Vương Phi Trắng Nõn

Chương 120 : In Dấu Hoa Mai

“Dạ” Mọi người lĩnh mệnh, quy tắc này áp dụng cho mọi người, nhưng rất rõ ràng, là nhằm vào Dung Triệt . Nguyễn Miên Miên không dám nhìn tình cảnh bên kia, Tiêu Nguyệt lại không cho phép nàng trốn tránh, bóp mạnh cằm của nàng, ép nàng quay đầu nhìn về phía đang tỷ võ. Nguyễn Miên Miên bị đau kêu lên một tiếng, sau đó trơ mắt nhìn Dung Triệt bị đánh đến thương tích đầy mình. Trong vài phút, tử sĩ cùng hắn tỷ võ ngã xuống hai lần, Dung Triệt cũng ngã xuống một lần. Tim Nguyễn Miên Miên đập càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Tiêu Nguyệt còn nắm chặt cằm của nàng, bóp chặt đến không còn cảm giác. Cuối cùng, tử sĩ kia ngã xuống trước, Dung Triệt cũng chao đảo nhưng nhanh chóng dùng kiếm chống xuống mặt đất mới không bị ngã. Tiêu Nguyệt đột nhiên đứng dậy, giống như cảm thấy trò chơi này rất vui vẻ, vì vậy ‘nhân từ’ cho phép Dung Triệt nghỉ ngơi trong lúc đem tử sĩ kia đi lãnh phạt, tí nữa sẽ đánh tiếp. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, tử sĩ đã thua kia bị trói tại trên cây thập tự. Hắn không giãy dụa, không cầu xin tha thứ, cam tâm tình nguyện nhìn bàn ủi nóng đỏ tới gần, thậm chí mắt cũng không chớp một cái. Đây chính là năng lực của Tiêu Nguyệt , thân là thái tử, hắn phải bồi dưỡng người, thật sự đã huấn luyện ra những người giống như Ninja, trong mắt bọn họ chỉ có phục tùng tuyệt đối. “Xèo…” Âm thanh bàn ủi nóng đỏ áp vào đầu vai của hắn. Tiếng kêu vừa vang lên, xung quanh chỗ bị áp đều bốc khói lên. Lòng Nguyễn Miên Miên vô cùng sợ hãi, Dung Triệt lại rất thờ ơ lạnh nhạt. Hắn hiểu được ý của Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt cho hắn xem cảnh người khác bị phạt là muốn hắn biết rõ hình phạt này đáng sợ thế nào, làm ảnh hưởng đến tinh thần của hắn. Giờ phút này, hắn thật sự đã hiểu hết, không thể vì thế mà thay đổi, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đánh nhau cùng vớinhững này tử sĩ này, tuy nhiên cứ tỷ thí như vậy thật không có ý nghĩa. Chính là, Miên nhi, nàng đang đứng ở đây, sao hắn có thể không phân tâm được? Nguyễn Miên Miên đã có chút đứng không vững, Tiêu Nguyệt cảm nhận được cả người nàng đều mềm nhũn ra. Tức giận nhưng vẫn ý thức được mình đã bóp cằm nàng rất lâu rồi, một tia đau lòng hiện lên trong đáy mắt, buông nàng ra. Nguyễn Miên Miên ho khan hai tiếng, rồi xụi lơ trên mặt đất. Thấy thế Tiêu Nguyệt mới biết nàng do dựa vào lực ở cổ tay hắn mới có thể miễn cưỡng đứng được, trải qua hình phạt vừa rồi của tử sĩ kia, nàng thật sự đã sợ đến độ này. Lo lắng cho hắn đến vậy sao? Tiêu Nguyệt nhìn hai người đang đánh nhau, sự hận thù có thể khiến con người mất đi nhân tính, trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, hắn như hôm nay, hết thảy đều do Hạ Lan Miên Miên, là nàng ép ta. Lại thêm mấy trận tỷ võ nữa diễn ra, Dung Triệt đã không chống đỡ được nữa, hắn té trên mặt đất, không còn sức đứng lên. Tử sĩ đưa hắn đến trước mặt Tiêu Nguyệt, Nguyễn Miên Miên tiến lên, Tiêu Nguyệt lại kéo nàng như trước. Hắn lạnh lùng nhìn hai người, bây giờ Nguyễn Miên Miên vô cùng thảm hại, Dung Triệt còn thảm hại hơn. Nguyễn Miên Miên mặt tái nhợt, nàng ở bên kêu gào ầm ĩ, giãy dụa nhưng lại vô lực, không thay đổi được gì. Dung Triệt bị trói trên cây thập tự, trên y phục màu xanh đầy vết rách, nhiều chỗ máu loang ra y phục, còn có chỗ miệng vết thương đang sưng lên, thoạt nhìn rất dữ tợn. Ba búi tóc đen đã sớm tán loạn, rối tung phủ trên mặt, chỉ có ánh mắt lạnh như tuyết lộ ra. Giờ phút này hắn đã ở trong trạng thái sắp hôn mê, ý thức không rõ ràng, mơ hồ nghe thấy Nguyễn Miên Miên hướng hắn gọi to, nhưng hắn không có sức đáp lại lời nàng, chỉ mỉm cười rất nhẹ. Tiêu Nguyệt kéo Nguyễn Miên Miên đến gần lò lửa “Ta thấy Miên nhi nên lựa cho hắn một hình đẹp. Bài ủi này có rất nhiều hoa văn, đều là ta vẽ cho sư phụ điêu khắc làm; có hoa cúc, hoa mai, quỳnh hoa, in lên đảm bảo sẽ sống động như thật.” Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm túc như đang thật sự cùng nàng thảo luận xem loại hoa nào đẹp mắt nhất, nhưng Nguyễn Miên Miên lại thấy rất lạnh sống lưng. Đưa mắt nhìn Tiêu Nguyệt, trong mắt hắn có hận ý rất rõ ràng. Nàng biết, là nàng làm tổn thương hắn. Giờ phút này nàng mới hiểu được sự ham muốn chiếm giữ của Tiêu Nguyệt đối với nàng điên cuồng đến mức nào, hắn muốn hủy diệt mọi thứ nàng thích, diệt trừ mọi nam tử có quan hệ với nàng. Cuối cùng Tiêu Nguyệt chọn bàn ủi có hình hoa mai, hắn giơ bàn ủi nóng đỏ lên, bàn ủi còn có ánh lửa nhỏ. Nguyễn Miên Miên khóc không thành tiếng “Tiêu Nguyệt, không cần . . . . . .” Tiêu Nguyệt nhướng mày cười lạnh “Cầu xin ta. . . . . .” Nguyễn Miên Miên không chút do dự quỳ xuống “Cầu ngươi thả chàng. . . . . .” Mặt Tiêu Nguyệt thoáng cái lạnh như băng, ý cười vừa rồi đông cứng trên mặt. Hắn đã xem nhẹ tình yêu của bọn họ, tính cách Hạ Lan Miên Miên hắn rất rõ, tuy nhiên bình thường nàng rất cợt nhả, thế nhưng nàng tuyệt đối là một nữ tử coi trọng cốt khí tôn nghiêm. Nhưng là bây giờ nàng lại không chút do dự vì Dung Triệt quỳ xuống, cầu xin hắn. Điều này khiến hắn không khỏi rung động, nàng so với tưởng tượng của hắn yêu Dung Triệt hơn rất nhiều. Hắn ngồi xổm xuống, nâng cằm của nàng “Miên nhi. . . . . . Nếu như nàng không có nhiều biểu hiện lo lắng cho hắn đến vậy, ta có thể sẽ không làm thế, chính là, nàng vì sao lại không làm được? Ta cho nàng cơ hội, để nàng nhìn hắn thống khổ, chỉ cần nàng nhịn được, khiến ta cảm thấy nàng không yêu hắn, có lẽ ta sẽ buông tha hắn. Vì cái gì nước mắt của nàng chảy nhiều như vậy? Vì không nhịn được sao? Vì đây là biểu hiện trực tiếp nhất của nàng sao?”. Nhìn bọn họ cùng sinh cùng tử, trong lòng Tiêu Nguyệt có cảm giác thất bại trước nay chưa từng có. Nguyễn Miên Miên liều mạng lắc đầu, nàng thật sự không muốn khóc, nàng thật sự đã tận lực khống chế nước mắt “Tiêu Nguyệt, ta không khóc, ta không vì hắn chảy một giọt nước mắt nào, thật sự, chỉ cần ngươi chịu buông tha hắn, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ vì hắn khóc nữa.” “Được, Miên nhi. . . . . .” Hắn đứng lên, đem bàn ủi bỏ vào lò lửa “Nhớ kỹ, nổi thống khổ của hắn hôm nay không phải do ta tạo ra mà là do nàng. . . . . .” Đợi cho bàn ủi được nung đỏ, Tiêu Nguyệt lại giơ lên. Lúc này, hắn sẽ không do dự, càng không hạ thủ lưu tình. Tay trái cầm lấy cổ tay Nguyễn Miên Miên, tay phải đưa bản ủi tới gần Dung Triệt. Trong hôn mê, Dung Triệt cảm nhận được có một vật cực nóng đang tới gần, hắn biết rõ đó là cái gì, càng tới gần nguy hiểm hắn ngược lại càng bình tĩnh, trong lòng hắn giờ phút này chỉ muốn tí nữa không thể kêu, cũng không thể biểu hiện thống khổ, nếu không Miên nhi nhất định sẽ đau lòng. Bàn ủi cách người hắn càng ngày càng gần, mắt Nguyễn Miên Miên thấy cái bàn ủi đáng sợ kia gần như đã áp lên trên người Dung Triệt, hắn hiện tại đã hấp hối rồi, sao có thể chịu được nữa. Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, Nguyễn Miên Miên nắm lấy tay Tiêu Nguyệt cắn một cái, Tiêu Nguyệt không hề phòng bị liền buông nàng ra, Nguyễn Miên Miên lập tức chạy đến chắn trước mặt Dung Triệt. Chính là, tay phải của Tiêu Nguyệt không hề ngừng lại, chỉ trong tích tắc đợi hắn kịp phản ứng thì bàn ủi hình hoa mai đã áp lên ngực Nguyễn Miên Miên. “A. . . . . . ” Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Nguyễn Miên Miên tràn ra làm đất trời rung chuyển, bàn ủi nóng bức áp lên lồng ngực của nàng đốt cháy da thịt thành mùi khét lẹt xông vào mũi. Tiêu Nguyệt vô lực buông tay để bàn ủi rớt xuống đất. Hắn hoảng sợ lảo đảo lui về sau mấy bước, nhìn Nguyễn Miên Miên đứng trước mặt Dung Triệt, trong mắt nàng tràn đầy sự quyết tâm làm hắn rung động, cũng làm hắn tan nát cõi lòng.