái tử này cho nàng thì phải, cũng hay, lão công cứ chứ đấy.
Thế nhưng, sao phản ứng của lão hoàng đế lại khó chịu vậy? Lẽ nào do lão ghen tuông? chỉ có thể do ghen tuông con người mới có phản ứng gay gắt như vậy. Đây chả nhẽ chính là mối tình đoạn tay áo [1] trong truyền thuyết? Ông trời ơi! ông muốn con cùng nam nhân tranh đoạt nam nhân sao?
Miên Miên bị suy nghĩ vừa rồi của mình làm cho buồn nôn, nhịn không nổi sự khinh bỉ với hắn. Hơn nữa, vừa nãy hắn xách nàng như xách một con gà con, thôi quên đi chả quan tâm làm gì nữa cho mệt, chắc nàng không thể thích được một tên đồng tính nam nhứ thế này đâu.
“Tên tự của đứa trẻ này là gì?”. Vẫn yên lặng ngồi xem từ nãy đến giờ hoàng đế đột nhiên nhìn về phía Liễu Mặc Như đặt câu hỏi. Kỳ thực hắn vốn biết rõ, Hạ Lan tướng quân bị hắn phái ra chiến trường, trong nhà thiếu vắng chủ nhân, đứa trẻ vừa sinh ra sao có thể có tên tự.
Mẹ nàng đối với chuyện tên tự đột nhiên lại nhớ tới phu quân nên trong lòng mất sạch sự hăng hái…
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
864 chương
9 chương
59 chương
34 chương
141 chương
27 chương