Vương Phi Trắng Nõn

Chương 122 : Tiến Hành Âm Mưu

Trong phòng giam tối om, Dung Triệt đã được thay một bộ xiêm y sạch sẽ, vết thương trên người cũng đã được bôi thuốc, một ngày ba bữa ăn uống đầy đủ nên sức khỏe đã khôi phục phần nào, trên cổ tay vẫn bị trói bằng khóa sắt như trước. Lúc này hắn đang ngồi trên mặt đất nhắm mắt điều tức. Một ngày một đêm đã trôi qua, không biết sau khi Nguyễn Miên Miên ngất đi, Tiêu Nguyệt đã làm gì với nàng. Nếu như Tiêu Nguyệt vẫn còn có nhân tính, nếu như Tiêu Nguyệt vẫn còn yêu nàng, hẳn sẽ giúp nàng chữa trị vết thương thật tốt. Nghĩ đến việc Nguyễn Miên Miên vì hắn hy sinh bản thân, thay hắn đỡ một đòn trí mạng, trong lòng Dung Triệt lo sợ đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Những ngày này, tuy nhiên Miên nhi đã nói thẳng thắn rằng nàng thích hắn, nhưng Tiêu Nguyệt lại như một bức tường vô hình ngăn giữa hai người. Dung Triệt tin tưởng nàng, nhưng không thể không kiêng kị Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt là một thái tử xuất sắc, tương lai chính là đế vương của Phong Nguyệt quốc. Hắn có dung nhan tuyệt thế, có quyền lực tối cao, là nam nhâm mà mọi nữ nhân trong thiên hạ đều mơ tưởng đến. Hắn vô cùng yêu Miên nhi, vô cùng sủng ái nàng, sự xuất sắc của hắn khiến Dung Triệt cảm thấy được khả năng mất đi nàng rất rõ ràng, bởi thế mà càng thêm quý trọng tình cảm của mình và Miên nhi. Cuộc tỷ võ hôm trước đã cho hắn thấy được một thái tử tâm ngoan thủ lạt – có lẽ mỗi một đế vương đều như thế, là dùng máu tươi đúc thành – Tiêu Nguyệt tàn nhẫn tuyệt tình, thật sự đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ cho việc trở thành Hoàng đế, cho dù không có Phụ hoàng hắn hỗ trợ, hắn vẫn có thể tự mình lên ngôi được. Tiếng khóa cửa được mở đã cắt đứt suy nghĩ của Dung Triệt, Tiêu Nguyệt đi tới gần nhìn Dung Triệt đang định thần ngồi dưới đất, trong con ngươi đen thẫm bắt đầu hiện lên âm mưu đen tối, Dung Triệt chỉ mở to mắt nhìn hắn, không nói chuyện, không hành lễ, đợi hắn lên tiếng trước. Ánh mắt Tiêu Nguyệt càng ngày càng thâm trầm, người này so với Miên nhi thông minh hơn rất nhiều, hắn luôn duy trì sự bình tĩnh, biết rõ bất luận hỏi vấn đề gì có liên quan đến Miên nhi, chàng đều sẽ giận chó đánh mèo, cho nên dứt khoát không hỏi. (từ giờ đổi xưng hô nha, lúc có cả DT lẫn TN thì Tiêu Nguyệt xưng là chàng, do là nam chính; còn Dung Triệt xưng là hắn, do là nam phụ. Chứ cứ hắn hắn ta cũng chả bik là TN hay DT nữa L). “Miên nhi có chuyện muốn ta chuyển lời đến ngươi.” Một câu nói đơn giản đã đủ để đánh vỡ toàn bộ sự bình tĩnh của Dung Triệt. Dung Triệt vội đứng dậy, thân thể vốn đã gầy giờ càng gầy hơn, chỉ có ánh mắt vẫn trong trẻo tinh khiết như cũ: “Nàng muốn nói gì với ta?”. “Chuyển lời cho ngươi, rằng ngươi hãy một đao chặt đứt tư tâm với nàng ấy đi.” “Không thể nào, Tiêu Nguyệt, ngươi cho rằng chỉ bằng một câu nói của ngươi, ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Miên nhi sẽ không bao giờ nói những lời như vậy”. “Hừ. . . . . .” Tiêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tràn đầy châm chọc: “Dường như ngươi rất tin tưởng tình yêu của các ngươi. Nngày ấy, tại nơi tỷ võ Miên nhi bị đau đến mức ngất đi, sau khi tỉnh lại nàng hối lỗi với ta, nàng chỉ là nhất thời bị mê hoặc, đó chỉ là tình cảm huynh muội mà thôi. Ngươi cũng biết từ trước đến nay Miên nhi là người rất thích chơi đùa, nàng nói nàng chơi đã rồi. Nàng đã quyết định trở lại bên cạnh ta.” “À. . . . . .” Dung Triệt cũng cười lạnh, ánh mắt trong vắt như bầu trời quang đãtrong lòng đã hiểu rõ mọi việc; trong sự nho nhã mang theo vài phần tiêu sái, ánh mắt trần đầy sự bình tĩnh: “Tiêu Nguyệt, ngươi hài hước quá rồi. