Thanh Phong ôm ngực lăn từ trên cây xuống. Hắn đã trốn kĩ như vậy mà vẫn bị phát hiện. Vị vương phi này rốt cuộc có thân thủ như thế nào? Trước giờ nàng ta điên điên khùng khùng bị hạ nhân hành hạ đến thê thảm. Cớ sao bây giờ lại biến thái cường bạo như vậy? Hắn luyện võ từ nhỏ. Tính đến nay đã là 18 nắm. Hắn không tin một nữ tử yếu đuối có thể vượt qua mình. Hắn lại càng không tin vào lời nói của Bạch Hầu. \- Ngươi không phục ? Cô nhận ra. Đây là kẻ lớn tiếng đe dọa cô lúc ở trước cửa nhà vì tội vô lễ với vương gia của hắn. Không lẽ tên vương gia ấy thật sự là kẻ ăn cháo đá bát sai người ngấm ngầm hạ sát cô để thị uy? Lạ thật đấy. \- Là hắn sai ngươi tới? \- Cô không tiếp tục đoán già đoán non trực tiếp hỏi \- Là ta tự tìm đến. Không liên quan đến Người \- Ngươi không phục ? \- Ly Duẫn mỉm cười \- Ngươi bắt buộc phải phục. Ta không chấp với kẻ hầu của người sẽ bao ăn ở cho mình. Cút đi. \- Ngươi...Ngươi chỉ là một phế nữ của một tể tướng đã không còn giá trị..Còn dám ngang tàn..\- Thanh Phong nổi giận \- Ngươi là đang lăng mạ cha ta? Hay lăng mạ ta? \- Ly Duẫn nhíu mày \- Hay là cả hai? \- Vương gia là bị ép buộc nên mới phải chứa chấp ngươi. Ngươi căn bản là không xứng với người. \- Hừm.. Sắc mặt cô ngày một không tốt. Rõ ràng tên này đang mắng Lam Tuyết Y nhưng không hiểu sao cô lại thấy cực kì không vui. Có lẽ đang dùng thân phận của nàng ta chăng? Hay cô đang tức giận với chính hoàn cảnh của mình ? Phế vật thì sao? Phế vật cũng giá trị của phế vật. Thỏ con cũng biến cắn người. Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe qua đạo lí này. \- Xin vương phi bớt giận Bạch Hầu từ đâu xông tới quỳ xuống chân cô cầu xin. Y toát hết cả mồ hôi hột khi Thanh Phong biến mất. Mong rằng hắn sẽ không dại dột mà tới đây...ai dè..trời không chiều lòng người \- Bạch Hầu...ngươi hà tất..ưm... \- Câm miệng \- Bạch Hầu quát lên \- Vương phi,Thanh Phong mạo phạm tới người. Xin người đừng chấp kẻ tiểu nhân Cổ Thanh Phong bị bao vây bởi một đống dao sắc nhọn từ sợi dây phóng ra trong tay áo của cô. Từ khi nào mà nó đã xuất hiện. Thanh Phong rùng mình sợ hãi. Cô đang nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí khiến hắn run rẩy không thể thốt lên lời. Mồ hôi túa ra như tắm. \- Càng nói càng bẩn tai. Ta từng nói,không thích có kẻ chống đối mình. \- Vương...vương...phi..người..người..nể mặt vương gia tha cho y một mạng. Bạch Hầu ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp người. \- Ồ? Vương gia? Vậy ngươi hỏi xem,hắn có thực sự muốn ta nể mặt hay không? Ly Duẫn phóng chiếc dây còn lại về phía cửa gỗ khiến nó vụn nát. Bạch Tử Du đã đứng ngoài đấy từ lúc nào. Coi kịch từ nãy tới giờ. Không ngờ lại bị lộ nhanh đến thế. Nữ nhân này không tầm thường. \- Vương...vương..gia..Xin người cứu Thanh Phong.. \- Nữ nhân,ngươi có thể nể mặt bổn vương tha cho y một mạng? \- Bạch Tử Du khẽ hỏi. \- Được. Với một điều kiện \- Ly Duẫn gật đầu dứt khoát \- Tên đang quỳ,đứng lên. Từ nay,hắn là người của ta. \- Ta đồng ý,của nàng Ly Duẫn thu dây về. Nó lại gọn ghẽ cuốn lấy tay cô. Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm,tay chống trên nền đất. Sắc mặt hắn tái ngắt đi,hơi thở dồn dập gấp gáp. \- Đừng có để sự tự phụ của ngươi bức hại đến người khác. Ngươi biết loại như ngươi ta thường coi là gì không? Cặn bã. \- Thanh Phong, ngươi có ổn không? Bạch Hầu lo lắng chạy lại đỡ hắn thì bị cô gọi về \- Ngươi,là người của ta. Người của ta thì không được có tình cảm. Xuống tay phải tuyệt tình. Chó nhà cũng có thể cắn người nhà. \- Vâng..chủ tử.. \- Ngươi vào giúp đỡ Tiểu Nhu. Ta còn có chuyện muốn nói với vương gia của ngươi \- Thuộc hạ tuân mệnh. Thanh Phong cũng đã nhanh ý rời đi. Khuôn viên vắng chỉ còn lại hai người