Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 102 : Chia Ly là để Tương Phùng (Phần 1)

Trời mờ mờ sáng, Thanh Uyển Ngọc vẫn cố gắng viết cho xong 1000 lần Nữ Tắc, từ tối qua tới giờ nàng ta đã chép được hơn chục bản. Uyển Ngọc dùng cả đêm qua tay vừa chép đầu vừa nghĩ lại vụ nổ hôm qua, càng nghĩ nàng ta càng thấy vụ nổ trên phi lý tới mức nào. Dù cho pháo hoa có bất ổn thế nào, có hết hạn đi chăng nữa cũng làm gì có chuyện nổ ra được hiện trường như đêm qua được chứ? Trừ phi là có kẻ đã cố tình làm như vậy, mà cây pháo kia là do Thanh Uyển Ca gửi tới, nàng ta dù là con ngốc cũng có thể đoán được ai là thủ phạm. Nghĩ tới đây Thanh Uyển Ngọc nghiến răng, dùng lực mạnh tới mức gãy đôi cây bút lông, miệng nàng ta gầm gừ. "Thanh Uyển Ca, họa đều do ngươi mà ra, ta thề sẽ có ngày bắt ngươi trả giá!! Gừ...!" - -------- Cũng trong lúc này đây, tin tức Uyển Ca và Lục Phong đêm qua chung giường đã truyền khắp trên dưới Chiến vương phủ, mặc dù người trong phủ Chiến vương này đều là người ăn nói cắn thận, phép tắc nhưng đối với cái tin tức nóng như dung nham này khiến cho dù là người kín miệng nhất cũng chịu không được mà lan truyền, hoặc ý nhất cũng là thán phục người được gọi là "Vương phi tương lai" này. "Này ngươi đã nghe tin gì chưa?" "Biết rồi, ngươi là đang nói tới chuyện vương gia và vương phi tương lai đã chung giường chứ gì?" "Thật không thể ngờ, người lãnh huyết, không có bất kỳ hứng thú với nữ nhân như vương gia lại có thể làm ra chuyện trên a." "Chứng tỏ vương phi tương lai thủ đoạn có thể nói là phi thường." "Ừ ai có thể ngờ vương gia vì vương phi mà lay động kia chứ?" "Sau này đối với vương phi phải hết dạ hết lòng mới mong sống trong vương phủ a." "..." Triệu ma ma tất nhiên cũng đã bóng gió nghe được ít nhiều về chuyện trên, bà ấy liền cau mày lại đi tới tìm Hắc Nhị người hôm qua theo hầu Lục Phong. "Chuyện đêm qua là như thế nào? Ngươi hãy kể lại tường tận cho ta nghe xem." Hắc Nhị đứng trên cửa lớn Minh Chiến viện (viện riêng của Lục Phong) canh gác, được Triệu ma ma hỏi thế mà mồ hôi đổ như mưa, liền thành thật trả lời. "Bẩm Triệu cô cô, hôm qua vương gia và vương phi thi uống rượu với nhau...sau đó vương phi bất tỉnh, vương gia liền bế vương phi về phòng riêng ạ." Triệu ma ma ngó vào tẩm cung bên trong, thở dài hỏi. "Vậy người còn ở trong đó?" Hắc Nhị gật đầu lia lịa, Triệu ma ma bước vào trong Minh Chiến viện, không kiên dè gì mà mở cửa trực tiếp bước thẳng vào bên trong, vừa vào tới bà liền ngó qua bên phải liền thấy Lục Phong ngồi ngủ gật ở dưới đất tựa lưng vào thành giường, còn Uyển Ca thì nằm ở trên giường, hai tay nàng nắm chặt lấy tay Lục Phong không buông, trên trán của nàng có để một chiếc khăn, mặt nàng trắng bệch đổ nhiều mồ hôi. Triệu ma ma nhìn thấy cảnh này mà an lòng, tự trong tâm bà biết Lục Phong sẽ không làm ra chuyện như những kẻ bên ngoài đã và đang nói, nhưng lại sợ Uyển Ca...là do bà nghĩ quá nhiều rồi, Uyển Ca dù sao cũng là đích nữ quận chúa lại có hôn phối với Lục Phong, sẽ không làm ra loại chuyện như thế. Triệu ma ma bước tới khẽ gọi Lục Phong dậy, tay bà với chạm tới vai hắn lập tức Lục Phong theo phản xạ mà tỉnh giấc, nhìn Uyển Ca rồi lại ngó qua Triệu ma ma, Triệu ma ma ra hiệu với Lục Phong, hắn hiểu ngay liền đứng dậy, Triệu ma ma ngồi xuống giường, lấy cái khăn trên trán nàng xuống rồi sờ nhẹ trán của nàng để kiểm tra. "Không sao rồi, tiểu quận chúa đã không