Vương Phi Trắng Nõn
Chương 104 : Thì Thầm Khi Nửa Đêm Không Người
Dung Triệt sửng sốt một chút, bỗng cười rộ lên, cười như bách hợp nở rộ, ngay cả trong mắt cũng tràn ngập ý cười.
“Huynh cười cái gì?” Nguyễn Miên Miên buồn bực, nàng khó khắn lắm mới nói ra được một câu thổ lộ chính mình còn thấy kinh điển, Dung Triệt lại còn cười nàng.
Dung Triệt ngừng cười, nghiêm túc nhìn nàng, trên mặt tràn đầy ngọt ngào, nâng tay, ngón tay thon dài chạm lên mặt nàng, nhẹ nhàng miết.
“Thì ra đó là tâm tư Miên Nhi với ta, ta vẫn nghĩ rằng…” Dung Triệt không nói nốt lời phía sau, nhưng Nguyễn Miên Miên biết hắn muốn nói gì.
Hắn khẳng định vẫn nghĩ, nàng thích Tiêu Nguyệt.
“Cho nên bây giờ huynh đã biết, nhất định phải dưỡng bệnh thật tốt để mau mau khỏi…”
“Ừm….” Dung Triệt không nhắc lại, chỉ mau chóng ôm chặt nàng, như có thứ gì chậm rãi xói mòn trái tim hắn, lại như có thứ gì lấp đầy.
Lo được lo mất là cảm giác lớn nhất hiện nay của hắn, có được người mình muốn nhưng vẫn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Như lời Nguyễn Miên Miên nói bọn họ không phải là huynh muội nhưng tiền căn hậu quả của chuyện này bị người khác biết sẽ là tai ương của Hạ Lan gia.
Mà Nguyễn Miên Miên hiện giờ đã là Thái tử phi của Tiêu Nguyệt còn cả hoàng đế cũng cố ý để Tuyết Hoa quấy nhiễu hẳn rất nhiều, mỗi điều đều khiến cho bọn họ vạn kiếp bất phục.
Hai người đều hiểu trong long là không nên, biết sau khi thẳng thắn thành khẩn tình cảm của mình sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề.
Nguyễn Miên mien nắm chặt tay Dung Triệt, lúc hắn rút tên bọn họ cũng nắm chặt tay nhau truyền cho nhau sự ấm áp cùng sinh cùng tử. Có lẽ từ lúc đó, hai người đã đạt thành một nhận thức chung: cùng nhau đi.
Không khí rất tĩnh lặng, hai người ai cũng không nói lời nào, cảm nhận thời khắc được ở bên nhau.
Chỉ có bọn họ mới biết, qua bao nhiêu phòng tuyến tâm lí mới dám ôm nhau như vậy.
“Được rồi, ta cần phải trở về, chờ tới khi trời sáng sẽ bị phát hiện.” Nguyễn Miên Miên đứng lên từ trong long hắn, than mình có chút tê dại, cái ôm yêu thương này thật sự rất lâu, haha.
Dung Triệt lưu luyến không rời buông nàng ra, giống như buông tay sẽ mất đi nàng.
“Huynh nhớ uống thuốc, ta…” Nguyễn Miên Miên do dự một chút, “Buổi tối ta lại đến.”
“Được…ta chờ muội…” Nhìn sắc trời bên ngoài, thật sự không còn sớm.
Nguyễn Miên Miên đứng dậy rời đi, Dung Triệt nhìn bong dáng nàng rời đi, khi nào thì nàng mới có thể chính thức thuộc về hắn.
Nguyễn Miên Miên thong dong ra khỏi tiểu uyển, nhảy lên nóc nhà, tim đập thình thịch.
Nói thật, nàng rất khẩn trương, bởi hành vi của nàng hôm nay gần như không khác gian tình lắm, gian tình của Thái tử phi và ca ca của mình, nếu bị lộ sẽ trở thành vụ tai tiếng trong cả hậu cung, mà tương lai bọn họ nhất định sẽ làm quan niêm của thế tục này xuất hiện ngoại lệ.
Theo đường cũ, nhờ bong đêm phi thân qua nóc nhà lặng yên không tiếng động.
Nhưng nàng không phát hiện một than ảnh vẫn đi theo sau nàng, từ khi nàng tới chỗ Dung Triệt than ảnh này liền đi theo.
Tiêu Nguyệt không lật tẩy bọn họ, chỉ lẳng lặng đứng trên nóc nhà, tính thời gian, hắn rất muốn tin tưởng nàng, thậm chí không có dũng khí đi nhìn bọn họ rốt cục đâng làm gì.
Nhìn than ảnh Nguyên Miên Miên phi than bay qua nóc nhà, bàn tay nắm chặt mới thả ra.
Nguyễn MIên Miên trở lại Mộng Xuân các, liền lập tức đổi lại quần áo, sau đó nằm lên giường, trong long thấy may mắn, xem ra khinh công của mình có tiến bộ, không bị người khác paths hiện.
