Lăng Tuyết Mạn cắn răng một cái, như hạ quyết định trọng đại, khí thế hừng hực nói: "Được! Người đến là khách, Lâm Mộng Thanh, ngươi đã chọn quản gia và công chúa, ta liền theo ngươi, ta cùng tiểu Vương gia, Xuân Đường, Thu Nguyệt, sau đó chúng ta đều tự chọn người, một đội tính cả thủ môn mười một người, cá hai trăm lượng bạc!" "Một lời đã định!" Lâm Mộng Thanh hào khí nhướng lông mày. "Vậy trước nộp phí tham gia cho ta!" Lăng Tuyết Mạn rất là khôn khéo xòe lòng bàn tay. Lâm Mộng Thanh thở dài một hơi, âm thầm khinh bỉ, không cam tâm tình nguyện đưa ngân phiếu, trong lòng an ủi mình, dù sao bạc này cũng là lấy từ chỗ nam nhân của nàng, cùng lắm thì hôm nay lại trả về, không sao! Lăng Tuyết Mạn ngây ngất thu ngân phiếu, dâm tặc đáng chết, dám lừa bạc của nàng, nàng phải tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh, thu hồi tổn thất! "Ly Hiên, Xuân Đường Thu Nguyệt, còn có A Phúc, A Thái các ngươi tất cả mọi người nghe kỹ cho ta! Chỉ cho phép thắng không được thua, nếu thắng, hai trăm lượng bạc ta lấy một trăm lượng, còn lại một trăm lượng chín nô tài các ngươi chia đều! Tiểu Vương gia có tiền liền đứng sang một bên! Nếu như thua-" Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, sờ sờ cái trán Mạc Ly Hiên, cười cực kỳ xán lạn, "Hì hì, tiểu Vương gia con, nếu bị thua, hai trăm lượng con trả nhé!" "Ách!" Toàn thể chín thành viên té xỉu! Mạc Ly Hiên lại tươi cười tỏa nắng, rất độ lượng nói: "Mẫu thân, chỉ cần ngài vui vẻ là được rồi, đừng lo lắng chuyện tiền bạc!" "Con! Con chính là đứa con ngoan của ta, quá tuyệt vời!" Lăng Tuyết Mạn kích động ôm một cái, Mạc Ly Hiên đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, hạ nhân đang nhìn." "Hì hì, ta ôm con ta thôi, không sợ!" Lăng Tuyết Mạn coi là đương nhiên, tươi cười. Lâm Mộng Thanh cùng đồng đội của hắn bàn luận chiến thuật, liếc về bên này, không khỏi run run một trận, cũng may sư huynh hắn không thấy, nếu không... haiz! Nhã Phi nghe xong, cau mày nói: "Ta nói trước, đây là lần đầu tiên ta đá, không có kinh nghiệm, nếu không đá được, không ai được trách ta!" "Nô tài không dám!" Quản gia vội vàng cúi đầu nói. Lâm Mộng Thanh lại không nhiều cấp bậc lễ nghĩa cùng sợ hãi như vậy, nói: "Đại công chúa của ta à, ta còn trông cậy vào nàng giúp ta thắng Vương phi kiêu ngạo kia kìa! Nếu bị thua, bạc nàng nên trả một nửa!" "Hả? Dựa vào cái gì? Cũng không phải ta muốn cùng một đội với ngươi, không đồng ý!" Nhã Phi tức giận, chu miệng nói. "Công chúa Nhã Phi, nàng không thấy ta có bao nhiêu xui xẻo sao? Chưa gì đã tổn thất một trăm lượng, người nhà nghèo chúng ta không kham nổi a! Nàng là kim chi ngọc diệp, chẳng lẽ ác tâm như vậy sao? Công chúa xuất thân cao quý, lại xinh đẹp uyển chuyển như thế, đừng nhỏ mọn như vậy chứ? Mộng Thanh cúi đầu xin nàng!" Lâm Mộng Thanh làm gương mặt đáng thương, còn cúi đầu thở dài, làm cho Nhã Phi xấu hổ không thôi, nam tử trước mắt áo trắng phấp phới, mĩ mạo như tiên, lại chân thành khẩn trương cầu nàng như vậy, nhìn vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp mang ý cười, để cho nàng thoáng chốc đỏ mặt, nghiêng đầu, né ánh nhìn của hắn, mới ngập ngừng nói: "Tùy ngươi!" "Ha ha, được, Mộng Thanh cám ơn đại ân đại đức của công chúa, ngày khác nhất định báo đáp!" Lâm Mộng Thanh miễn cưỡng cười, mắt to gan dừng lại ở trên mặt Nhã Phi