Vương Phi Trắng Nõn
Chương 109 : Đè Xuống
“Tiểu Miên Nhi vậy nàng nói làm sao bây giờ, hoa quả này đã được trộn với nhân thịt bánh, không thể tách ra….” Tiêu Nguyệt vui vẻ nhìn Nguyễn Miên Miên, nghĩ thầm, hãy phóng túng một lần đi, để đêm nay có thể ăn luôn con cừu nhỏ này, hãy phóng túng bản thân chơi trò chơi ấu trĩ mắc ói này một lần đi.
Nguyễn Miên Miên lăn lông lốc từ trên giường đứng lên, từ trên cao nhìn xuống chỉ vào Tiêu Nguyệt, cũng không để ý là mình chỉ quấn một mảnh vải lỏng quanh ngực: “Hình dạng trái cây của ngươi cũng không tồi, màu sắc cũng đủ tiên diễm (tươi đẹp), cũng không biết là vị ra sao, khẩu vị của bổn tiểu thư rất kén chọn, quá ngọt quá mặn ta cũng đều không thích ăn!”
Tiêu Nguyệt dục hỏa khó nhịn nghe nàng nói như vậy, lập tức hưng phấn, bắt đầu tiến hành hướng dẫn từng bước yêu cho nàng, dùng giọng nói mị hoặc nói: “Mùi vị thế nào, Miên Nhi huynh nếm thử chút không phải là biết sao?”
“Ta đương nhiên phải nếm thử….” Nguyễn Miên Miên giống như đại gia nâng cằm Tiêu Nguyệt, “Hừ, cô bé, đêm nay đại gia sẽ ăn sạch ngươi.”
Tiêu Nguyệt nghĩ thầm, nàng ngàn vạn lần đừng dừng lại.
Nguyễn Miên Miên ngồi xổm xuống, mơ mơ màng màng tìm được hai quả mâm xôi đỏ nho nhỏ kia, dừng một chút, rồi dán môi lên.
Đầu tiên nàng dùng lưỡi liếm hai cái, rồi ngậm lại mút vào, cuối cùng trực tiếp dùng răng nanh cắn cắn.
Tiêu Nguyệt ngừng thở, lông tơ toàn thân đều dựng đứng, nước bọt ấm áp của nàng mang theo hương rượu nho đặc biệt tinh khiết vây quanh hai điểm hồng mẫn cảm của hắn, Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy vị trí nào đó thực đã đạt tới trạng thái cứng nhất, nếu không làm chuyên gì kia, sẽ bùng nổ.
Nhưng, “Hít….Nha đầu nàng đừng cắn ta….mau buông ra, đau quá, còn cắn nữa sẽ chảy máu đó.” Tiêu Nguyệt luống cuống, Nguyễn Miên Miên quả thực say không nhẹ, bây giờ nàng căn bản không biết mình đang ăn cái gì, có lẽ coi là hoa quả, cho nên hạ miệng căn bản không biết nặng nhẹ.
Đáng thương cho Tiêu Nguyệt đang động dục lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu đẩy nàng, nàng lại trực tiếp dùng sức cắn rớt cái kia của hắn thì làm thế nào?
Vậy không phải trực tiếp tàn phế luôn sao? Nghĩ đến vị thái tử đầu tiên trong lịch sử khiếm khuyết đầu nhũ bên trái, quá dọa người rồi.
“Miên Nhi…..nàng nhẹ một chút, không thể cắn, phải mút, phải mút biết chưa?”
Ai ngờ Nguyễn Miên Miên đột nhiên buông hắn ra, kêu lên: “Phi phi phi…..Cái gì mà mọng nước chứ, một tí hương vị cũng không có, hút nửa ngày không ngọt cũng không mặn, quá khó ăn, không được không được, ta không ăn ngươi, không hợp khẩu vị tí nào.”
“Gặm nửa ngày nàng lại còn nói không thể ăn? Vừa rồi nàng còn ăn đến vui vẻ như vậy.” Tiêu Nguyệt khó thở, lại còn nói không hợp khẩu vị, hơi quá đáng.
“Cái này còn ăn không ngon bằng quả mâm xôi bình thường ta ăn đâu, to tròn tươi non mơn mởn, đây thì ăn nhạt nhẽo vô vị cũng không biết là giống cái gì….” Nguyễn Miên Miên thực không biết tốt xấu phê bình một chút.
“Miên Nhi nàng muốn châm lửa rồi bỏ mặc sao, lần này nàng không thể chạy thoát đâu.” Tiêu Nguyêt kéo nàng vào trong lòng, thoáng thấy thứ mà nàng miêu tả sinh động đang dựng thẳng, trực tiếp đè nàng xuống!
Nguyễn Miên Miên ngã bịch lên giường, tiêu Nguyệt lập tức áp xuống: “Miên Nhi….nàng còn nhớ rõ chuyện ở Túy Mộng trì đêm đó….” Tiêu Nguyệt ý đồ dùng ký ức để đánh thức dục vọng của nàng.
