Vương Phi Cường Hãn

Chương 128 : Người ngoài dự liệu

Xe ngựa lộc cộc lộc cộc tiến về phía trước. Ánh mặt trời dần trở nên nóng rực, gió hạ nhẹ nhàng thổi qua, thỉnh thoảng có tiếng ve sầu truyền đến. Có loại cảm giác ngột ngạt, bị đè nén. Tả Hữu Tinh ở trong tiếng xe ngựa mà tỉnh lại, đỉnh mày nho nhỏ vặn lại với nhau, lông mi thon dài run rẩy, mở ra đôi mực đồng trong suốt. Ánh mắt chạm đến đỉnh xe ngựa xa lạ, nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần. “Viễn, thằng bé tỉnh rồi.” Bên người truyền đến giọng nói làm cho Tả Hữu Tinh sửng sốt, theo hướng giọng nói nhìn lên, lại thấy một nam nhân áo lam canh giữ ở bên cạnh, mà muội muội Nguyệt Nhi cũng im lặng ngủ ở bên người hắn. “Tỉnh thì tỉnh.” Bên ngoài xe truyền tới thanh âm lạnh lùng, người tên Viễn kia hẳn là đang điều khiển xe ngựa. Tả Hữu Tinh lắc lắc đầu có chút mê mang, cố gắng thanh tỉnh. “Các ngươi là ai?” Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại có vẻ mặt chín chắn, lãnh mạc, làm cho nam tử áo lam lặng đi một chút. Sau đó nâng môi, không hổ là con của chủ tử, ngay cả vẻ mặt cũng giống như đúc, tuổi nhỏ như vậy cũng đã có được khí thế bực này, tương lai nhất định có được thành tựu phi phàm. “Chúng ta là ai, sau này ngươi sẽ biết.” Trước khi chưa gặp được chủ tử, vẫn không nên để lộ ra thân phận. Tả Hữu Tinh nhíu lông mày, ôm muội muội đang ngủ vào trong lòng, phòng bị nhìn nam tử áo lam. “Là các ngươi bắt chúng ta đi?” Nó nhớ tới trước đó, Nguyệt Nhi kêu đói. Sau đó bọn chúng chuẩn bị đi tửu lâu, nhưng không ngờ trên đường phố lại tràn ra một đám người chen chúc khác thường. Nó bế Nguyệt Nhi cùng với hai thị vệ bị tách ra, sau đó trong lúc hỗn loạn, ngửi thấy một mùi hương lạ, cuối cùng tỉnh lại thì phát hiện đang ở trên xe ngựa này. Xem ra trận hỗn loạn kia cũng không đơn giản, hiện tại ngẫm lại có lẽ đúng là nam tử trước mắt cùng đồng bạn hắn gây nên. “Các ngươi đã làm gì Nguyệt Nhi?” Muội muội ngủ im như vậy, chẳng lẽ là bị hạ độc? Nam tử áo lam thấy vẻ mặt phòng bị của Tả Hữu Tinh, giương mày kiếm lên. “Yên tâm, cô bé chỉ là đang ngủ, lập tức sẽ tỉnh.” Hắn dám làm gì với hai tiểu chủ tử chứ? Trừ phi không muốn sống nữa. “Vì sao các ngươi muốn bắt bọn ta? Muốn mang bọn ta đi đâu?” Tả Hữu Tinh cũng không vì lời nói của nam tử áo lam mà buông lỏng cảnh giới, ngược lại càng thêm cẩn thận phòng bị hắn. Hiện tại chúng chỉ là hai đứa bé, nếu người nam nhân này muốn làm gì với chúng, chúng cũng không cách nào phản kháng. Thật là một đứa trẻ thông minh quá mức. Nam tử áo lam càng lúc càng khẳng định Tả Hữu Tinh là con của chủ tử, không những dung mạo cực giống, ngay cả vẻ mặt, cũng đều giống bộ dáng thiếu niên già dặn trước kia của chủ tử. Không biết sau khi nhìn thấy chúng, tâm tình chủ tử sẽ thế nào? Có thể từ trong thống khổ mất đi phu nhân mà thoát ra hay không? Tả Hữu Tinh nhìn thấy trong mắt nam tử áo lam hiện lên thứ cảm xúc mà nó không rõ, cũng không nói tiếng nào. Môi nhỏ mím chặt, mặc kệ thế nào, nó tin tưởng mẫu thân cùng phụ thân sẽ đến cứu chúng. Xe ngựa lộc cộc, ve sầu vang vang. Trong xe, lại lâm vào một mảnh yên tĩnh. … Trấn Nguyệt Dạ là nơi tiếp giáp giữa Dạ Liêu và