vài giây, mới quét về phía những người khác, nói lời động viên, "Chỉ cần thắng trận, bản công tử chia cho mỗi người năm mươi lượng, nếu thua, mỗi người kể một truyện cười cho công chúa nghe, công chúa nở nụ cười thì thông qua, công chúa nếu không cười, bản công tử sẽ phạt người đó trồng cây chuối, mọi người có lòng tin hay không?" Đám người ngớ ra, nửa ngày mới phản ứng được, bị năm mươi lượng bạc hấp dẫn, cảm xúc tăng vọt hô: "Có!" Quản gia lại co quắp một lần nữa! Nhã Phi càng ngẩn ra, hoàn toàn không rõ Lâm Mộng Thanh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao lại liên quan đến nàng? "Haiz, bản công chúa cũng không..." Lời của Nhã Phi bị cắt ngang, Lâm Mộng Thanh cười thật là mê người, "Công chúa, trận đấu sắp bắt đầu, không nên làm cho mọi người mất lòng tin đâu!" Nhã Phi bị nụ cười tuyệt thế này làm mất tâm trí, giật mình gật gật đầu. Trận đấu bắt đầu, Lăng Tuyết Mạn hò hét muốn nổ cổ họng, Nhã Phi ngay từ đầu đá không thuận, bởi vì lần đầu lên sân, kinh nghiệm không đủ, liên tục cản bóng không được, Lâm Mộng Thanh nóng nảy, cản bóng, hô lớn: "Nhã Phi, tiếp!" Nhã Phi không so đo Lâm Mộng Thanh vô lễ gọi thẳng tên nàng, vội vàng nhảy lên, nhận bóng muốn đá vào khung thành đối phương, giữa đường lại bị Mạc Ly Hiên dùng khinh công tung người lên một cước đá trở về, đang lúc thất vọng, chỉ thấy Lâm Mộng Thanh bay lên, tới bên cạnh nàng, nhẹ nắm lấy cánh tay của nàng, mang theo thân thể của nàng xoay tròn một vòng, hai người đồng thời đưa chân, nhận bóng, nhìn nhau cười, lại đồng thời tung ra một cước, tiến bóng! Nhã Phi cao hứng nhảy dựng lên, kích động hô: "Mạn Mạn, chúng ta tiến bóng!" "Nhã Phi, sao muội lại giúp tên tiểu bạch kiểm đó?" Lăng Tuyết Mạn ủ rũ quát. "Ha ha, Mạn Mạn, vào trận đấu phải công bằng thôi, chúng ta bây giờ là một đội, đương nhiên phải đoàn kết một lòng!" Nhã Phi vẫy vẫy tay, cười vô cùng vui vẻ! Lâm Mộng Thanh tươi cười tao nhã, hài lòng nhếch môi, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn, trong mắt tràn đầy khiêu khích! Lăng Tuyết Mạn quả thực bùng nổ cơn tức giận, thì ra chỉ có nàng đá bóng một cách chính thống, còn không có nghĩ đến dùng khinh công! Hiện tại, rống to một tiếng, "Ly Hiên, Xuân Đường, Thu Nguyệt, tung bản lĩnh của các ngươi ra, không được để ta mất mặt!" Trên bức tường ngoài Hương Đàn Cư, ngoại trừ nhú lên một cái đầu, còn thêm một đôi mắt. Thiên Cơ lão nhân ngứa tâm khó nhịn, liên tục thở dài, Mạc Kỳ Hàn đứng xem, ý cười trên khóe miệng thật sâu, đem nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười, thu hết vào đáy mắt. Nhìn bộ dáng nàng vui vẻ, miệng cười sáng lạn, hắn cảm thấy khắp thế giới đều là ánh mặt trời, tâm tình thoải mái. Tâm chợt lóe, lại nhớ lại đêm qua nàng kỳ quái, không tự chủ cười ra tiếng, vật nhỏ, rõ ràng muốn nghe hắn nói, cố tình vịt chết còn cứng mỏ, về sau nghe không được, lại tức giận hắn, cũng thế, chỉ cần nàng hôm nay không uống rượu, buổi tối hắn liền nói cho nàng nghe, ngại gì? Một thanh âm rất nhỏ rất xa vang lên ở sau tường! Lông mày đột nhiên căng thẳng, Mạc Kỳ Hàn cùng Thiên Cơ lão nhân từ trên tường nhảy xuống, Mạc Kỳ Hàn nhảy vào phòng, Thiên Cơ lão nhân huýt sáo một tiếng, bốn bóng đen phóng ra! Trong giây lát, bốn ám vệ bắt theo một thám tử áo đen lộn trở lại, đẩy xuống đất, một thanh trường kiếm để ở chỗ yết hầu người nọ!