**: Tâm bị khóa lạiÁnh hồng bạch hào quang trộn lẫn vào nhau, đem trọn cả không gian nhuốm trong sắc màu kỳ ảo.Âu Dương Sùng Hoa cùng nam tử tóc trắng bốn mắt nảy lửa, hình ảnh đối phương cứ thế xẹt qua xẹt lại trong mắt nhau. Không khí băng lãnh càng lạnh lẽo hơn, Âu Dương Sùng Hoa thi một chưởng vào người nam tử tóc trắng, nhìn sâu trong ánh mắt nàng: ngoại trừ tầng tầng lãnh sương, không còn gì khác."Mặc Âm Trần ta sẽ cho ngươi hối hận với việc ta đã thức tỉnh "Nam tử tóc trắng tỏa ra ánh nhìn kỳ lạ như muốn siết chặt bóng dáng Âu Dương Sùng Hoa vào tầm mắt, trên mặt hắn thủy chung một vẻ thanh nhã tươi cười.Âu Dương Sùng Hoa thu hồi mục quang, miết hướng nhìn về phía xa của Giáo sư Hà Điền và Từ Mộc Dương."Âu Dương"Giáo sư Hà Điền lăn lộn bò dậy, gọi Âu Dương Sùng Hoa.Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt quét hàng lông mày, lại không nói gì, liền hướng về phía vòng xoáy đang bắt đầu khởi động."Âu Dương Sùng Hoa ——"Ngay lúc bóng dáng Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất, tiếng la hét từ Mộc Dương bỗng vang vọng bốn phía. Nam tử tóc trắng mải miết dõi theo nhìn bóng hình Âu Dương Sùng Hoa, cho đến khi nàng biến mấtBờ môi nhoẻn miệng cười chậm rãi, lẩm bẩm âm thanh phiêu dật trong không trung. "Sùng Hoa, bây giờ ta sẽ không để nàng thoát ly khỏi ta lần nữa "Nói xong , hồng bạch quang đầy trời đã lặn hết, nam tử tóc trắng đang đứng lập tức rũ xuống. Hắn lại lần nữa biến trở lại thành một thi thể không có linh hồn không có sự sống. Âu Dương Sùng Hoa nhảy vào dòng lũ thời gian, đây là lần đầu tiên nàng được tinh tường cảm nhận rõ ràng dòng chảy xuyên việt. Những ranh giới năm tháng trôi đi xung quanh, những hình ảnh quen thuộc kia đều nói cho nàng biết: mình đang đi qua nơi nàoKhông biết xuyên qua bao lâu, Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy từ phía trước là một cuồng lực mạnh mẽ tóm lấy mình, kéo tuột nàng khỏi hồng triều thời gian.Ý thức ngắn ngủi trong chớp mắt biến mất. Khi nàng tỉnh lại lần nữa, trước mắt là một khoảng tràn ngập sắc đỏ, phấn đàoKhông biết từ đâu truyền đến tiếng đàn dạo vang vang khắp không gian. Tiếng đàn loạn, đứt quãng , thổ lộ khúc trúc trắc nhiễu loạn, lại nức nở nghẹn ngào lòng người.Âm thanh đồng điệu như băng tuyền ngăn trở rêu xanh, chim đỗ quyên gáy tại thâm khe, thê lương tiêu điều tàn tạ, u uất trời chiều. Chưa phát giác ra nơi đâu, lại nổi lên giai khúc hòa điệu, trầm thấp mà đê mê, lan tỏa chậm rãi, kim thanh kia chưa kịp ngừng đọng lại tiếp tục nơi này réo rắt gảy tung dây cung rung động cả nhân tâm . Cầm (cổ cầm) theo tiêu (sáo tiêu) nối tiếp, Thất Huyền ba mươi hai điệu, như tựa vào nhau. (Cổ cầm thất huyền cầm, tra tangthuvien)Âu Dương Sùng Hoa như si như mê giữa làn điệu, dò theo tiếng động mê ly ấy. Nàng chậm rãi bước qua cầu nhỏ bắc qua dòng suối trong veo, đến chỗ lá vẫn muôn màu xanh không đổi, đào vẫn rực hồng tựa không lay chuyển. Xa xa nhìn lại, sâu bên chỗ hoa rơi có một thiếu nữ bạch y ngồi trước đàn. . . . . . Thiếu nữ một thân bạch y, mặt nàng che lại bằng khăn lụa, không cách nào thấy rõ dung mạo, nhưng vẫn cảm nhận được khí chất cao nhã hiền thục. Thiếu nữ nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa, vờ như không thấy, tiện tay lưu chuyển dây đàn, không gian triền mien giai điệu du dương. . . . . . Khúc ca lại thánh thót vang lên: "Tìm khắp ở thế gian*, một khúc tiêu ca khuyếtQuân tâm rực nắng chói, lòng ta thoảng ánh trăngSớm muộn rồi đôi ngả, phải đâu được vẹn tròn? Gặp nhau nơi kiếp khác, ta chẳng nhận ra nhau, lời thề nào còn giữ?." * một khuyết địch tiêu ca: khúc sáo tiêu bị khuyết đi, không trọn vẹn.