còn sốt nữa, vương gia có thể an tâm rồi." Nghe được lời này, Lục Phong thở phào nhẹ nhõm, đêm qua nàng tuy không mơ thấy ác mộng nữa nhưng lại phát sốt, khiến cho hắn hết sức lo lắng, nhưng trong giữa đêm giữa hôm như vậy chỉ có thể lấy khăn ướt làm dịu đi cơ sốt sau đó hắn ngủ thiếp đi khi nào không hay. Triệu ma ma quay người rời đi, cho người tới phòng bếp lấy canh giải rượu và cháo nóng lên cho Uyển Ca và Lục Phong dùng bữa sáng, cùng với một bộ y phục khác cho Uyển Ca do đêm qua nàng đã ra quá nhiều mồ hôi, để một nam một nữ trong phòng. Uyển Ca lúc này mơ hồ tỉnh lại, Nguyệt đêm qua phát sốt nên đã biến mất tăm, không hề nói một lời nào, đồng tử màu xám mở mắt tỉnh giấc. Uyển Ca ngồi dậy nhìn cảnh vật trang trí lạ mắt và Lục Phong khó hiểu hỏi. "Huynh...ta vì sao lại ở đây? Đây là đâu?" Lục Phong ngồi lên giường, giọng ôn nhu ấm áp đáp. "Nàng đêm qua say rượu, phát sốt nên ta phải để nàng ở lại Chiến vương phủ của ta." Tinh nhớ ra đêm qua Nguyệt cùng với Lục Phong thi nhau uống rượu, sau đó lại còn nhắc tới chuyện trong quá khứ khiến nàng nhớ ra hôm qua là ngày gì, thấy Uyển Ca trầm ngâm Lục Phong liền lo lắng hỏi. "Nàng cảm thấy thế nào rồi, có cần mời ngự y tới không?" Uyển Ca bất giác nhớ ra hôm qua bản thân đã phát sốt, nàng tự kiểm tra nhiệt độ của bản thân rồi thở phào nhẹ nhõm, hôm nay là ngày ước định cùng ba vị tông sư xuất phát lên Liên Châu nếu vì chuyện này lại muộn nữa thì khổ. "Không sao rồi, huynh quên ta cũng là Dược Sĩ sư rồi sao? Tự ta có thể chữa cho mình mà." Thấy Uyển Ca nói vậy, Lục Phong coi như là an lòng, nói tới đây Uyển Ca bỗng nhớ ra việc quan trọng. "Ta đêm qua không về nhà, phụ thân sẽ không vì chuyện này mà lo lắng cho người tìm ta đấy chứ?" Lục Phong còn tưởng nàng đang lo chuyện gì, hóa ra là chuyện này liền lên tiếng trấn an. "Không phải đêm qua đã cho Doanh nhi về Cảnh vương phủ thông báo rồi sao, sẽ không có chuyện đó đâu, nàng đừng quá lo a." "Mời vương gia, quận chúa dùng bữa ạ." Cả hai đang nói chuyện thì một giọng nói tỳ nữ nói xen vào, Lục Phong nhìn tỳ nữ mới tới kia mà cau mày tỏ ra khó chịu, nữ nhân này tuy là tỳ nữ nhưng lại ăn mặc khác hoàn toàn só với các tỳ nữ khác, đầu tóc thì cài trâm ngọc, mặc nguyên một bộ hồng y lòe loẹt và có phần hở hang, nếu không biết còn tưởng nàng ta là một tiểu thiếp trong phủ a, Lục Phong một lời lạnh như băng ra lệnh. "Bỏ điểm tâm và y phục xuống bàn, lập tức đi thu dọn hành lý rồi tới chỗ Triệu ma ma lấy tiền tháng này, sau đó lập tức rời khỏi Chiến vương phủ ngay cho bản vương." Uyển Ca và tỳ nữ kia đều bị lời nói ấy của Lục Phong làm cho kinh ngạc, không thể ngờ hắn lại ra tay dứt khoát như thế a, tỳ nữ đó vốn định cầu xin nhưng lại bị ánh mắt sắc như dao của Lục Phong làm kinh sợ không muốn nhưng bất đắc dĩ tuân mệnh rời đi. Uyển Ca lúc này lại cười khổ, nhìn nam nhân tóc trắng kế bên mà châm chọc. "Huynh có cần phải tuyệt tình như thế không? Chỉ là nói xen vào thôi mà." Lục Phong quay mặt nhìn nàng, cười gian xảo. "Thứ nhất: Không tôn ty trật tự, thứ hai: Không tôn trọng chủ tử, Thứ ba: Dám có tư tình với chủ tử, đuổi đã là biện pháp nhẹ nhất rồi, chẳng lẽ nàng không nhận ra cô ta là đang ghen tỵ với nàng và có ý quyết rũ ta ư?" Uyển Ca thản nhiên trả lời. "Thì sao, huynh đẹp trai, tiền và quyền đều có đủ, có nữ nhân chưa chồng nào lại không mê?" "Ổ vậy tất là nói, ái phi là mê ta rồi." Vừa nói Lục Phong vừa áp sát