Vương Phi Trắng Nõn

Chương 100 : Bí Mật Không Thể Nói

Mấy người bên cạnh cũng cầm theo vũ khí sửng sốt, nhìn hình ảnh hương diễm vô hạn của hai người. Tiềm năng con người là cần phải kích thích, Dung Triệt nhìn phản ứng mọi người, mắt nhất thời bốc hỏa, giơ kiếm, sát ý vụt dâng cao, nháy mắt ra toàn chiêu trí mạng. Tiếng kêu như giết heo vang vọng cả sân, ánh mắt của toàn bộ mấy người bịt mặt trợn lên, ngã hết xuống đát. Rào rào máu tanh, Nguyễn Miên Miên mau chóng che mắt. Sauk hi Dung Triệt giải quyết xong xác bọn họ, phản ứng đầu tiện chính là lấy chăn buộc Nguyễn Miên Miên lại lần nữa, sắc mặt hai người đều mau chóng đỏ như sắp xuất huyết đến nơi. Nguyễn Miên Miên cúi đầu không dám nhìn hắn, tùy ý hắn buộc mình trong chăn. Đột nhiên Nguễn Miên Miên nghe thấy tiếng xé gió, giật mình sợ hãi ngẩng đầu, một mũi tên nhọn tốc độ tia chớp phóng về phía đầu nàng. “A…” Tiếng kêu còn chưa kịp phát hết, chợt nghe thấy tiếng mũi tên cắm vào cơ thể người xé rách lụa. Đau đớn trong dự đoán không đến, Dung Triệt đã nằm sấp trên người nàng, đằng sau cắm một mũi tên. Dung Triệt, lại phản ứng trước nàng, giúp nàng chặn mũi tên này không chút do dự. Hắn suy yếu đè trên người nàng, máu tươi nhiễm đỏ một mảng trước ngực nàng. “Dung Triệt” Ý thức ầm ầm nổ tung, Nguyễn Miên Miên cảm thấy toàn bộ sợ hãi như cứng lại nhập vào dòng nước lạnh sâu không thấy đáy, từng tầng lại từng tầng bao vây nàng, máu toàn thân đều đóng băng. Tiếng kêu tê tâm liệt phế rốt cục cũng đánh động thị vệ chung quanh, một đám người hậu tri hậu giác(đến muộn) vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng trong viện đều kinh sợ. “Miên Nhi…nàng không sao chứ?” Dung Triệt ngẩng đầu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc hiện lên nụ cười miễn cưỡng, hắn cảm thấy miệng vết thương sau lưng đau đớn, đau thấu tâm can, cơ hồ sắp làm hắn ngất đi, máu từ miệng vết thương ào ạt chảy ra, như nước chảy. (chika: =.= gớm nhể) “Dung Triệt…” Nàng nhìn người trong long, mũi tên cắm trên lưng hắn, cũng không biết sâu nông, có tổn thương đến tim hay không. “Đỡ Dung Triệt lên giương đi, gọi tất cả ngự y trong cung lại đây, nhanh lên.” Nguyễn Miên Miên dung chút lí trí còn sót lại quát lên mấy câu. Mấy người luống cuống tay chân lại làm việc, đều sợ chết khiếp, Mộng Xuân các xảy ra chuyện như vậy, truy trách nhiệm ra, bọn họ đều gặp họa. Nguyễn Miên Miên bọc chăn theo vào, tùy tiện thay bộ quần áo rồi đi trông coi Dung Triệt. Cả Mộng Xuân các đèn đuốc sang trưng, người vào người ra. Hoàng đế, Tiêu Nguyệt, Tiêu trì, Tuyết Hoa đều trước sau đuổi tới. Đêm nay vốn là đêm viên phòng của Nguyễn Miên Miên và Tiêu Nguyệt, hiện giờ đã không còn quan trọng, tất cả mọi người đều chăm sóc Dung Triệt bị thương, không còn tâm tư quản chuyện này. Nguyễn Miên Miên luon nắm tay Dung Triêt, bởi lưng bị cắm tên, hắn chỉ có thể nằm nghiêng, sắc mặt tái nhợt, cả thân mình đều là mồ hôi. Thái y kiểm tra xong tình hình Dung Triệt, cho ra kết luận là mũi tên cắm rất sâu, có thể đã tồn thương đến tim, nếu nhổ ra không vận khí được, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Không khí nhất thời ngưng trọng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả hai cùng trách nhau. Tuyết Hoa đứng cạnh khóc lóc than thở, Nguễn Miên mien giờ phút này rất bình tĩnh, nàng chỉ nắm chặt tay Dung Triêt, tự nói với mình không thể khóc không thể khóc, nàng còn phải truyền sức mạnh cho Dung Triệt. Tiêu Nguyệt đi tới ôm bả vai Dung Triệt, muốn an ủi nàng, nàng lại từ chối, đáp lại là nắm tay Dung