=> Phần tạm dịch thô vụng của mình (Wendy) ^0^ : nguyên văn tiếng Hán: Vọng đoạn lai thì lộ, địch tiêu ca nhất khuyết. Quân tâm tự kiêu dương, ngã tâm hạo khấu nguyệt. Tảo vãn lưỡng tuyệt cách, yên đắc cộng viên khuyết? Gặp nhau nơi kiếp khác, ta chẳng nhận ra nhau, lời thề nào còn giữ? Thổn thức có đôi lời, thao thức lòng người mãiĐời này đã vô duyên, chờ mong gì kiếp sau; đường nào cũng vô pháp, kiếp sau hẹn thế nào? Một tiếng nhạo thế gian, tình nào có dứt được?** Lai sinh bất tương chẩm, đạt phó cựu thì ướcĐoản đoản đích từ cánh thị nhiễu nhĩ bất khứThử sinh dĩ thị thác quá, hựu như hà khứ kỳ đãi lai sinh, thử sinh dĩ vô pháp đắc đáo, hựu như hà khứ phó lai sinh ước? Xuy tiếu, giá thế gian cánh hoàn hữu như thử si mê chi nhân **(Lần đầu tiên dịch thơ, mong chuyển tải hết ý thơ, câu hơi vụng xíu ^”^)Khúc cuối cùng, thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhíu chặt hàng lông mày, rồi lại giãn ra rất nhanh sau đó, nàng cất tiếng hát thánh thót như hoàng oanh: "Đã vô duyên kiếp này, kiếp sau còn duyên nhau? Duyên phận chẳng thiên định, có lòng mới đạt thànhDuyên phận chẳng thiên định, có lòng mới đạt thành."** Thử sinh vô duyên hựu chẩm tri lai sinh vô duyên? Duyên phân bản tựu phi thiên định, nhân định thắng thiên tài năng đắc tự kỷ sở tưởng vếu đắc, sở vếu đắc **Rải rác mấy lời lại gợi ý thật sâu, Âu Dương Sùng Hoa nghe xong không hiểu tại sao tim mình lại đập nhanhMáu rần rần dồn lên trán, trượt xuống đôi gò má, nhuộm đỏ khuôn mặt trắng ngần của thiếu nữ, giống như hàng hàng nước mắt ròng ròng đổ xuống như thác, trông muôn vàn đau đớn. Mờ mịt quay đầu , hoa vẫn theo gió mà rơi, trước đàn, hương đốt vẫn còn, nhưng thiếu nữ kia đã biến mất không còn dấu vết, phảng phất như tất cả chỉ là ảo giác của nàng.Âu Dương Sùng Hoa đang mắc trong vòng suy nghĩ, dòng lũ lại lôi nàng trở lại thời không đa chiều lần nữa, nàng lại bị kéo về phía trước. Toàn thân đau đớn như muốn vắt kiệt tất cả sức lực, ý thức lại bất đầu chìm vào hư vô Bên tai, tiếng gió đang thảm thiết kêu gàoHai mắt hơi hơi hé mở, bất ngờ một bóng dáng màu lam rơi vào mắt. "Tiểu thư, đồ tiểu bạch si (con ngốc nghếch) này không chịu nổi được nữa đâu.""Làm sao mới có vài cái đã không đi được?"Thanh âm dễ nghe từ trên đầu truyền đến, Âu Dương Sùng Hoa vô cùng mệt mỏi và đau đớn, không thể nhìn được rõ thân thể của ai đang lắc lư trong mắt mình "Đại tiểu thư, cầu người tha cho tiểu thư đi, tiểu thư không phải cố ý đâu, Ngân Tụ van xin người mà."Tiếng khóc nứt nở của Ngân Tụ vang bên tai.Âu Dương Sùng Hoa mông lung trong lòng, cố gắng suy đoán người đang đứng trước mặt mình là ai. Không ngờ tới khi mình trở về lại gặp phải người này ! "Tránh ra tránh ra, cản đường đi của đại tiểu thư."Tiếng la hét ương ngạnh truyền đến, Âu Dương Sùng Hoa nhíu lông mày thật chặt"A ——"Tiếng kêu gào thảm thiết của Ngân Tụ còn vang vọng mãi trong không gian.Âu Dương Sùng Hoa ráng hết sức mở căng hai mắt ra để nhìn.