Cả đêm đều đắm chìm trong hạnh phúc nhỏ bé ngọt ngào, cho nên ngay cả đang ngủ khóe miệng cũng nhếch lên.
Nàng vui vẻ, Tiêu Nguyệt thống khổ, đợi bình minh, Tiêu Nguyệt đến Mộng Xuân các, các cung nữ nói nàng chưa tỉnh, Tiêu Nguyệt liền trực tiếp vào phòng ngủ cảu nàng, dù sao cũng không ai dám nói gì.
Nàng ngủ rất sâu, rất yên bình ngay cả Tiêu Nguyệt vào cũng không biết, khóe miệng vẫn nhếch lên.
Tiêu Nguyệt dừng bên cạnh nàng, nàng đang mơ mộng đẹp sao? Mộng đẹp có Dung Triệt sao?
Hạ Lan Miên Miên, ta hiện tại thực hận không thể biến thành cái châm, chọc vỡ giấc mộng của nàng.
Giơ tay, hơi kéo cằm nàng, vuốt xuống khóe miệng đang cong lên của nàng, “Ưm…a…ai da…” Nguyễn Miên Miên theo bản năng đẩy bàn tay đang miết ra, xoay đầu tiếp tục ngủ.
Nàng đang ngủ ngon mà, mơ thật nhiều mộng đẹp, mơ thấy cùng Dung Triệt tay trong tay rời khỏi giang hồ.
Nàng sao có thể ngủ đến an tâm như vậy? chẳng lẽ không cảm thấy mình đang làm chuyện trái lương tâm sao? Hạ Lan Miên Mien nàng cũng thật có bản lĩnh. Tiêu Nguyệt căm giận nghĩ.
Sau đó hắn nhìn xung quanh, nhìn thấy Giấc Mơ Nhỏ Bé đang nằm ngủ trong rổ.
(có ai còn nhớ con thỏ này hem?^^)
Chủ nhân ngủ, ngươi cũng ngủ, Tiêu Nguyệt bước qua ôm lấy Giấc mơ nhỏ bé đang ngủ như heo trực tiếp thả lên người Nguyễn Miên Miên.
Cho nàng ngủ tiếp này!
“Oa…cái gì vậy a?” Nguyễn Miên Miên kêu lên sợ hãi, đang ngủ thoải mái bỗng nhiên trên bụng bị một đống như thịt heo mềm mềm đè xuống, Nguyễn miên Miên lập tức hét lên ngồi dậy. Thấy Giấc mơ nhỏ bé đang bốn chân chỏng vó ngã ở mép giường, con ngươi màu đỏ mở trừng trừng, miệng thở hổn hển.
Nó rất vô tội, tự nhiên bị người ôm lấy nện lên bụng chủ nhân, Nguyễn Miên Miên lại là chủ nhân không biết nặng nhẹ, bị dọa trực tiếp lấy chân đá nó ra sát mép giường, vừa mới tỉnh ngủ lại bị quẳng tới choáng váng, trên đầu một vòng sao đang xoay tròn xoay tròn….
Nguyễn miên Miên nhìn thoáng qua tình hình, trừng mắt nhìn Tiêu Nguyệt, “Tiêu Nguyệt chàng làm gì vậy, mới sang sớm đã muốn mưu sát sao?”
Ôm lấy Giấc mơ nhỏ bé đang ngất, trấn an vuốt vuốt lỗ tai nó, “Đừng sợ đùng sợ, để ta bồi thường cho ngươi một mâm lớn chân gà.”
Giấc mơ nhỏ bé sợ nàng rồi, lực chân nàng thật không giống người thường, đá nó đến mức không muốn ăn, run rẩy không ngừng trong long nàng, người ta rất muốn đi xuống, ngươi đừng sờ lỗ tai của ta nữa, khóc…
Nguyễn Miên Miên nhìn, cái này nghiêm trọng à nha, ngay cả chân gà cũng không hấp dẫn được nó, khẳng định là cực kỳ nghiêm trọng.
“Này, đồ chết tiệt kia, mới sang sớm ra đã muốn giết ta hay là con thỏ của ta vậy? Chàng vào cũng không biết gõ cửa sao? Mà ai cho chàng vào, ta còn đang ngủ đó.” Nguyễn Miên mien hổn hển rống giận.
Nha đầu thúi kia còn tiên phát chế nhân (hành động trước để giành lợi thế) sao, Tiêu Nguyệt cau mày, nhìn con thỏ béo kia nghĩ thầm, vừa rồi sao không cạp chết chủ nhân của ngươi đi là xong hết mọi chuyện rồi, “Ta muốn vào phòng ngủ của nàng là đương nhiên, ai dám ngăn cản ta sao? Còn nữa, sao nàng ngủ dậy muộn như vậy, tối qua đi làm kẻ trộm sao?”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
20 chương
279 chương
23 chương
56 chương