Triệt càng chặt. Tiêu Nguyệt bất đắc dĩ, mặc dù hiện giờ cảm thấy vị chua, cũng chỉ có thể bỏ đi, mạng người quan trọng hơn, huống chi đỡ một tên này lại là Dung Triệt. Chắn cho nguyễn Miên Miên, trong long hắn cũng ngập tràn cảm kích. Trong phòng sau khi im lặng một lát, hoàng đế cuối cùng ra lệnh, rút tên, rút thì còn có hu vọng, không rút, cứ để như vậy cũng mất máu mà chết. “Hắn là ca ca của ta, cái gì mà máu hay không máu, để ta trông coi hắn.” Nguyễn Miên Miên thất thường rống giận, mọi người ở đây bị dọa, cũng có thể hiểu. Thái y chuẩn bị tốt dược và băng cầm máu, bắt đầu rút tên ra khỏi áo Dung triệt, miệng vết thương nhiễm máu dũ tợn, thực đã phân không rõ là tên hay máu thịt. Điều chỉnh xong tư thế, thái y cầm đuôi tên, tay hơi run lên. Trong đầu Nguyễn mien Miên, là câu bọn họ vừa nói: ‘nếu không vận khí được, có thể nguy hiểm đến tính mạng’ Nếu Dung Triệt không vận khí được, vậy không phải từ nay về sau hắn sẽ rời khỏi sinh mệnh nàng sao, nàng làm sao cho phép chuyện như vậy xảy ra được, một tên này, nếu không có Dung Triệt sẽ bắn lên người nàng, nàng hẳn nên cổ vũ nàng và hắn cùng nhau vượt qua cửa ải khó khắn này. “Từ từ…” Nguyễn Miên Miên đột nhiên gọi thái y lại. Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn nàng. “Để ta nói với huynh ấy mấy câu…” Nguyễn mIên Miên ôm Dung Triệt, hít sâu một hoiw, tựa như phải lấy dũng khí rất lớn, cúi người đến bên tai hắn, nói rất nhỏ bên tai Dung Triệt một câu. Dung Triệt lúc này là nửa hôn mê, ý thức rõ rang, nhưng lại không mở mắt được, cho nên câu nói vừa rồi của Nguyễn Miên Miên hắn nghe được rất vui mừng. Mày giãn ra, khóe miệng nhướng lên, sức mạnh toàn thân tựa hồ đều dồn tới tay, cầm tay Nguyễn Miên Miên, nắm chặt, rồi lại nắm chặt hơn. Nguyễn Miên Miên biết, hắn nhất định là nghe thấy mới phản ứng như thế, “Huynh…nhất định phải cố gắng vượt qua, vì lời nói vừa rồi của ta, Dung Triệt, huynh nghe thấy không?” Dung Triệt vẫn xiết chặt tay nàng như trước, tựa như đang truyền đi sự ấm áp cùng sinh cùng tử :”Thái y…rút tên đi.” Thái y một lần nữa cầm đuôi tên, tất cả mọi người ngừng thở, căng thẳng nhìn tay thái y. Tay đột nhiên dung sức, tên bị rút ra, nhất thời máu tươi trào ra ngoài, bắn lên mặt Nguyễn Miên Miên. “Dung Triệt!” trong tiếng kêu sợ hãi nàng cảm thấy tay hắn mất đi khí lực. Thaí y nhanh chóng đem thuốc bột đã chuẩn bị sẵn đổ lên miệng vết thương của hắn, rồi dung băng cầm máu quấn chặt. “Nương nương đừng lo lắng, Dung triệt công tử chỉ là vì đau đớn quá mà tạm thời ngất đi, công tử thực sự đã bước qua cánh cửa nguy hiểm, chúc mừng nương nương.” Nguyễn Miên mien lúc này mới bắt đầu rơi lệ, Dung Triệt đã qua khỏi cơn nguy kịch, hắn thật vĩ đại, “Bây giờ thần sẽ kê mấy đơn thuốc, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, thân thể công tử sẽ tốt lên.” Chờ tới khi mọi việc yên ổn đã sắp tơi bình minh. Hoàng đế triệu tập mọi người vào nội đường, trước cứ để Dung Triệt nghỉ ngơi, hắn còn muốn hỏi rõ rang việc này. Nguyễn Miên mien đem việc đã xảy ra một năm một mười nói hết, hoàng đế giao việc này cho ngự tiền thị vệ đi truy xét, rồi tiêu sái đi trước, hắn thản nhiên nói một câu như mệnh lệnh: “Dung Triệt tỉnh thì về tẩm cung của mình tĩnh dưỡng.” Nguyễn Miên Miên nhíu mày, rất không vui. Tiêu Nguyệt, Tiêu Trì, Tuyết Hoa tiễn hoàng đế hồi cung, hai nam nhân lúc sắp đi đều rất ăn ý nhìn thoáng qua Nguyễn Miên Miên. Trong long đều có một nghi vấn, rốt cục trước khi Dung Triệt rút tên Miên Nhi đã nói gì với hắn, khiến hắn có được sức mạnh lớn như vậy?