Vương phi khó nuông chiều: kiêu ngạo vương gia xin tự trọng!
Chương 13 : Bốn nha hoàn xuân, hạ, thu, đông
Sau đó năm đôi mắt long lanh cùng nhau nhìn chằm chằm Diệp Tống.
Diệp Tống có chút đau đầu, cằm dưới tự động giật giật, nói: "Tại sao đột nhiên muốn tới đây?"
Một nha hoàn đại diện nói: "Bởi vì Vương phi nương nương rất đúng ý nguyện của nô tỳ. Từ trước không tiếp xúc qua với Vương phi nương nương nên không hiểu Vương phi là người như thế nào, chỉ nghe những người khác mơ hồ nói qua. Nhưng mà bọn họ đều nói không đúng, tụi nô tỳ tiếp xúc qua mới phát hiện được Vương Phi nương nương cùng lời nói của bọn người kia đều không giống nhau. Lần này nương nương bị đánh, à không, nương nương không cẩn thận bị thương, tụi nô tỳ rất là lo lắng, muốn tự mình lại đây chăm sóc. Kính xin nương nương ân chuẩn, tụi nô tỳ vô cùng cảm kích."
Diệp Tống thấy thái độ thành khẩn của các nàng, liền hỏi: "Trước đó các ngươi là người hầu ở nơi nào?"
"Nô tỳ là trung đẳng nha hoàn trong Vương phủ, chuyên quản hạ đẳng nha hoàn ở đình viện lau dọn."
"Thế à", Diệp Tống lại nói, "Các ngươi lúc trước rất là thanh nhàn thoải mái, còn có hạ đẳng nha hoàn có thể sai khiến, khi đến chỗ ta có thể sẽ không được thoải mái như vậy, còn làm những chuyện phức tạp hơn, các ngươi đây cũng là nguyện ý?"
Bọn nha hoàn gật đầu: "Không nguyện ý thì sẽ không tới, chỉ cần nương nương không chê."
Diệp Tống đưa tay xếp hạng nha hoàn, nửa ngày không nói ra được lời cự tuyệt, đối mặt ánh mắt đáng thương của họ, cuối cùng nàng chỉ than nhẹ một tiếng, nói: "Xuân Xuân." Sau đó lần lượt chỉ ba người còn lại: "Hạ Hạ, Thu Thu, Đông Đông, vừa vặn bốn người. Để Bái Thanh dẫn các ngươi đi làm quen một chút."
Bốn nha hoàn lộ ngoài mặt lộ vẻ vui mừng: "Tạ Vương phi nương nương!"
Từ khi bốn nha hoàn này đến Bích Hoa uyển thì nơi này càng thêm náo nhiệt, Diệp Tống mỗi ngày đều có thoải bản đang lưu hành mới nhất để xem, từ thể loại cung tâm kế cho đến thể loại tài tử giai nhân phong hoa tuyết nguyệt lại đến các thể loại động tác ái tình trắng trợn, đến cuối cùng Xuân Xuân trực tiếp dâng lên một quyển sách đông cung đồ, sờ mũi một cái vô vị nói: "Nương nương, nô tỳ xem qua loại sách họa phong này rất được, nương nương có thể xem để giết thời gian."
Thế là Diệp Tống nhận lấy, Xuân Xuân liền đi khỏi cùng Hạ Hạ, Thu Thu đồng thời dành một ít gian dưới nhà bếp làm những món ngon bồi bổ cho Diệp Tống, trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng la hét. Đông Đông tương đối trầm mặc, cùng với Bái Thanh ở trong sân nhổ cỏ, gieo vào đi vườn Đinh lão bá nơi đó phải tới loài hoa.
Lỗ tai Diệp Tống chưa từng quá thanh tịnh. Nhưng khóe miệng nàng lại như có như không hiện lên nụ cười yếu ớt, đối với những ngày tháng sống trong sự ồn ào này dĩ nhiên vẫn là không thích. Nhưng, khi nàng trở mình đồ sách, nhìn thấy tờ thứ nhất tư thế dây dưa cùng nhau của một đôi nam nữ, mí mắt liền căng gân.
Mới bắt đầu mấy ngày, Bái Thanh vẫn phải đi xuống nhà bếp của Vương phủ trực tiếp làm đồ ăn cho Diệp Tống, tại nhà bếp nhỏ của Bích Hoa uyển bị đốt đếm không hết bao nhiêu lần cuối cùng cũng đã thành công khai mở. Hạ Hạ nấu ăn một cách si mê, bất cứ lúc nào cũng cầm trong tay một quyển thực đơn, đã làm một ít đồ ngổn ngang, tự cấp cho bốn nha hoàn trước đó của Diệp Tống ăn trước, vẫn là tự nhiên không thể phòng ngừa chuột nhỏ đến ăn vụng. Cuối cùng bưng lên bàn cho Diệp Tống ăn món cháo đại bổ, tuy rằng mùi vị có chút kỳ quái, nhưng vẫn có thể nuốt được.
