Đường đi quanh co, đi về phía trước chính là đường đến Vạn Phật Tự. Đường núi hẹp, không bằng phẳng, đoạn đường này lắc lư, khiến Ngân Tụ khổ không thể tả. Mặc dù Ngân Tụ nghe nói Bồ Tát ở Vạn Phật Tự rất linh thiêng, nhưng đoạn đường này đi thật là khó. Hôm nay không khác ngày bình thường là mấy, vẫn với trang phục màu trắng, trên mặt trang điểm đơn giản, so với thường ngày có chút hồng hào hơn, cả người cũng có tinh thần hơn. Đặc biệt là, hôm nay nàng có mang thêm trang sức."Ai da ——"Xe ngựa đột nhiên lắc mạnh, Ngân Tụ ở trong xe ngựa cả người nhào về phía trước, thiếu chút nữa là bay ra khỏi xe. Nàng hoảng sợ đến quên cả đau đớn, vội vàng đứng dậy, nhìn Âu Dương Sùng Hoa."Tiểu thư, người không sao chứ? Không biết đã xảy ra chuyện gì!"Ngân Tụ vừa hỏi Âu Dương Sùng Hoa, vừa oán than .Âu Dương Sùng Hoa nhẹ lắc đầu, mắt nàng rũ xuống, hai đường long mày hơi nhíu lại. Xem ra, người của Từ Mộc Dương đã xuất hiện, không biết người đó có theo kịp không, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây. Ngân Tụ giúp Âu Dương Sùng Hoa ngồi ngay ngắn, nàng nâng tay áo rồi vén màn xe lên. Nàng còn chưa ra khỏi màn xe, vừa định mắng tên phu xe, nhưng không ngờ, xảy ra một chuyện khiến hồn nàng như muốn bay về Tây thiên. Ngân Tụ cảm thấy trên cổ lạnh như băng, đồng thời còn có một hơi thở lạnh phả lên cổ nàng.Ánh mắt nàng nhìn lên thì thấy một đôi mắt ẩn chứa ý cười đang nhìn nàng, cả người nàng run lên: “Đây là…”"Đây là cái gì, cô nương không phải không biết chứ?"Lời nói đùa từ người mang mặt nạ truyền đến, trong đôi mắt đen kia luôn luôn mang theo ý cười."Các ngươi, các ngươi thật lớn mật, lại dám… lại dám…"Ngân Tụ không ngừng đổ mồ hôi, bởi vì vô cùng sợ hãi cây đao đang ở trên cổ mình, lời nói đáng lẽ phải khí thế mười phần, nhưng bởi vì sợ hãi mà giảm đi một nửa.. Đừng nói là khí thế, đến sự kiên quyết cũng không có, ngược lại giống như đang cầu xin vậy."Lại dám như thế nào?"Ngân Tụ chỉ cảm thấy đao trên cổ như nặng thêm ba phần, cả người cũng co lại."Còn không mau xuống xe, đại gia ta không có kiên nhẫn."Âm thanh của hắn trầm xuống, nụ cười trong con mắt cũng hoàn toàn biến mất, chỉ giữ lại phần sát ý. Cả người Ngân Tụ liền run lên, trong chốc lát sức lực như bị rút hết, nhưng khi nàng xoay người lại, nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa ngồi trong xe."Ngươi… ngươi… ngươi thật to gan, có biết ai ngồi trong xe không?"Ngân Tụ thấy trong mắt Âu Dương Sùng Hoa tràn đầy nỗi sợ hãi mà cố lấy dũng khí. Nàng phải bảo vệ tiểu thư, quyết không thể để cho bọn họ làm thương tổn tiểu thư."Biết hay không, có quan hệ gì sao? Ha ha chúng ta là sơn tặc, sơn tặc, hiểu không?"Nam tử cầm đại đao run lên vì cười, sau lại hét một tiếng với các thuộc hạ ở phía sau: "Các huynh đệ, các ngươi sợ sao?""Lão Đại, chúng ta cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ người sống!"Phía dưới đồng loạt chỉnh tề trả lời, dứt lời , truyền tới là tiếng cười châm chọc."Có nghe được không, muốn sống thì xuống đây cho lão gia ta."Nam tử đem sống đao vỗ vỗ gò má của Ngân Tụ, từ bên cạnh xe lui ra. Coi như đại đao đã rời cổ nhưng Ngân Tụ vẫn cảm thấy cái lạnh như băng vẫn còn trên cổ mình. Hiện tại đừng nói là nóng, nếu cho nàng thêm mấy bộ y phục nữa, sợ rằng cũng cần dùng đến. Ngân Tụ quay người lại, nhìn Âu Dương Sùng Hoa bên trong xe, "Tiểu… tiểu thư… chúng ta làm sao bây giờ?"Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, đôi tay nàng nắm chặt vạt áo, mười ngón tay cũng đã trắng bệch. Mặc dù Ngân Tụ không nghe Âu Dương Sùng Hoa trả lời, nàng cũng nhìn ra được, tiểu thư nhất định bị dọa sợ."Không có chuyện gì đâu tiểu thư, bọn họ cũng chỉ là sơn tặc, sơn tặc cần chính là tiền, chúng ta cho bọn họ tiền là được rồi, bọn họ cũng không có lá gan dám động đến tiểu thư."Ngân Tụ tiến đến ôm thân thể không ngừng run rẩy của Âu Dương Sùng Hoa. Tay Âu Dương Sùng Hoa nắm chặt cánh tay của Ngân Tụ, nàng đem mặt trốn trong ngực của Ngân Tụ, tận lực tránh khỏi ánh mắt của Ngân Tụ."Tiểu thư… ai da"Ngân Tụ chưa kịp nói hết câu, cả người đã bị người ta nâng lên, cứng rắn kéo nàng ra khỏi xe ngựa, không hề thương hương tiếc ngọc đem nàng vứt xuống xe. Ngân Tụ chỉ cảm thấy trời đất lảo đảo, trong lúc mơ mơ hồ hồ, trước mặt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết. Âu Dương Sùng Hoa nhào ra khỏi xe, trong miệng kêu gào: "Ngân Tụ, Ngân Tụ…” Cặp mắt đen trong vắt lại giống như bị một tầng vẩn đục bao trùm lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Màn xe bị vung lên, một bóng dáng tiến vào trong xe, nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang nhoài người ra khỏi xe. Hắn từ từ ngồi xổm xuống, khi bốn mắt giao nhau, tay hắn vươn ra, bỗng nhiên ngừng lại một chút, đáy mắt thoáng có một tia áy náy."Sùng…""Không nên chạm đến Ngân Tụ…..ô……ô"Từ Mộc Dương còn chưa kịp mở miệng thì Âu Dương Sùng Hoa đã kích động , nàng giống như cực kỳ sợ hãi người trước mặt, trong miệng kêu lên “a.. a.. a..”. Đáy mắt Từ Mộc Dương đột nhiên trầm xuống, hắn che giấu sự do dự, trong miệng nói bừa: "Không hổ là Tam tiểu thư của Âu Dương gia, Cửu Vương phi tương lai, chỉ bằng dung mạo khuynh quốc này, cũng đủ làm nam nhân thèm thuồng, cho dù là một kẻ ngu thì cũng có làm sao.” Thanh âm trầm thấp, lại hờ hững lưu loát giống như đọc thuộc từ trong sách, hoàn toàn không có tình cảm.Ánh mặt trời nghiêng vào trong xe, che khuất hắn , cả người hắn giống như được bao phủ một tầng màu đen.