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào những lời thêu dệt vô cớ đó thì có thể phủ nhận tình cảm giữa ta và Miên nhi sao? Ta không thể nào tin tưởng những lời nói từ một phía của ngươi.” Tiêu Nguyệt lui ra phía sau một bước, ánh mắt tối sầm nhìn Dung Triệt, nhìn như muốn xuyên thủng người hắn vậy, một nam tử nhu hòa như thế, lúc nào cũng có thể phát ra khí thế bức người. Hắn đã nhận rất nhiều đau đớn khổ sở, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như trước, tựa như có một lực lượng cường đại nào đó tồn tại trong người tại hắn. Tiêu Nguyệt hiểu rõ, bởi vì lòng tin vào tình yêu này nên bọn họ mới có thể duy trì đến tận bây giờ. Lúc này sự tín nhiệm của Dung Triệt đối với Miên nhi khiến chàng phi thường đó kị: “Ngươi có quan hệ bất chính với nữ nhân của ta, đã đủ để ban cho ngươi tội chết. Hiện tại là ta nể mặt Miên nhi nên mới không giết ngươi. Ta biết ngươi sẽ không tin tưởng ta, ta cũng không có cách nào khiến ngươi lập tức tin tưởng ta. Bởi vì nhìn tận mắt, so với nghe có tính là chân thật hơn rất nhiều, chính ngươi tự mình đến nhìn liền biết kết quả thế nào, Miên nhi nói, nàng chỉ coi ngươi là ca ca của mình.” Dung Triệt nhíu mày, những điều Tiêu Nguyệt nói không phải không có lý, nhưng chính là, chỉ mới một ngày một đêm, sao Miên nhi có thể phủ nhận tình cảm bọn họ? Nên nhớ, hai người đều đã từng vì đối phương mà trả giá bằng tính mạng của mình. “Ngươi dẫn ta đi, ngươi muốn ta nhìn cái gì, ta sẽ nhìn cái đó, ta tin tưởng Miên nhi.” “Được, vậy mau đi theo ta, hi vọng đến lúc đó ngươi vẫn còn có thể giữ được phần tự tin này.” Tiêu Nguyệt dẫn đầu đoàn người ra khỏi nhà tù, cũng không gọi người gỡ khóa sắt ra cho hắn, rõ ràng đối với hắn đề phòng vô cùng cẩn thận. Dung Triệt đi theo chàng vào Linh Tê cung, trên đường lại hỏi chàng mấy vấn đề, đều là về thương thế của Miên nhi, hắn phát hiện đối mặt với sự cường thế của Tiêu nguyệt, bản thân mình rất vô lực, thứ có thể giúp hắn gắng gượng chính là hắn cùng Miên nhi đều yêu thương giúp đỡ đối phương, mà không phải là một mình hắn. Đến Linh Tê cung, Tiêu Nguyệt dẫn hắn vào một gian phòng. “Đây là ý gì? Miên nhi đâu?” Trong mắt Dung Triệt tràn đầy sự đề phòng. “Đừng nóng vội, Miên nhi đang ở phòng cách vách (bên cạnh), ngươi xem. . . . . .” Nói xong Tiêu Nguyệt đem một bộ tranh chữ trong phòng gỡ xuống, lộ ra một vách tường, trên vách tường có một lổ nhỏ xuyên qua mặt tường. Dung Triệt hiểu ý, đi qua đặt mắt vào gần lỗ nhỏ để có thể nhìn thấy tình hình ở gian phòng cách vách, lỗ nhỏ này vừa vặn đối diện với chiếc giường gỗ của phòng bên cạnh, Miên nhi đang nằm trên đó nhưng lúc này nàng lại mang bộ dạng đầy bụng tâm tư. “Miên nhi. . . . . .” Dung Triệt kêu to, muốn chạy qua phòng bên canh nhưng Tiêu Nguyệt nhanh chóng ngăn hắn lại: “Ta nói rồi, chỉ mang ngươi đến xem, nàng sợ làm tổn thương lòng của ngươi, người nàng thích chính là ta, cho nên muốn ngươi mau chóng nhận rõ sự thật. Gian phòng này cách âm rất tốt, cho dù ngươi có gọi to thế nào Miên nhi cũng không nghe thấy. Hiện tại ngươi nên nhìn cho rõ để biết những lời ta nói ở trong ngục là thật hay giả.” Tiêu Nguyệt nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài, sau đó khóa cửa phòng lại. Gian phòng này thật sự cách âm rất tốt, Dung Triệt đã gọi to mấy lần nhưng Nguyễn Miên Miên đều ngồi trên giường không có phản ứng gì. Tiếp đó, hắn liền chứng kiến cửa phòng mở ra, Tiêu Nguyệt đi vào. Lúc này Nguyễn Miên Miên đang mê man nằm trên giường, không biết mình bị làm sao, nàng nghĩ chắc do miệng vết thương bị nhiễm trùng nên khiến mình phát sốt rồi, toàn thân đều nóng hầm hập khó chịu. Thấy Tiêu Nguyệt đi tới, nàng lập tức kích động xuống giường, đi đến trước mặt chàng hỏi: “Dung Triệt đâu? Ngươi không phải nói dẫn hắn tới gặp ta sao?”. “Hắn thật sự đã đến đây. . . . . .” Tiêu Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, môi nhếch lên tạo thành một độ cong mê người, sau đó ôn nhu đem nàng ôm vào lòng. Nguyễn Miên Miên cũng không dám né tránh chàng, giờ phút này Tiêu Nguyệt chính là người nắm giữ tính mạng của bọn họ, nếu mình không thuận theo có lẽ sẽ gây ra họa sát thân cho Dung Triệt. “Ngươi nói chàng đã đến đây, vậy chàng ở nơi nào?” Nguyễn Miên Miên dè dặt hỏi, bị Tiêu Nguyệt ôm trong lòng ngực ấm áp, thân nhiệt của nàng càng ngày càng cao. “Miên nhi. . . . . . Hắn đang nhìn chúng ta. . . . . .” Tiêu Nguyệt cúi đầu, vùi đầu vào cổ của nàng tham lam hít mùi thơm trên người nàng.