Khoảng thời gian này Tô Thần bề bộn nhiều việc, hầu như đều là đi sớm về trễ, nhưng mỗi đêm lúc Nam Khu ngủ chung quy vẫn quay trở về. Cứ việc như vậy, trong đầu Tô Thần vẫn cứ thỉnh thoảng hiện lên cảnh tượng vào buổi tối ngày hôm ấy tại Hải Đường uyển lúc Diệp Tống người đã bị nhuốm máu vẫn cười đến tuyệt diễm. Nụ cười ấy tựa như một con dao găm sắc bén, không ngừng đâm mạnh vào đầu óc của hắn, để hắn cực kỳ buồn bực mà mất tập trung.
Đối mặt với sự sợ hãi trước khi chết, một người phụ nữ cũng còn có thể cười như vậy, nàng không cảm giác được đau nhức sao, nàng thật sự không có tim không có phổi sao?
Loáng một cái, Tô Thần bất tri bất giác đi đường vòng đến Phương Phỉ uyển, con đường có đi qua Bích Hoa uyển, quỷ thần xui khiến dừng bước, sâu sắc cau mày, rất là ngầm bực, lại rất táo bạo.
Lúc vừa định xoay người đi, bên trong Bích Hoa uyển truyền ra một trận cười như chuông bạc* của các thiếu nữ, các nàng cười rất vui vẻ, để người nghe tâm tình cũng nhẹ đi một phần.
(*cười như chuông bạc: ý nói nụ cười như tiếng chuông kêu, một nụ cười trong trẻo)
Tô Thần ở bên ngoài dừng chân một lúc. Xuyên thấu khe hở đến chỗ sân lớn, hắn nhìn thấy trên chiếc ghế trong viện, Diệp Tống nằm ở nơi đó, trong không khí ban đêm hiện ra cảm giác mát mẻ, tóc nàng đen nhánh nhẹ nhàng buông xuống như nước chảy vậy, mặt rất gầy gò nhưng không giấu được phong hoa thần thái chói rọi, người mặc một bộ quần áo mỏng, gió thổi tình cờ nhợt nhạt. Bái thanh sợ nàng lạnh, liền quàng cho nàng một tấm chăn mỏng. Mấy nha hoàn vây quanh nàng, tựa đang kẻ chuyện cười.
Nhưng bọn nha hoàn đều cười rất vui vẻ, nàng lại chỉ cười nhạt. Giữa lông mày xuôi theo ý cười mềm mại.
Thần thái lười biếng kia, làm cho Tô Thần nhìn đến sững sờ. Hắn xưa nay chưa từng thấy một nữa nhân nào lại có thần thái vân đạm phong kinh* như vậy, kể cả Nam Khu, cũng không có.
(*vân đạm phong kinh: 云淡风轻 nhẹ như mây gió)
Sau khi kể hết chuyện cười rồi, Diệp Tống phất tay để nha hoàn đem lên bàn đá đĩa trái cây dưa trà rồi lui xuống, ánh lửa mờ nhạt của đèn cầy, nhất thời trong sân bầu không khí có chút âm u đi, hai mắt nàng phản chiếu lưu quang có chút giảo hoạt, nói: "Mau ngồi xuống đàng hoàng, hiện tại đến phiên bản Vương phi nói với các ngươi."
Bái Thanh xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Tiểu thư… Tất yếu phải kể thật sao…"
"Như vậy con người mới có thể lạc vào cảnh giới kỳ lạ." Diệp Tống liếc nàng một chút, nàng không còn dám dị nghị, thế là Diệp Tống dừng một chút mới bắt đầu chậm rãi nói, "Đây là một câu chuyện có thật, lúc nhỏ nương đã kể cho ta nghe. Nương ta khi còn bé ở bên ngoài nhà ngoại, đó là một thôn trấn rất yên tĩnh, từng nhà có nuôi chó, trời vừa tối đều có tiếng chó sủa. Bà ngoại nói với nương ta, đó là khi trời tối, mắt của chó có thể nhìn thấy những vật mà con người không thể nhìn thấy."
"Có một ngày, ở trấn có người chết, gia đình người kia đặt quan tài ở nhà bảy ngày, sau bảy ngày buổi tối mới do dân trong trấn đem đi mai táng. Ban ngày bà ngoại liền để nương ta ở trước cửa vung một bát gạo trắng, kết quả nương ta ham chơi nên quên mất chuyện này. Buổi tối bà ngoại theo những người đi mai táng niệm liễm, nương ta ở nhà một mình. Đêm đó từng nhà những con chó đều sủa điên loạn, mẹ ta rất sợ, mới nhớ bà quên mất vung gạo, thế là hoang mang đi múc gạo. Nhưng khi bà quay người lại. . ."
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
186 chương
201 chương
165 chương
29 chương
127 chương