Vô Cực đi vòng quanh thám tử kia một vòng, lạnh lùng nói: "Vặn bung miệng của hắn ra, đừng cho hắn có cơ hội uống thuốc độc!" Ám vệ nghe lệnh, bóp cằm của tên thám tử. "Nói! Ngươi lén lút ở ngoài Tứ Vương phủ làm cái gì? Ai phái ngươi tới?" Vô Cực lạnh lùng hỏi. "-" "Cho ngươi ba phút suy xét, nếu không nói, giết!" Sát khí trong mắt Vô Cực càng sâu. "-" "Hừ! Cứa hai mươi nhát trên người hắn, không được đụng đến chỗ hiểm, cho hắn sống không bằng chết!" Vô Cực quay người lại, lạnh lùng hạ lệnh "Vâng!" Ám vệ nâng kiếm, đâm vào bả vai tên thám tử, thu kiếm, máu tuôn ra, tên thám tử kia lập tức tái mặt, mồ hôi trên trán rơi lả chả, "Ngươi... các ngươi giết ta đi!" Vô Cực hừ lạnh một tiếng, "Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Nói hay không!" "Ta... ta không biết, ta chỉ nghe lệnh làm việc, không biết chủ tử là ai." "Phải không?" Theo Vô Cực nâng giọng, ám vệ lại không lưu tình chút nào, đâm một kiếm vào bả vai còn lại của tên thám tử! "A-" "Nói hay không!" "Vâng, là Bạch đại nhân!" Vô Cực nhau mày, xoay người vào phòng. "Chủ tử, người này giữ hay không giữ?" Mạc Kỳ Hàn âm lãnh cười, "Bạch Tĩnh An lá gan không nhỏ! Đến hắn cũng không dám phái người đến đây dò hỏi, mà Bạch Tĩnh An dám mượn lá gan ông trời! Giết! Thuận tiện nhắc nhở Bình Dương Hầu Bạch Tĩnh An một chút, phàm là dám tiếp cận Hương Đàn Cư của Tứ Vương phủ, giết không tha!" "Vâng, chủ tử!" Trên sân bóng, vẫn phi thường náo nhiệt, kịch liệt vô cùng. Nửa canh giờ, hai phe đá ngang tay! "Nghỉ ngơi mười phút, sau đó tiếp tục!" Lăng Tuyết Mạn mệt, uống một chén nước, nha hoàn xoa chân cho nàng nằm phè trên ghế, thở từng ngụm từng ngụm. Mà Nhã Phi cũng mệt muốn chết rồi, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa, cử chỉ không thể tùy tiện như Lăng Tuyết Mạn, chỉ ngồi ngay ngắn ở trên ghế đệm thở khẽ. Lâm Mộng Thanh cùng Mạc Ly Hiên, quản gia và mấy người kia không sao, dù sao cũng là nam tử, lại một thân võ công, thể chất phi thường, chỉ nhàn nhã uống trà. Lâm Mộng Thanh nghiêng người một bước, dừng lại ở trước mặt Nhã Phi, nói: "Công chúa Nhã Phi, hợp tác vui vẻ!" "Ha ha, ta cho tới bây giờ không có chơi đùa nhiều, cảm giác rất kích thích đó!" Nhã Phi cười rất ngọt ngào, rất vui vẻ, trong đôi mắt trong veo tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Lâm Mộng Thanh ngẩn ra, ngây ngốc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này không có một chút ra vẻ công chúa, nếu so sánh nàng với sư huynh, sư huynh là kế tục lạnh lùng kiên cường của hoàng thượng, mà dung mạo Nhã Phi giống Hoàng Hậu nhiều hơn, mang theo vẻ đẹp nhu hòa, khi cười, đôi mắt giống như suối nước, sáng linh động. Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng đã không tự chủ mà nói, "Ánh mắt của công chúa rất xinh đẹp, tính cách lại hoàn hảo, khi uyển chuyển hàm xúc, lúc lại sinh động đầy sức sống, Lâm Mộng Thanh hôm nay nhìn thấy công chúa, quả thật là may mắn ba kiếp!" Nhã Phi ngẩn ra, giật mình nhìn nam tử áo trắng xinh đẹp trước mặt làm cho nàng xấu hổ, nghe được lời ca ngợi lộ liễu, gò má nóng lên, không tự chủ cúi đầu xuống, tiếng nói yếu ớt, "Sao... sao ngươi khen người ta như vậy?" "Ha ha!" Lâm Mộng Thanh cúi đầu cười, nói tiếp: "Mộng Thanh chỉ nói lời thật, công chúa là con gái yêu của đương kim thánh thượng, Mộng Thanh tất nhiên là không dám nói