Nguyệt Diễm, thương nhân thường xuyên đi lại, buôn bán phát triển khá phồn thịnh. ‘Một Gian Khách Điếm’ là khách điếm lớn nhất, cũng là lâu năm nhất của trấn Nguyệt Dạ. Chỗ gần cửa sổ của khách điếm, một vị nam tử vận áo trắng không chút để ý ngồi uống trà, ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ. Một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa khách điếm, nam tử điều khiển xe thoạt nhìn là một người luyện võ. Cửa xe mở ra, một nam tử áo lam thò người ra, sau đó đưa tay ôm lấy một nữ oa đang ngủ, cuối cùng là một nam đồng mặc bộ quần áo nhỏ màu trắng đi ra, một đầu tóc đen nhánh dùng ngọc quan tinh xảo búi cao, chân mang đôi giày nhỏ màu đen được khảm viền vàng, nhìn ra được là một tiểu công tử nhà giàu. Nó cúi thấp đầu, ánh mặt trời chiếu lên người mấy người đó, lại nhìn không rõ vẻ mặt của tiểu nam đồng kia. “Mấy vị khách quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị của khách điếm vừa thấy có mấy khách nhân tới cửa, liền cười khanh khách nghênh đón vào trong. “Không biết mấy vị khách quan là ở trọ hay là ăn cơm?” “Ở trọ, cũng ăn cơm.” Nam tử áo đen dẫn đầu nói, lướt qua điếm tiểu nhị, ánh mắt quét qua một vòng trong khách điếm, cuối cùng dừng ở vị trí phía trước nam tử áo trắng, mấy người liền đi tới nơi đó. Lúc mấy người tới gần thì nam tử áo trắng lơ đãng nhìn lướt qua, khi ánh mắt chống lại đôi mắt của bạch sam nam hài thì trong tròng mắt rất nhanh xẹt qua kinh ngạc, rồi lại như gió thổi tan, không còn dấu vết. Hiển nhiên khi Tả Hữu Tinh nhìn thấy nam tử áo trắng cũng sửng sốt, nhưng khi thấy nam tử áo trắng cúi đầu xuống, ngón tay cầm đũa vẽ ra một kí hiệu thì nó thông minh lập tức hiểu được, đối phương cũng nhận ra mình, nhưng vì phòng bị người bên cạnh phát hiện, bọn họ đều phải làm bộ như không hề quen biết. Tả Hữu Tinh cùng với nam tử lam bào, hắc bào ngồi xuống, sau khi tiểu nhị mang đồ ăn thừa rời đi, Tả Hữu Nguyệt cũng dụi dụi mắt, tỉnh lại. Lúc hai mắt to tròn nhìn ra hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh thì cái miệng nhỏ nhắn mếu lại, muốn khóc. “Nguyệt Nhi.” Tả Hữu Tinh thấy bộ dáng muội muội, vội vàng tiếp nhận muội muội từ trong tay nam tử áo lam. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tả Hữu Nguyệt đình chỉ tiếng khóc, nâng đôi mắt to ngập nước lên nhìn vào Tả Hữu Tinh, thì ra là ca ca. Nhìn thấy người thân, nó nở nụ cười. Nhưng mà ngay sau đó lại bắt đầu khóc rống lên, bởi vì nó phát hiện không có mẫu thân. “Mẫu thân, mẫu thân…” Nam tử lam bào cùng hắc bào đưa mắt nhìn nhau, đối với đứa nhỏ đang khóc, bọn hắn lại không có biện pháp gì. “Ngoan, đừng khóc, chúng ta rất nhanh có thể nhìn thấy mẫu thân rồi.” Tả Hữu Tinh dỗ muội muội. “Thật sự?” Tả Hữu Nguyệt ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt còn mang theo âm mũi. “Ừ.” Tả Hữu Tinh cười gật đầu, “Nguyệt Nhi không phải đói bụng sao? Chờ một chút sẽ có thật nhiều thức ăn ngon nha.” “Tiểu nhị tính tiền.” Đột nhiên, nam tử áo trắng phía sau bàn bọn họ cất giọng nói, muốn tính tiền, lúc đi qua bàn bọn họ thì lưu lại cho Tả Hữu Tinh một ánh mắt thâm ý, sau đó rời đi. Tả Hữu Tinh hiểu rõ, trên mặt lại không lộ vẻ gì khác thường.