Bạch Tử Du chỉ im lặng ngồi quan sát tất cả mọi chuyện. A Uyên cũng không quấy rối ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn đùa nghịch. Thấy nét mặt vui như nhặt được nắm vàng qua tấm màn che mặt của cô,Bạch Tử Du bất giác cười. Có một nương tử thù dai,quậy phá,ngang bướng cũng khá thú vị. Không cần hắn bảo vệ thì cô cũng có thể cắn chết lũ sói đói khác. Điều này khiến thâm tâm của hắn bình yên một cách lạ thường. Nữ nhân này sinh ra là tặng cho hắn. \- Trưởng công chúa thật sự muốn so tài với bản cung sao? \- Ly Duẫn chỉ tay vào mặt Hàm Lưu Ly thách thức \- Ngươi nghĩ là chắc chắn thắng được ta? \- Ta không dám khoe khoang nhưng ta thừa sức đè nát một kẻ phế vật như ngươi. \- Hàm Lưu Ly im lặng một hồi rồi nói \- Phế vật? Ta là người như vậy trong mắt trưởng công chúa sao? Hừm...\- Ly Duẫn khoanh tay suy ngẫm \- Chi bằng chúng ta cá cược đi. \- Cá cược ? \- Lưu Ly nhíu mày hỏi \- Ngươi muốn gì? \- Nếu ngươi thắng,Nguyệt Triều quốc là của ngươi. Nếu ta thắng,Liễu quốc các ngươi phải hứa phục vụ Nguyệt Triều đời đời kiếp kiếp. Là con dân của Nguyệt Triều quốc. Thấy thế nào? \- Hoang đường..Ai cho ngươi được phép quyết định như thế? \- Lưu Di Giai tức giận đứng dậy quát mắng cô. \- Được. Trẫm đồng ý với ngươi Bạch Lập Thành gật đầu phất tay. \- Hoàng thượng...\- Lưu Di Giai bất mãn \- Tạ ân điển của lão tổ \- Ly Duẫn nhún chân cảm tạ rồi quay sang Hàm Lưu Ly \- Ngươi,dám không? \- Ta.... Hàm Lưu Ly bối rối. Chuyện này không phải điều mà một nữ nhân bé nhỏ như nàng ta quyết định được. Đây là an nguy của một quốc gia. Nhìn khí thế của Lam Tuyết Y, nàng ta là đang muốn thị uy hay thật sự có thể thắng đây? \- Hừm...Ngươi nói ta đặt điều tai tiếng cho Liễu quốc của ngươi. Không thể bỏ qua cho ta?\- Ly Duẫn hừ lạnh \- Ngươi muốn làm lớn chuyện nhưng không có đủ khả năng thì nên cúp cái đuôi của ngươi lại. Ngươi có hiểu không,trưởng công chúa? \- ..... Hàm Lưu Ly cắn chặt môi kìm chế cơn nóng giận. Hàm Lục Lương chỉ ngồi im thưởng thức màn kịch vui. Bản vương đã cảnh báo ngươi trước nhưng ngươi không nghe. Là do tự ngươi chuốc lấy. \- Thanh danh của ta bị sỉ nhục. Trưởng công chúa,ta nên tính với ngươi thế nào? \- Ly Duẫn ghé sát tai Hàm Lưu Ly thì thầm. \- Xin vương phi xá tội cho muội muội của bản vương \- Lục Lương không còn cách nào khác phải cúi đầu xuống nước \- Muội muội ta có mắt không thấy thái sơn. Vương phi đừng chấp kẻ có tầm nhìn hạn hẹp. \- Nếu thái tử đã nói thế thì bổn cung không làm khó ngươi thêm nữa. Lui xuống. Ly Duẫn đẩy Hàm Lưu Ly về phía sau. Áp lực từ ánh mắt của cô khiến nàng không khỏi tức điên lên. Nàng muốn chém,muốn giết,muốn cắt ngươi trước mặt ra từng mảnh nhỏ sau đó ném xác vào rừng mặc cho mèo tha quạ mổ. \- Ngươi không phục? \- Ly Duẫn trừng mắt \- Ngươi không tin bản cung có thể móc mắt ngươi ra? \- Ta chính là không phục kẻ tiện nhân như ngươi. Dùng người chống lưng để chối tội. Ngươi căn bản chẳng có tài cán gì ngoài cái miệng bẩn thỉu của mình. \- Hàm Lưu Ly chỉ tay vào mặt cô chỉ trích \- Ta không nghĩ đây là lời của một vị công chúa cao quý có thể nói ra đấy \- Ly Duẫn hất tay Hàm Lưu Ly ra \- Ngươi muốn gì ,bản cung đều có thể chiều ngươi. \- Đủ rồi. Hàm Lưu Ly, muội còn không biết đường mà lui? \- Hàm Lục Lương tiến lên tát bốp vào mặt nàng ta \- Ngươi dám lăng mạ nương tử của bản vương ? \- Bạch Tử Du ôm cô vào lòng che chở \- Liễu quốc các ngươi cũng thật không biết điều. \- Haha. Được người khác bảo vệ thì có gì hay? Ngươi có dám cùng ta lên võ đài tỉ thí. Một mạng đổi một mạng? Ly Duẫn gạt tay Bạch Tử Du,quỳ xuống trước đại sảnh. \- Hôm nay là ngày vui của hoàng hậu. Tuyết Y xin góp một chút tài sức. Nhi thần nhất định không làm mẫu hậu thất vọng. Xin người phê chuẩn. \- Ta.... Lưu Di Giai lúng túng. Bạch Lập Thành nắm lấy tay nàng ra hiệu. Lưu Di Giai bất lực thở dài. \- Bản cung cho phép. Ly Duẫn không nhẫn nhịn thêm lập tức để ra nộ khí ngút trời từ đôi mắt màu xanh biếc cuốn hút. Cô rút toàn bộ những phụ kiện rắc rối ra. Mái tóc dài bao thủ lấy toàn bộ tấm lưng thanh mảnh yếu đuối. Nhìn cô như một chiếc lá tưởng chừng chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay Trong khi đó thì Hàm Lưu Ly lại vô cùng đắc ý cầm kiếm bước ra khỏi đại điện. Một cơn gió thổi qua mang theo mùi của chết chóc