lung tung." Quản gia lui một bên, gương mặt không ngừng co rút, đột nhiên cảm giác Lâm Mộng Thanh tìm đến hắn nói muốn đá cầu là có mục đích, lá gan này thật lớn a! Đến hoàng muội của chủ tử cũng dám nhìn ngó! Nhã Phi nóng bừng hai gò má, ngước mắt nhìn, Lâm Mộng Thanh tuấn mỹ như tượng tạc, cảm thấy hoảng hốt, vội lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lâm công tử không phải người kinh thành sao?" "Ha ha, không phải, gia tổ ta sống ở Giang Nam, vài năm gần đây ta ở trên núi học võ cùng sư phụ, cha nương đã lần lượt qua đời, trong nhà không còn huynh đệ tỷ muội, nên cũng chưa về Giang Nam, lần này tới kinh giải sầu, có cơ duyên nhìn thấy thiên nhan của công chúa, là phúc khí của Mộng Thanh!"Lâm Mộng Thanh nhẹ cười nói. "À." Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu, nhất thời không biết nên nói cái gì, liền trầm mặc không nói. Mà Lăng Tuyết Mạn nằm một chút, thấy chán, nghiêng người đứng dậy, thoáng nhìn Lâm Mộng Thanh cùng Nhã Phi rất gần nhau, trực giác thấy quỷ dị, liền lặng lẽ đứng lên, từ phía sau lưng vòng đến trước mặt Lâm Mộng Thanh, đột nhiên lên tiếng nói: "Yêu tinh, ngươi đang làm gì vậy?" "A?" Lâm Mộng Thanh bị hoảng sợ, vừa quay người thấy là Lăng Tuyết Mạn, tức giận: "Ta nói Vương phi à, miệng ngài tích chút đức được không? Ai là yêu tinh? Chẳng lẽ bộ dáng đẹp mắt thì có lỗi sao?" Nhã Phi cũng bị Lăng Tuyết Mạn làm giật mình, kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm. Quản gia thấy thế, vội "khụ khụ" hai tiếng, lôi kéo ống tay áo Lâm Mộng Thanh, cúi đầu chắp tay nói: "Biểu đệ, sao không quy củ như vậy? Có thể nói chuyện với Vương phi như vậy sao? Nhanh xin tội!" "Hừ, tuy rằng ta không có so đo thân phận gì, nhưng tốt xấu ta cũng là Vương phi, dám liên tục vô lễ với ta, tiểu bạch kiểm, ta thật muốn gọi người đánh hội đồng ngươi!" Lăng Tuyết Mạn hừ mũi, nói lời diễu võ dương oai, nhìn đến Lâm Mộng Thanh run rẩy, lời nói xoay chuyển, "Bất quá, nể tình ngươi là biểu đệ của quản gia chúng ta, ta có thể đại nhân đại lượng không chấp lỗi tiểu nhân, cho phép ngươi nộp tiền phạt!" "Cái gì?" Đám người chung quanh há hốc! Nhã Phi vội vàng nói: "Mạn Mạn, không thể khi dễ người ta như vậy." Mạc Ly Hiên cũng khẩn trương khuyên nhủ: "Mẫu thân, ngài đã thu của Lâm công tử một trăm lượng, thôi, hắn là biểu đệ của quản gia, làm lễ bồi tội là được rồi, không cần so đo." Quản gia im lặng không lên tiếng. Lâm Mộng Thanh chợt nói, "Vương phi, ngài thật tham tiền!" "Hì hì, coi như ngươi nói đúng!" Lăng Tuyết Mạn chẳng những không bực, ngược lại càng tươi cười, một tay chỉ đảo qua mấy người vừa rồi nói giúp Lâm Mộng Thanh, rất là nghiêm khắc nói: "Mấy người các ngươi là phản đồ! Không giúp ta vơ vét của cải thì thôi, còn dám năn nỉ giùm hắn, ai còn dám vì này tiểu bạch kiểm nói thêm một câu, phạt một trăm lượng bạc!" Toàn thể choáng váng! Lâm Mộng Thanh tức toàn thân phát run, nữ nhân đáng chết, tất cả kế hoạch tán gái của hắn đều phá hủy ở trong tay nữ nhân này! Tâm hạ quyết định, gầm lên giận dữ, "Không đưa!" "Là-sao?" Lời nói tức giận của Lâm Mộng Thanh vừa dứt, cách năm thước một giọng nói khàn đục trầm thấp nhẹ nhàng vang tới, kéo dài giọng nói, mang theo nồng đậm cảnh cáo! Mọi người lập tức quay đầu, theo tiếng nhìn lại, biểu tình nhất thời khác nhau! Hãy ủng hộ mình để có động lực nha.