- Hoàng thượng...- Lưu Di Gia vội vàng đứng lên - Thần thiếp bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an \- Nhi thần bái kiến hoàng thượng - Cao Lãng và Tử Du đồng thành nói. \- Đứng lên hết đi. \- Vô lễ,không có phép tắc. Ngươi là ai mà dám đi trước cả hoàng đế đương triều - Di Giai chỉ tay chỉ trích Ly Duẫn - Người đâu,mang ra chém đầu. Ly Duẫn giả bộ sợ sệt rồi khẽ cười quay lại ôm tay Bạch Lập Thành \- Lão tổ à,con sai rồi. Người đừng có trách con được không? Bạch Lập Thành cười gượng.Nha đầu lại dám đem y ra làm tấm chắn. Cao Lãng và Tử Du thì đứng một góc nén cười. Lần đầu tiên hai người họ được thấy biểu cảm khó coi như vậy của mẫu hậu. Trong lòng không khỏi có chút phấn khích. \- Lão tổ? - Lưu Di Giai đập bàn - Lí nào lại như vậy? Ai là lão tổ của ngươi? \- Người là lão tổ của con có phải không? Người hứa rồi mà. Ly Duẫn cố ý huých nhẹ vào mạn sườn của Bạch Lập Thành. Y nhíu mày. Nha đầu này rõ ràng là vẫn còn thù dai chuyện ở ngự hoa viên. Lần đầu trong suốt cuộc đời 30 năm nắm giữ ngôi vị,đây là kẻ lớn gan nhất dám đụng tới hoàng đế. Nhưng thôi,đã lỡ hứa với nha đầu rồi. Bạch Lập Thành chỉ còn cách cắn răng chịu đựng. Vì đại sự,vì quốc gia,y nhịn. \- Được rồi,Giai Nhi. Nàng đừng giận. Ngồi xuống chúng ta nói chuyện trước. Bạch Lập Thành vui vẻ nắm tay nương tử ngồi xuống. Lưu Di Giai không muốn làm mất nhã hứng của mọi người nên đành ngoan ngoãn làm theo. \- Tuyết Y thỉnh an mẫu hậu. - Ly Duẫn lễ phép hành lễ - Khi nãy là tiện thiếp không đúng. Kính mong hoàng hậu nương nương rộng lượng bỏ qua. \- Ngươi là Lam Tuyết Y? Con gái của Lam Hạo Hiên? - Lưu Di Giai như không tin vào mắt của mình khẽ hỏi \- Chính là tiểu nữ. Ly Duẫn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tử Du diễn vai người vợ hiền. Cô còn không tin là cũng có một ngày cô phải nói những lời sáo rỗng đến vậy. Trời ơi,trả lại thân phận tiểu nhân cho cô. Cô không làm vương phi nữa. Bộ quần áo này chật chết,khó đi lại. Lần nào cũng phải xách váy lên mà xách lên thì bị chỉ trỏ. Cô nguyền rủa tên nào đã đặt ra những lễ nghi phức tạp này. \- Ngươi tháo mạng che mặt của ngươi xuống cho bổn cung xem thử Lưu Di Giai đề nghị. Một phần là do bà ngờ vực. Lam Tuyết Y từ sau khi vào vương phủ thì bị đàn áp đến thừa sống thiếu chết tới mức bị câm. Bà không tin đây chính là Lam Tuyết Y phế vật trong lời đồn.. Cô đưa tay lên má tính tháo xuống thì bất chợt dừng giữa chừng : \- Gương mặt của tiện thiếp không được dễ coi cho lắm. Sợ làm bẩn mắt mẫu hậu. Xin mẫu hậu khai ân thứ cho tội vô lễ của tiện thiếp. \- Ngươi... - Lưu Di Giai tức giận đứng lên \- Tuyết Y,tay của nàng bị sao vậy? Bạch Tử Du nắm lấy tay của cô xem xét. Giữa lòng bàn tay có một chấm đỏ đang sưng lên. Ly Duẫn ngại ngùng rút tay lại,nhỏ giọng nói vào tai hắn: \- Khi nãy ta vội đánh chết con ong cạnh mẫu thân ngươi. Im lặng đi. Đừng khơi chuyện. Rắc rối thêm. \- Phụ thân,mẫu thân..Nhi thần xin cáo lui trước. Chúng con sẽ đến trước khi tiệc mừng thọ bắt đầu Bạch Tử Du nắm lấy tay cô kéo đi trong tức giận. Còn dám tự làm mình bị thương. Nàng đúng là chẳng cẩn thận gì cả. \- Bạch Tử Du, ngươi điên rồi,thả ta ra. Ly Duẫn vùng vẫy cố gắng thoát khỏi hắn. Cổ tay cô có chút đau. Tên này rốt cuộc đang bị cái gì vậy? Cứu mẫu thân hắn ,hắn còn khùng được. Chẳng lẽ bảo cô không giúp để mặt bà ta bị ong chích đến sưng vù. Tại vì hứa với lão ngoa đồng kia rồi,cô không thể thất hứa. Với lại cô ngửi thấy một mùi rất lạ từ con ong. Hi vọng là cô nhầm. \- Dừng lại..Bạch Tử Du... dừng lại..a... Ly Duẫn không đuổi kịp được với bước chân vừa dài vừa rộng của hắn nên vấp ngã. Bạch Tử Du lúc này mới nhận ra,hình như hắn có chút sai phạm khi không kiềm chế được cơn giận của mình. \- Tuyết Y, nàng không sao chứ? Nắm lấy tay ta \- Chết tiệt. Tránh ra. Ta sẽ đến đại điện đúng giờ. Ly Duẫn đứng dậy phủi quần áo quay đi. Tên đần ấy rốt cuộc bị cái gì không biết. Mất cả hứng. Còn đang tính bàn với hắn về chuyện phụ thân của hắn nhờ cô giúp. Hừ. Đi chết đi. Bạch Tử Ngốc. \- A...lại nữa...đá gì mà nhiều vậy. Bộ hoàng cung nuôi đá à???Tường thì dựng linh tinh. Lý Duẫn bực tức trút giận lên hòn đá dưới đất.Mạng che mặt của cô rơi xuống để lộ gương mặt phụng phịu vì đau. \- Cô nương,cô không sao chứ? - Nam nhân đưa tay ra đỡ cô đứng dậy Ly Duẫn ngước mặt lên ,đưa chân đá vào chân nam nhân kia khiến hắn quỳ trên đất: \- Ngươi thử đi. Hỏi thừa. Hừ! \- Cô nương...cô... \- Cô cái gì mà cô. Nam nhân đáng chết. Tên nào cũng đáng chết. Ta đánh cho ngươi chết! Trước khi quay đi ,Ly Duẫn bồi thêm một cú đá vào sườn bên phải của Lục Lương. Hắn nhíu mày rồi lại ngồi xuống bật cười. Nữ nhân này thật kì lạ. Ta còn chưa làm gì nàng mà.