Nguyễn Miên Miên bĩu môi, khuôn mặt đỏ bừng khó hiểu nhìn hắn, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, cũng không biết Tiêu nguyệt đang muốn ăn nàng.
“A…” Nàng vô tâm vô phế cười khanh khách không ngừng, sau đó dùng ngón tay chọc khuôn mặt hắn: “Ngươi thật nặng nha, ta đã nói không hợp khẩu vị không muốn ăn ngươi, ngươi đừng đè lên người ta…..”
“Nhưng ta muốn ăn nàng….” Tiêu Nguyệt nhịn không được, dục vọng nguyên thủy chiến thắng, đêm nay hắn nhất định phải ăn nàng đến xương cốt cũng không còn.
“Hì hì….không cần….ngứa quá….ưm…..đừng chạm vào ta….” Nguyễn Miên Miê còn cười ha ha, toàn thân co thành một đống xoay tới xoay lui dưới người hắn.
Tiêu Nguyệt tóm nàng lại, khiến cho nàng không thể nhúc nhích, sau đó bắt đầu từ cổ nàng, yêu thương cắn nhẹ làn da nàng, hạ một chuỗi ô mai xuống người nàng.
“A….thật sự rất ngứa đó….đừng trêu ta…” Nguyễn Miên miên bắt lấy đầu Tiêu Nguyệt, bàn tay luồn vào tóc hắn khiến hắn không thể nhúc nhích.
Tiêu Nguyệt ngừng lại, thấy khóe môi nàng lộ ý cười vui vẻ, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà, xem ra là còn chưa tỉnh rượu.
Mặc kệ, không nhịn được nữa, phỏng chừng với cái đức hạnh này của nàng, làm thế nào cũng không khơi dậy được ham muốn của nàng.
Trực tiếp cởi ra thứ che dưới thân nàng, cũng tự mình cởi ra thứ ngăn trở cuối cùng.
Thực hiện tốt khâu chuẩn bị cuối cùng, ghé đến bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Miên Nhi….Ta vào nhé, lần này sẽ không đau nữa đâu….”
Sau đó, kiên quyết nhắm ngay của nàng….chuẩn bị tiến vào.
Nguyễn Miên Miên lại đột nhiên nói: “Ha ha…Dung Triệt ta đã nói là rất ngứa, đừng trêu ta nữa….ha ha…..”
Nàng nói đến là vô tâm vô phế, Tiêu Nguyệt lại cảm thấy như bị giội một bồn nước lạnh, cả người sững sờ ở đó.
Tuy rằng vừa rồi nàng nói hai chữ kia rất mơ hồ, nhưng hắn lại nghe rất rõ ràng, nàng gọi chính là tên Dung Triệt.
Sau khi uống rượu thật sự nói thật lòng, cho nên khi nàng đang chơi đùa vui vẻ, nàng nghĩ đến Dung Triệt, khi nàng vui vẻ nhất, nghĩ đến là Dung Triệt!
Nguyễn Miên Miên duỗi thắt lưng, trực tiếp dùng chân đạp lên ngực hắn, “Ta đã nói không muốn chơi, ta muốn đi ngủ, ngươi đừng ồn ào….”
Sau đó cướp lấy chăn ngủ khì khì, lăn qua lăn lại cả đêm, một đêm điên cuồng, nàng cảm thấy thật mệt mỏi.
Tiêu Nguyệt cả người từ dục vọng tăng vọt biến thành lạnh như băng, xuống giường mặc quần áo, không thèm nhìn Nguyễn Miên Miên, trực tiếp ra ngoài tới nội đường.
Lúc này bầu trời đã dần sáng, Tiêu Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nắm chặt tay, khớp ngón tay kêu rắc rắc.
Lãng phí tình cảm cả buổi tối chơi với nàng, cuối cùng lại được kết quả này….Thì ra người trong lòng nàng đích thực là Dung Triệt, nàng yêu ca ca thân sinh của chính mình.
Tình cảm đẹp đẽ như gốm sứ đổ vỡ, tốc độ chậm rãi sắc bén xẹt qua lòng hắn.
Trong mắt Tiêu Nguyệt đột nhiên xẹt qua vẻ tàn nhẫn.
Thế mà, trong lòng nàng chi có Dung Triệt, thế mà, bọn họ lại yêu thương nhau.
Như vậy, hắn không phải nên làm chút gì đó, để thành toàn cho bọn họ, khiến cho tình yêu của bọn họ bị thế nhân phỉ nhổ, vạn kiếp bất phục sao, Miên Nhi có phải sẽ hết hi vọng, sẽ trở về bên cạnh hắn hay không?
Tiêu Nguyệt giờ phút này mới ý thức được, ham muốn chiếm hữu của hắn với Nguyễn Miên Miên thực đã tới tình trạng điên cuồng rồi.
Hắn muốn hủy diệt thứ mà nàng thích, diệt trừ nam tử nào liên quan đến nàng.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
20 chương
279 chương
23 chương
56 chương