nàng vào trong tường, Uyển Ca lập tức hét lớn. "Lục Phong, huynh...liêm sĩ ném hết cho chó ăn rồi hả?" Lục Phong cười không ép sát nàng nữa, nham hiểm trả lời. "Đúng là trước mặt nàng ta không cần liêm sỉ nữa, người ta nói "Mặt dày mới cưới được vợ đẹp" kia mà, nàng đời này đã định sẵn là của ta rồi." Uyển Ca bị lời nói kia của hắn là cho vừa tức giận vừa xấu hổ, đúng là chó cậy nhà, gà cậy chuồng. Lục Phong hắn là đang quy hiếp nàng a, phụ thân con muốn về nhà a! Uyển Ca nhanh chóng lấy lại tinh thần, chống trả. "Trời không còn sớm nữa, ta phải nhanh trở về sửa soạn hàng lý rồi còn tạm biệt phụ thân để lên đường, không làm phiền huynh nữa." Lục Phong nghe tới chuyện này liền chạnh lòng lại không nỡ để nàng đi, hắn ước gì thời gian có thể vĩnh viễn dùng lại tại giây phút này, Lục Phong từ bộ mặt nham hiểm lập tức trở về bộ dạng nghiêm túc nói. "Phải rồi, cuối cùng ngày nàng đi cũng đã tới, Uyển Ca...Liên Châu thành là một nơi không hề dễ sống, sức ép không khác gì so với quân đội, nàng phải biết tự lượng sức mình, chuyện gì cũng phải nghĩ thấu đáo, nếu thật sự giải quyết không nổi thì tìm Liễu sư (Cầm thánh) tuyệt đối không được manh động, còn nữa..." Uyển Ca nghe được những lời này của Lục Phong, trái tim của nàng không biết vì sao lại cảm thấy khó chịu, nàng khẽ trấn an hắn. "Huynh yên tâm đi, ta sẽ không tùy tiện như ở đây nữa đâu, nhập gia thì tùy tục thôi, có sư phụ và Cầm thánh giúp đỡ, sẽ không có chuyện gì đâu." "Nghe ta nói cho hết, nếu có người ăn hiếp nàng mà Liễu sư và Thủy thánh không tiện xen vào, thì nàng hãy tới tìm Mộ sư huynh - Mộ Quỷ Tử, huynh ấy là đại đệ tử của Kiếm Linh sơn, sẽ có thể giúp nàng đỡ gặp ít phiền phức hơn." Uyển Ca cố gật đầu cho nam nhân tóc trắng này an tâm, chuyện nhường nhịn người khác nàng có thể làm được, còn về người kia đến cả nàng cũng không chắc. Uyển Ca chủ động ôm lấy Lục Phong nhẹ giọng đáp. "Huynh nghĩ nhiều rồi, là phúc thì không phải họa, mà đã thì họa thì tránh cũng không khỏi. Ta đi rồi mọi việc trong nhà phải nhờ huynh lưu tâm giúp, nhờ huynh gửi mớ dược liệu này tới Bàng lão nhờ ông ấy luyện ra đan giúp ta, rồi gửi tới Cảnh vương phủ cho phụ thân ta, còn nữa nhắn với Bàng lão cứ mỗi tuần phải tới thăm bệnh cho phụ thân ta một lần, dặn dò phụ thân ta phải tránh việc vui, buồn quá mức." Uyển Ca buôn Lục Phong ra đưa cho Lục Phong mớ dược liệu vừa lấy ra trong túi càn khôn, Lục Phong cầm lấy rồi khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy ra lệnh. "Hắc Nhị ngươi chuẩn bị xe ngựa, bản vương đích thân đưa vương phi về nhà mẹ." Hắc Nhị bên ngoài nghe thấy liền nhanh chóng đi chuẩn bị ngay, Lục Phong quay mặt về phía nàng dịu giọng. "Nàng tới ăn chút cháo và uống canh giải rượu đi, ta sẽ cho người tới thay y phục và làm tóc cho nàng, chuyện nàng giao phó ta nhất định sẽ sắp xếp thật tốt." Nói rồi Lục Phong rời đi, Uyển Ca trái tim và tinh thần lúc này mới tĩnh tâm lại được một chút, nam nhân này đối với nàng từ khi nào lại hết mực sủng ái tới thế rồi, còn nàng từ khi nào đối với hắn đã là buông bỏ hết mọi sự nghi ngờ và tin tưởng tuyệt đối thế này a. - ------Lời Tác Giả-------- Hôm qua bận quá, hết bận thì lại lười nên không ra chương mới. Giờ ra coi như là bù cho các bạn. Cảm ơn đã hiểu và thông cảm giúp Miêu. Chương này tiếp tục là một chương dài, nên vẫn sẽ chia ra làm 2 hoặc 3 phần lận, thứ 3 sẽ ra phần tiếp theo nha. - ------Hết Chương 99-------