Vương Phi Trắng Nõn

Chương 5 : Dưỡng Phi

Miên Miên thầm nghĩ, đem con gái hoán đổi thành con trai, lý do đầu tiên chỉ có thể là vì địa vị. Ngẫm lại cũng thấy mình vẫn còn may mắn, bị biến thành trẻ con cũng tốt, cứ như trong các cuốn tiểu thuyết xuyên qua, thì nữ chính sau khi tỉnh lại sẽ xinh đẹp vô cùng, nhưng không bị người ta nhìn thấy thân thể, thì cũng là bị nam nhân ăn thịt. Thiếu may mắn nữa thì sẽ bị biến thành phi tử bị ghẻ lạnh vứt bỏ trong trốn lãnh cung, hoặc là quân cờ chính trị, thậm tệ hơn, là biến thành một người có nhiều kẻ thù với mồi thù sâu như biển lúc nào cũng lo lắng bất an…(khả năng thích nghi kinh người, đến phục sự lạc quan của chị). “Phu nhân, hoàng thượng chờ bên ngoài đã lâu rồi, xin để nô tỳ bế em bé ra ngoài”. Giọng nói của một cung nữ vang lên bên ngoài cửa, Nguyễn Miên Miên ôm chặt Nguyễn Miên Miên, một giọt lệ long lánh rơi ướt mặt nàng. Miên Miên khẽ co quắp thân thể, nàng không hiểu vì sao giọng nói của Liễu Mặc Như lại thương tâm như vậy, thôi không cần thắc mắc, sớm muộn cũng sẽ biết thôi. Hai người hạ nhân một người bế Miên Miên, người còn lại bế đứa bé trai đi ra ngoài. Đằng sau cánh cửa đã có không ít người đang chờ đợi. “Phu nhân sinh một đôi long phượng thai”. Hạ nhân lên tiếng báo hỉ. “Ồ, đúng là long phượng thai…” Giọng nói của một người khẽ lộ ra sự bực tức lẫn một chút cuồng vọng. Quái quỷ thật, giọng nói sao giống như đang châm chọc thế, Miên Miên nhíu mày nhìn người vừa phát ra tiếng nói, đáng tiếc tầm nhìn của nàng rất ngắn, dù cố rướn người cũng không cách nào nhìn thấy người người mình muốn thấy. Nhưng nàng có thể thấy rõ nhất một người đàn ông mình mặc cẩm bào, ngồi ở vị trí trung tâm, anh khí bức người, trông vẫn còn trẻ, miệng nhếch lên cười, trông không chỉ cuồng vọng mà còn có chút láo xược khó ưa. “Bế đứa bé gái đến đây cho trẫm nhìn một cái….” Người đàn ông lên tiếng. Miên Miên vừa nghe lập tức giật mình, người đàn ông này xưng là trẫm, trời ạ vì sao nàng xuyên không thế nào lại trở thành có mối quan hệ với hoàng cung vậy? Hoàng đế ôm nàng, vòng tay không hề có chút ấm áp, tư thế cứng ngắc, Miên Miên bị hắn ôm cũng thấy khó chịu, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn. “Ồ…. Đôi mắt ngập nước, sáng ngời tự ánh trăng nón, đứa bé này lớn lên nhất định sẽ trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành”. Hoàng đế mở miệng nói một câu nhạt nhẽo, trong mắt không dấu nổi sự âm hiểm. Miên Miên nghe câu nói đó mà không hề cảm thấy một chút sự tán thưởng nào, tên này đúng là giỏi tài tỉnh bơ nói dối mà? Mặt mày nhăn như cái bánh bao mà lại nhìn nàng nói sẽ biến thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ai tin nổi. “Tạ ơn hoàng thượng khích lệ. . .” Phía xa truyền tới giọng nói yếu ớt, Liễu Mặc Như được Vương ma ma đỡ, yếu đuối cố gắng cúi người làm lễ. Mẹ xinh đẹp của nàng thật đáng thương, vừa sinh con mà vẫn phải ra ngoài tiếp giá. “Hạ Lan phu nhân mau đứng lên, ngươi đã vì trẫm mà sinh một người con dâu xinh đẹp thế này, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi….”. Con dâu ư? Câu này có ý gì vậy? Miên Miên luống cuống không ngừng suy đoán, cuối cùng thì hoàng đế và nàng có quan hệ gì vậy?. “Nguyệt nhi mau qua xem, thái tử phi tương lai thật khả ái…” Hoàng đế vẫy tay kêu một người cùng đến ngắm khuôn mặt nàng. Quay đầu theo hướng tay của hắn, nàng thấy một bé trai độ tám tuổi, đứa bé đó toàn thần cứng ngắc cũng chăm chú nhìn Miên Miên. Miên Miên nghệt mặt ra, đây là tình huống quái quỷ gì vậy? Thải tử phi ư? Tránh sao được ánh mắt của lão hoàng đế lại âm hiểm như vậy, nuôi nàng lớn lên để trở thành phi tử sao?