Vương Phi 13 Tuổi
Chương 61
Ánh trăng nhạt dần, chân trời dần hửng sáng.
Bay vọt về Ngọc Lưu Ly điện, Lưu Nguyệt gặp Thu Ngân, Ngạn Hổ đặc biệt đứng chờ ở cửa, lúc này hướng tới nàng giơ cao ngón tay cái, thần tình hưng phấn.
Mà trong điện đèn đuốc sáng trưng, Hiên Viên Triệt tựa tiếu phi tiếu ngồi trên ghế nhìn nàng.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười một cái, đi nhanh tới bên người Hiên Viên Triệt, cực kỳ tự nhiên an vị trong lòng ngực, đầu cọ cọ gò má hắn.
Gió lạnh bên ngoài thổi cả đêm, trong này vẫn là một mảnh ôm ấp ấm áp.
“Nàng tiểu gia hỏa này, chuyện hôm nay thật tuyệt.” Hiên Viên Triệt dứ dứ chóp mũi Lưu Nguyệt, khuôn mặt tà mị lộ ý cười.
Nghĩ Tả tướng thường ngày cao cao tại thượng, các hoàng tử cũng phải có chút nịnh bợ, hôm nay mặt mũi mất hết, cúi đầu, chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy khoái trá.
Lưu Nguyệt nghe vậy cười lớn: “Ta nói rồi mà, dám trêu người của ta, tuyệt đối không có kết cục tốt.”
“Nàng a.” Hiên Viên Triệt nhất thời cười lớn, cúi đầu xuống, hôn thật mạnh trên mặt Lưu Nguyệt, tâm tình vô cùng tốt.
“Bất quá, về sau, chàng cũng nên cẩn thận.” Lưu Nguyệt ôm Hiên Viên Triệt, hôn lại một cái, đột nhiên nhướng mày nói.
Tả tướng là ai, là người quyền khuynh vua áp dân, quốc cữu đương triều, sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, Liễu hoàng hậu trước kia còn dám hạ độc nàng, giờ khẳng định sẽ còn mạnh tay hơn.
“Nàng không phải đang muốn dẫn động bọn họ ra chỗ sáng đấy chứ.” Hiên Viên Triệt chợt hơi nheo mắt, bên trong chợt lóe tia lãnh huyết.
Trước kia Liễu hoàng hậu cùng Tả tướng thường ra tay trong tối, muốn động thủ liền động thủ, khó lòng phòng bị được.
Mà vì Lưu Nguyệt nháo một màn này, hắn Thiên Thần quốc Dực Vương Hiên Viên Triệt vốn đã nắm binh quyền trong tay, nổi bật hơn cả Thái tử, giờ còn thêm một Vương phi lợi hại như vậy, nếu họ liên thủ lại, Thiên Thần quốc còn ai là địch thủ nữa, cho nên thế lực của Tả tướng, sẽ nhanh chóng ra tay.
Tả tướng giờ đang sốt ruột động thủ, bọn họ thì không chút hoang mang. Này đã muốn đảo ngược càn khôn, bọn họ thành trong tối, còn Tả tướng bị lôi ra ngoài sáng.
Lưu Nguyệt vừa nghe nhất thời ôm chặt Hiên Viên Triệt, ngửa đầu cắn một ngụm trên môi hắn.
“Con cún nhỏ nàng a.” Hiên Viên Triệt ăn đau, nhất thời đẩy Lưu Nguyệt đang cười sáng lạn ra.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
9 chương
89 chương
212 chương
39 chương
20 chương
279 chương